Ta chậm rãi hỏi: "Trừ điều này, cô còn biết bí mật gì không?"
Nàng nhìn khoảng sân đầy tuyết qua ô cửa khép hờ, cười cười, "Cô không hài lòng với đáp án của ta?"
Ta lấy que gẩy than trong lò sưởi: "Chỉ ngạc nhiên, vì chút việc nhỏ này mà Hàn Minh giam lỏng cô ba năm."
Nàng thong dong hỏi lại, "Nếu không cô nghĩ là vì sao?"
"Ta nghĩ cô còn biết chuyện khác..." Đang muốn dẫn dắt Linh Nguyệt, chợt nghe có nô tài hô lớn: "Tô quý nhân giá lâm!"
Ta cùng Linh Nguyệt đồng thời đưa mắt, liền thấy Tô Tư Vân dáng người thon dài, đầu đội châu ngọc, vẻ mặt kiêu căng tiến đến, khác hoàn toàn với Tô quý nhân ta gặp ở Dưỡng Tâm điện cách đây không lâu. Có lẽ đêm đó ta đã giúp cô ta phấn chấn lại, ta vui vì cô ta phấn chấn lại, ta không muốn đối phó một con hổ mất nanh vuốt, không có cạnh tranh, không còn thú vị.
Tô Tư Vân hấp tấp bước vào, nhìn Linh Nguyệt rồi hỏi, "Ồ, vị này là..."
Ta chậm giọng giới thiệu: "Phu nhân của Minh Y hầu, Linh Nguyệt công chúa."
"Thì ra là Linh Nguyệt công chúa, chẳng trách khí chất cao quý thanh lịch như vậy, ánh mắt rạng rỡ có thần làm sao." Tô Tư Vân lải nhải khen ngợi, mà ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Trợn mắt nói dối có lẽ là sở trường số một của Tô Tư Vân, nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt ảm đạm thế kia, nghĩ sao cũng không liên quan với mấy chữ cao quý thanh lịch, rạng rỡ có thần. Nhưng khéo ở chỗ, cô ta tới đúng lúc Linh Nguyệt xuất hiện, chắc hẳn phải có mục đích khác.
Linh Nguyệt chẳng hề nể mặt, liếc xéo khinh miệt nói: "Lại hàng son phấn tầm thường nào khua môi múa mép trước mặt bản công chúa đây? Có chút lễ nghi cũng không hiểu."
Tô Tư Vân bực mình mà không dám làm gì, bất đắc dĩ mỉm cười, "Đương nhiên thần thiếp không cao quý bằng Linh Nguyệt công chúa rồi."
Ta cười nhìn sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người bọn họ, Linh Nguyệt quả nhiên vẫn giữ tính tình cũ, vẫn như năm đó hung hăng hắt chén trà vào mặt ta. Chỉ có điều Linh Nguyệt thẳng tính, yêu ghét ai thể hiện rõ ràng, so với Tô Tư Vân lúc nào cũng giỏi ngụy trang giả dối, e rằng nàng sẽ tự hại thảm mình mà thôi.
"Thái hậu nương nương có chỉ, đêm giao thừa năm nay, ta và cô sẽ cũng múa một khúc chiêu đãi bách quan ở yến hội. Ta tới tìm cô để bàn bạc trước." Tô Tư Vân thấy Linh Nguyệt không đáp trả, nghiêng đầu bắt chuyện với ta.
"Cùng múa?" Ta nhíu mày, thái hậu có ý gì?
Linh Nguyệt cười ha ha, khinh thường đánh giá Tô Tư Vân một lượt, "Năm đó, điệu "Phượng vũ cửu thiên" của Phan Ngọc đây còn khiến điệu "Hồ toàn" của Tĩnh phu nhân ảm đạm không ánh sáng, ngươi dựa vào đâu mà múa cùng cô ta?"
Nét mặt Tô Tư Vân cứng đờ, hoảng sợ nhìn Linh Nguyệt, "Cô nói sao?"
"Ta phải đi rồi, Hàn Minh đang chờ ta." Linh Nguyệt không thèm nhắc lại, tao nhã cười nhạt rồi cất bước. Chỉ còn hai người trong cung điện, mà Tô Tư Vân đột nhiên trầm mặc khiến bầu không khí có chút là lạ.
