"Mưu kế mới tuyệt diệu làm sao, thật phấn khích, phấn khích!" Rốt cục, người kia bước ra khỏi bóng tối, đứng thẳng dưới ánh trăng cô đơn. Là Kì Hữu, toàn thân chàng đều toát ra vẻ hung ác nham hiểm, cùng với sát khí không thể che dấu. Không chỉ ta kinh ngạc vì chàng đến, liền ngay cả Hàn Minh và Liên Tư cũng có chút kinh ngạc.
Tại sao chàng lại đến, chẳng lẽ chàng đã sớm biết ta sẽ gặp Hàn Minh? Chẳng lẽ chàng đã sớm biết ta hay liên lạc với Mộ Thiên?
Kì Hữu dừng cách chúng ta khoảng mười bước, "Sao không nói tiếp?"
Âm thanh chưa dứt hẳn, hơn mười người mặc trang phục đen, đeo mặt nạ sắt xuất hiện từ bốn phương tám hướng, vây kín chúng ta. Đây là tử sĩ Kì Hữu từng nhắc tới? Bọn họ mai phục từ lúc nào, thế nhưng im lặng không có lấy một tiếng động? Dường như, đây đều là cao thủ đứng đầu.
"Thật không ngờ, Hàn Minh trẫm luôn luôn tin tưởng lại là gian tế của Dục Quốc." Kì Hữu chắp tay sau lưng, bễ nghễ nhìn Hàn Minh, ánh mắt sâu không lường được.
"Ngươi nghĩ ta đến Kỳ Quốc chỉ để làm gian tế? Ngươi lầm rồi, ta cố ý lộ việc có gian tế khiến ngươi phân tâm, không rảnh đối phó với Dục Quốc, cho bọn họ thời gian dự trữ lương thực, chỉnh đốn quân đội, chỉ không ngờ, ta lại bại lộ nhanh như vậy." Hàn Minh bước qua ta, đứng đối diện Kì Hữu.
"Trẫm không ngờ, ngươi lại là ca ca của Vân Châu." Chàng cười, không để tâm lời Hàn Minh nói quan trọng cỡ nào, kín đáo nháy mắt với ta, ý bảo ta mau chóng rời vị trí nguy hiểm. Nhận được ám hiệu, ta vừa mới cất bước liền bị Liên Tư giữ chặt, còn bị cướp mất con dao trong tay, "Nạp Lan Kì Hữu!" Cô ta rống lớn, kề dao lên cổ ta.
Kì Hữu thấy vậy, bèn tiến gần mấy bước, "Buông nàng ấy ra." Giọng điệu hàm xúc cảnh cáo.
"Ta sẽ buông cô ta ra, nhưng ta chỉ muốn hỏi một câu." Liên Tư bóp tay ta chặt hơn vài phần, "Có phải từ lâu ngươi đã biết, ta là muội muội của Liên Hi?"
"Đúng vậy."
Nghe xong đáp án, Liên Tư trầm mặc trong chốc lát, khẽ cười một tiếng, ta cảm giác cơ thể cô ta có chút run run, "Từ đầu tới cuối ngươi chỉ lợi dụng ta? Chưa từng thật lòng yêu ta?"
"Đúng vậy, từ lúc biết ngươi là Liên Tư, trẫm đã tính giam ngươi ở đây cả đời, tương lai nếu hai nước đối chọi, ngươi là lợi thế rất lớn. Nhưng trẫm lại phát hiện, sau lưng ngươi còn thế lực lớn hơn, vậy nên bỏ qua ý tưởng bắt nhốt ngươi." Ánh mắt Kì Hữu dần chuyển từ ta sang Liên Tư, "Ở chung gần ba năm, nói không có tình cảm là nói dối, nhưng cũng chỉ là thói quen."