Linh Nguyệt dường như cố ý muốn vạch trần chuyện ta từng là Tuyết Hải, thái độ thù địch nàng dành cho Tô Tư Vân cũng rất khó hiểu, chẳng lẽ Hàn Minh bắt nàng nói? Vậy mục đích của Hàn Minh là gì?
"Cô là... Đế hoàng phi?" Giọng Tô Tư Vân run run, đột nhiên kích động thét chói tai, "Chẳng lẽ cô chính là Phức Nhã?"
"Thì sao?" Ta lấy làm lạ, dù Liên Hi không nói thân phận của ta cho cô ta, nhưng cũng đâu cần kích động như vậy?
"Thì ra cô chính là Phức Nhã..." Tô Tư Vân nhẹ nhàng nhắm mắt, "Còn nhớ rõ ngày ấy ta hát khúc "Sơ ảnh", Hoàng Thượng chạy vội đến ôm ta vào lòng, ngài nói: Phức Nhã, cuối cùng nàng cũng trở lại rồi." Hàng lệ chậm rãi chảy xuôi, bờ mi nhắm chặt rốt cục mở, "Ta nghĩ tình cảm Hoàng Thượng dành cho cô chẳng qua là mới mẻ nhất thời, trái tim ngài luôn ở cạnh ta, nào ngờ... Cái gọi là Thần chủ tử, lại chính là Phức Nhã."
Ta nhìn Tô Tư Vân bi thương tuyệt vọng, trong lòng đột nhiên lóe lên một suy đoán đáng sợ. Linh Nguyệt bóng gió ám chỉ trước mặt Tô Tư Vân, thái hậu đột nhiên muốn ta và Tô Tư Vân cùng múa, mà Tô Tư Vân lại trùng hợp bắt gặp Linh Nguyệt.
"Hoàng Thượng yêu cô, tại sao lại sủng ta hơn cô?" Tô Tư Vân thì thào tự hỏi xong, lập tức cười ha hả, "Thì ra Hoàng Thượng muốn biết kẻ chủ mưu nên đành dùng tình cảm để mua chuộc ta... Thì ra Hoàng Thượng chưa từng yêu ta! Dối trá... Lũ lừa đảo!" Cô ta giận dữ gầm một tiếng, chỉ thẳng vào mặt ta, "Ta sẽ không bao giờ nói cho các người biết, ai là kẻ chủ mưu, không bao giờ!"
Dứt lời liền điên cuồng chạy khỏi tẩm cung, còn ta đứng bất động tại chỗ. Hết thảy mọi chuyện vừa rồi đều chỉ đến một đáp án rõ ràng - Thái hậu. Thái hậu muốn Tô Tư Vân tuyệt vọng về Kì Hữu, muốn cô ta biết Kì Hữu luôn lừa mình... Tất nhiên Tô Tư Vân sẽ vì thù hận mà không khai kẻ chủ mưu. Nhưng thái hậu làm vậy, chẳng phải đã nói cho ta biết, nàng chính là chủ mưu hay sao?
Chẳng lẽ Hàn Minh cũng có chân trong chuyện này? Không đúng... Hàn Minh tuyệt đối trung thành với Kì Hữu, không có khả năng phản bội triều đình. Vậy chỉ còn một lý do, hắn đã sớm biết thái hậu là người của Liên Hi, nhưng vì ân nhân, hắn dứt khoát phải phân ranh giới rõ ràng với ta, lựa chọn bảo vệ quyền lực, bảo vệ tỷ tỷ.
Liệu... Ta có nên kể chuyện này cho Kì Hữu không? Có nên không?
Siết chặt hai tay, trong đầu dần hiện lên cảnh tượng ở Trường Sinh điện, cả đứa bé yểu mệnh phải rời khỏi bụng ta... Ta muốn nói cho Kì Hữu, ta muốn Kì Hữu trừng trị Hàn thái hậu, ta muốn thái hậu đền mạng cho con của ta!
- - Hàn Minh, ta còn nợ ngươi một mạng, ta sẽ trả.
Ta nợ Hàn Minh... Còn nợ hắn, không thể làm tổn thương người tỷ tỷ quan trọng nhất với hắn.
Không đúng, người ta nợ là Hàn Minh, không phải Hàn thái hậu.