Quả nhiên chàng biết, ta rốt cục hiểu vì sao ngày ấy nói Liên Tư sẽ làm hại con ta, Kì Hữu lại cam đoan là không. Cũng phải, bởi theo lý mà nói, con của ta là cháu của Liên Tư, làm sao cô ta nỡ nhẫn tâm làm hại giọt máu của đại ca mình được? Lại nghe Kì Hữu thừa nhận có tình cảm với Liên Tư, ta lại cảm thấy may mắn, may mắn vì chàng vẫn là người có tình. Nếu chàng nói không có tình cảm, ta mới thực sự khinh thường. Một cô gái ở bên chàng ba năm, hy sinh, trả giá vì chàng nhiều như vậy, nhưng đổi lại chỉ được sự lợi dụng tàn nhẫn, một chút tình cảm cũng không cho, vậy thật sự là đáng buồn. Đáng buồn cho Kì Hữu, đáng buồn cho Liên Tư, đáng buồn cho ta.
"Thói quen?" Giọng Liên Tư nghẹn ngào, "Đã sớm biết ngươi cho ta chén rượu độc, ta lại vẫn cố tình uống hết, ta trúng độc rồi."
Có nước mắt chảy xuống cổ ta, lạnh lẽo thấu xương, cô ta khóc? Khóc vì Kì Hữu? Chuyện tới nay, cô ta vẫn rơi lệ vì chàng? Liên Tư yêu Kì Hữu quá sâu đậm, sâu đến mức từ bỏ nhiệm vụ, sâu đến mức tự nguyện làm tổn thương chính mình.
Hàn Minh chậm rãi lui về sau vài bước, đứng chắn trước ta và Liên Tư, lên tiếng dò hỏi: "Nạp Lan Kì Hữu, nếu hôm nay ta dùng Phan Ngọc để ép ngươi thả chúng ta về Dục Quốc, ngươi có đồng ý không?"
"Các ngươi không thoát được đâu." Giọng Kì Hữu không hề dao động.
"Chỉ cần trả lời có hay không." Hàn Minh lại hỏi một lần, bốn phía chợt rơi vào im lặng. Tuy ta không nhìn thấy Kì Hữu, nhưng có thể tưởng tượng được nét mặt do dự của chàng. Đúng vậy, chàng là đế vương trời sinh, nhưng không phải là một người trượng phu tốt.
Hàn Minh đột nhiên xoay người nhìn ta, "Ngươi thấy không, hắn do dự. Nếu hôm nay đổi ta là hắn, nhất định ta sẽ không chần chừ, thậm chí sẽ lập tức thả bọn họ rời đi. Bởi vì... Gian tế chạy thoát có thể bắt lại, nhưng người âu yếm một khi chết, sẽ không bao giờ có người thứ hai." Hắn chậm rãi vươn tay, dễ dàng gạt con dao của Liên Tư ra, "Lợi dụng người âu yếm để hoàn thành dã tâm, Hàn Minh ta không cách nào làm được."
Giờ phút này, điều ta muốn thấy nhất là thái độ của Kì Hữu. Nhưng thấy rồi thì sao, chàng lợi dụng ta còn ít hay sao? "Chàng là hoàng đế, phải cân nhắc hậu quả nặng nhẹ, ta hiểu." Một câu đến chính ta cũng không phân biệt được thật giả.
Hàn Minh nhìn ta một lát, rốt cục đẩy ta ra ngoài, "Hàn Minh sẽ không lợi dụng nữ nhân để giữ mạng."
Hắn đẩy rất mạnh làm ta lảo đảo mấy bước, suýt nữa thì ngã sấp. Mười mấy cao thủ Vệ tổ vừa thấy ta an toàn liền siết chặt vòng vây, ta rốt cục thấy Kì Hữu, thấy nét mặt chịu đựng của chàng. Tới gần từng bước, ánh mắt ta bồi hồi trên khuôn mặt tuấn tú kia, bắt đầu từ khi nào thì, nó trở nên xa lạ như vậy? Mà lúc Kì Hữu nói tình cảm với Liên Tư là thói quen, ta không hề ảo não, bởi tình tố khác thường ta dành cho Liên Thành, có lẽ cũng tương tự như vậy. Hai năm sống chung, đột nhiên người bên gối rời đi, giống như thiếu chút gì, trong lòng trống rỗng.
Hoảng hốt nghe phía sau có tiếng chém giết, ta dừng bước, lại không dám quay đầu. Ta nghĩ, cảnh tượng sẽ vô cùng đẫm máu. Hàn Minh cao cường tới đâu, đối mặt với đội tử sĩ Kì Hữu tỉ mỉ huấn luyện, vẫn khó có cơ hội đào thoát.
Ta mềm lòng đấy sao? Hắn là kẻ chủ mưu thảm kịch Trường Sinh điện, con ta chết bởi kế hoạch của hắn không phải sao? Hắn đáng chết, kẻ nào làm hại con ta đều đáng chết!
- - Không quên được, lúc tuyết rơi có người cõng ta đi hết con đường khó nhọc. Không quên được, lúc tuyệt vọng có người ở bên nói sẽ bảo vệ ta. Không quên được, ngày thành hôn có người cõng ta đến kiệu hoa. Càng không quên được, người đã nói dối thiện ý vì muốn ta đi tìm hạnh phúc.
- - Hãm hại Kì Tinh là chuyện cuối cùng ta hối hận trong đời này. Vậy nên ta không hận ngươi, càng không muốn bi kịch của hắn sẽ xảy đến với ngươi.
Không! Không thể chết được!
Ta bỗng dưng hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Kì Hữu, ánh mắt kiên định cùng sát khí toát ra từ chàng khiến ta không dám mở miệng. Ta biết ở trong triều đình, dù vây cánh chính trị hay binh quyền của Hàn Minh đều là uy hiếp lớn nhất đối với Kì Hữu, nếu tối nay hắn không chết, ngày mai nhất định sẽ lợi dụng quyền lực để đối phó chàng. Chỉ khi hắn chết, hoàng quyền mới được đảm bảo. Cũng vì lo lắng đến điểm này, vừa nãy Kì Hữu mới có điều do dự. Hoàng quyền và tình yêu, chàng lựa chọn hoàng quyền, trở thành một đế vương thành công; Mà Liên Thành lựa chọn tình yêu, vậy nên hắn thất bại thảm hại. Nhưng Liên Thành thất bại lại giúp Liên Hi quật khởi, tương lai... Kì Hữu và Liên Hi sẽ là hai thế lực trong thiên hạ, như Hạng Vũ, Lưu Bang năm đó tranh đấu sống còn. Ai là Lưu Bang, ai là Hạng Vũ, ngày sau sẽ có đáp án.
Ta trầm mặc đối diện Kì Hữu, ánh mắt chàng hiện lên áy náy. Ta cố gắng coi như không nhận ra, ta không bao giờ có thể thuyết phục mình tin chàng lần nữa. Mong chàng cần mỹ nhân không cần giang sơn? Không, chàng không phải Thương Trụ Vương, ta không phải Tô Đắc Kỷ, chàng không phải bạo quân dâm loạn, ta càng không phải hồng nhan gieo họa nhân gian. Ta chỉ muốn báo thù cho con, bù đắp thua thiệt cho Liên Thành.
Cuối cùng, tiếng chém giết im bặt, suy nghĩ rốt cuộc không thể chuyển động, ta cứng ngắc quay đầu nhìn phía sau. Hàn Minh trúng vô số đao, khắp người đều là những vết thương dữ tợn, làm ta nghĩ đến phụ hoàng năm đó, ngài cũng trúng vô số đao, cuối cùng chảy máu mà chết. Ta lê bước tới gần, lúc này hắn đã ngã nhoài trên mặt đất. Liên Tư đứng bên cạnh, máu của Hàn Minh bắn khắp người cô ta, khuôn mặt cũng dính nhiều vết máu.