Mang theo tâm trạng phức tạp, ta sải bước tới Dưỡng Tâm điện, đi rất chậm, đi một chút lại dừng một chút. Có lẽ lúc này ta đang bối rối, tại sao lại là nàng? Vì lẽ gì nàng phải làm như vậy, giúp đỡ Liên Hi đối phó Kì Hữu? Lúc trước Kì Hữu lên ngôi hoàng đế cũng có công lao của nàng không phải sao?
Bước chân nặng nề đột nhiên cứng lại, ta thấy Hàn Minh và Linh Nguyệt đứng lặng phía xa xa, ánh mắt dõi theo ta không rời. Trong lòng âm thầm căng thẳng, tự nhủ bản thân không được phép mềm lòng, chính Hàn thái hậu đã gián tiếp hại ta sảy thai.
Đợi khi đến gần, còn chưa đứng vững, Hàn Minh đã quỳ sụp xuống, làm ta giật mình lui về sau mấy bước, "Ngươi làm gì vậy?!"
"Xin ngươi tha cho tỷ tỷ của ta." Giọng hắn vô cùng tha thiết, thái độ xen lẫn cầu xin.
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Ta xoay mặt không nhìn, cứng rắn hồi đáp.
"Ta biết chút kỹ xảo của tỷ tỷ không gạt được ngươi, ngươi muốn báo thù cho con là điều dễ hiểu, nhưng tỷ tỷ vốn chỉ muốn giết đại hoàng tử, khiến Tô Tư Vân không tiếp tục sa trong tình yêu, đồng thời đuổi ngươi rời khỏi hậu cung." Hắn giải thích giống Hoán Vi y như đúc, thật giả lẫn lộn khiến ta không xem thấu.
Ta chuyển mắt nhìn hắn, "Ngươi biết tất cả?"
Linh Nguyệt lúc này cũng quỳ xuống, "Tuy ta không còn yêu Hàn Minh, nhưng chàng vĩnh viễn là phu quân của ta. Chàng làm hết thảy đều vì tỷ tỷ của mình, ta mong cô bỏ qua cho chàng."
Ánh mắt ta bồi hồi giữa hai người bọn họ, "Ngươi nghĩ ta đi tố giác thái hậu chỉ vì mất con? Thái hậu to gan cấu kết Dục Quốc, nguy hại đến giang sơn Kỳ Quốc, tính riêng tội này đã không thể tha thứ được."
Hàn Minh đột nhiên trầm mặc, run run siết chặt nắm đấm, ta thoáng nhìn rồi bước qua, thẳng tiến Dưỡng Tâm điện. Mới đi vài bước, Hàn Minh đột nhiên hô to: "Phan Ngọc, có nhớ ngươi nợ ta một mạng không? Hiện tại ta muốn ngươi phải trả!"
Ta dừng lại, đôi chân mệt mỏi không cách nào đi tiếp, cười ảm đạm quay đầu nhìn hắn, "Ta có thể đáp ứng ngươi mọi chuyện, trừ chuyện này. Ân tình của ngươi ta chỉ trả cho ngươi."
"Ngươi buông tha tỷ tỷ, chẳng khác nào trả ân tình cho ta. Ta muốn ngươi trả nợ, ngay bây giờ." Giọng hắn nghiêm túc đến lạnh lùng, ngữ điệu kiên định không cho phép cự tuyệt, nhưng đột nhiên lại mềm xuống, "Ta cam đoan tỷ tỷ sẽ không tái phạm, xin ngươi cho tỷ ấy một cơ hội." Dứt lời liền dập đầu rất mạnh, lưu lại vệt máu chói mắt trên mặt đất thô ráp.
Hàn Minh đang ép ta, hắn quả nhiên hiểu ta, chính bởi vì rất hiểu, vậy nên mới có cảnh tượng cầu xin tha thứ hiện tại. Ta cảm thấy có chút ưu thương, hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, "Ta rốt cục hiểu, không bao giờ được nhận ân huệ từ người khác, bởi vì nợ, là phải trả."
Cơ thể hắn run lên, hé miệng như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng một lời cũng không thốt. Chua xót thoáng chốc dâng lên trong lòng, ta ngẩng đầu nhìn áng mây buồn trôi trên nền trời xanh thẳm, kiên định nói: "Từ giờ hai ta không nợ nhau, nếu thái hậu lại phạm chuyện sai lầm, ta nhất quyết sẽ không mềm lòng nữa. Sau này ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, người dưng nước lã."