Ta quỳ xuống trước mặt Hàn Minh, lệ nóng cứ thế chảy xuôi. Hắn run run nâng bàn tay đầy máu lau nước mắt cho ta. Tình ý sóng sánh, hơi thở mong manh, hắn gượng cười: "Phan Ngọc, ta vẫn thích... Gương mặt bình thường kia hơn... Bình thường sạch sẽ."
Ta không né tránh tay hắn, chỉ gật đầu, ra sức gật đầu.
"Nhớ tháng giêng ở rừng đào... Nàng hát khúc "Niệm nô kiều" cho ta... Nhớ ngày ta cõng nàng lên kiệu hoa... Khi đó, hy vọng biết bao, ta là tân lang... Đón thê tử ta yêu... Về nhà..." Bàn tay dần mất sức, lại vẫn cố lau sạch nước mắt cho ta, "Gọi nàng là Phan Ngọc, bởi vì... Người ta yêu chỉ có Phan Ngọc."
Trái tim bỗng nhiên đập nhanh, ta nghẹn ngào nhìn Hàn Minh. Thật ra ta biết, vì sao hắn luôn gọi ta là Phan Ngọc, cô gái Phan Ngọc từng không tiếc hết thảy, vào chốn cung đình vì Kì Hữu. Dù nay thân phận ấy đã không còn nữa, nhưng Hàn Minh vẫn muốn nhắc nhở ta.
"Hàn Minh!" Tiếng gọi thê lương đột nhiên vang lên. Hàn Minh chuyển ánh mắt mỏi mệt ra phía sau ta, gọi một tiếng "Tỷ tỷ...", nở nụ cười an tường rồi vĩnh viễn nhắm mắt.
Ta chưa từng thấy hắn cười thoải mái như vậy, có lẽ vì hoàn toàn thoát khỏi thù hận giúp hắn giải tỏa áp lực. Hắn rốt cục được giải thoát rồi, nhưng ta còn bị khóa chặt trong vực sâu không đáy, cố gắng cách nào cũng không thể thoát ra.
Thái hậu muốn nhìn mặt Hàn Minh lần cuối, lại bị Vệ tổ đè chặt, không cho phép tiếp cận.
"Áp giải Tô quý nhân và thái hậu vào Thiên Lao." Kì Hữu thong thả tới chỗ chúng ta, Liên Tư đờ đẫn bất động, mặc Vệ tổ đóng gông sắt lên tay mình. Cô ta nhìn chằm chằm Kì Hữu, "Ngươi thật sự bắt ta vào Thiên Lao? Ta là thói quen của ngươi, đột nhiên không có ta, ngươi có chịu được không?"
"Thói quen gì cũng có thể bỏ." Một câu bình thản đến vô tình, đẩy Liên Tư xuống địa ngục, "Ở trong lòng trẫm, trừ Phức Nhã ra, nữ nhân khác không đáng một xu."
Liên Tư liếc nhìn ta, trong ánh mắt thế nhưng có hâm mộ! Ta âm thầm cười khẩy, cúi đầu nhìn khuôn mặt dần tái nhợt của Hàn Minh."Trừ Phức Nhã ra, nữ nhân khác không đáng một xu." Ta nên cảm thấy vinh hạnh ư? Không, không có gì đáng vinh hạnh hết, ngược lại thật bi thương, thật nực cười.
"Trẫm sẽ không giết ngươi, dù sao ngươi cũng là muội muội của Liên Hi." Kì Hữu đứng cạnh ta, khom người nâng ta dậy, "Phức Nhã giúp trẫm thuận lợi bắt được toàn bộ gian tế Dục Quốc, tấn phong làm nhất phẩm Nhã phu nhân."
Đôi chân chết lặng làm ta chỉ có thể dựa vào chàng, lại cảm giác cơ thể chàng lạnh lẽo đến lạ, khiến ta không khỏi rùng mình. Hôm nay chàng tàn nhẫn với Liên Tư, khó dám chắc ngày sau sẽ không đối xử tương tự với ta...
Thực sự, sẽ có ngày ấy sao?