Màn đêm buông xuống, Chiêu Phượng cung rực rỡ sắc màu, ánh nến lung linh bao trùm tán cây trụi lá, vô cùng xinh đẹp. Gió lạnh thổi qua, những tờ giấy ghi nguyện ước đính trên đèn lồng tung bay dựng lên. Ta đứng dưới gốc cây, đắm mình trong gió và ánh sáng, ngẩng đầu nhìn, một màu đỏ tươi trải dài tầm mắt.
Bị thu hút bởi những tờ giấy, ta không khỏi nheo mắt, đọc lẩm nhẩm:
Mong cha mẹ khỏe mạnh, con gái rất nhớ hai người.
Mong sớm thoát khỏi chốn thâm cung âm u, trở về cuộc sống bình thường.
...
Đọc nhiều mới nhận ra, hầu như tất cả đều là nhớ cha mẹ, rời khỏi hoàng cung, có số ít kỳ vọng bay lên cành cao thành phượng hoàng. Thật ra mỗi người mỗi chí, có người mong an nhàn, sẽ có kẻ mơ phú quý, hai thái cực này vĩnh viễn tồn tại.
"Chủ tử, đây là hoa mộ nhan mà Triển đại nhân vất vả lắm mới tìm được cho người." Hoa Tịch cầm một chậu hoa tím đi tới trước mặt ta, "Người xem, đẹp quá! Triển đại nhân chúc người năm mới vui vẻ, sớm mang long thai."
Ta cười cười, cúi đầu ngửi mùi hoa thơm ngát. Đã biết hoa mộ nhan qua trang sách, nhưng chưa tận mắt thấy bao giờ, còn nhớ từng cảm thán với Triển Mộ Thiên rằng, ý nghĩa loài hoa này rất giống tình yêu giữa ta và Kì Hữu, không ngờ cậu ta lại tìm được. Nghe đồn nó chỉ nở một đêm rồi tàn, vậy chẳng phải đêm nay chính là đêm cuối? Cũng tựa như hoa quỳnh vậy.
Nhận lấy chậu hoa, ta nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa tím biếc, "Triển đại nhân thật có lòng." Dạo gần đây, chắc hẳn cậu ta đang chuẩn bị cho hôn lễ với Tô Nguyệt – con gái nhỏ của Tô Cảnh Hoành, dự tính ngày thành hôn là mồng bảy tháng hai, thật khéo, trùng với ngày sinh nhật của ta. Nghe nói Kì Hữu đích thân làm chủ hôn, ta rất muốn cùng chàng đến xem thê tử của Mộ Thiên. Nhưng nếu chủ động đề cập, tất nhiên sẽ khiến Kì Hữu nghi ngờ. Tốt nhất là... Chàng chủ động đề cập, nhưng bằng cách nào bây giờ?
Mang theo đầy bụng tâm tư tới bên hồ, ta đặt chậu hoa xuống, nhúng tay vào làn nước lạnh lẽo, đợi đến khi thích ứng nhiệt độ mới đẩy những thuyền giấy nhỏ ven bờ tới giữa lòng hồ.
Nhìn thuyền giấy chòng chành, ta chợt nghĩ đến việc trọng đại triều đình thương thảo mấy ngày hôm nay, cầm đầu là nhà họ Hàn, dâng tấu thỉnh cầu Kì Hữu lập hậu. Lựa chọn số một là Đặng phu nhân, tiếp theo đến Lục chiêu nghi. Tin tức cụ thể ta không rõ ràng lắm, bởi có đôi ba ngày Mộ Thiên không vào triều, có lẽ vì chuyện hôn sự quá bận rộn.
"Sầu muộn đầy vơi, chỉ trời mới hiểu." Tâm trạng buồn thương, ta bất giác bật thốt, giống như lại thấy nhiều năm trước cùng Liên Thành thả đèn Khổng Minh. Nguyện vọng của hắn là mong ta hạnh phúc, nhưng nay hạnh phúc cách ta càng ngày càng xa. Đứa bé yểu mệnh kia, vốn tưởng rằng nếu bù đắp cho nó những gì ta nợ Liên Thành, áy náy trong lòng sẽ vơi đi đôi chút, nào ngờ...
Chợt thấy mặt hồ phản chiếu thêm một cái bóng, không biết Kì Hữu đã đứng sau ta từ bao giờ, ta kinh ngạc quay đầu nhìn chàng. Ánh mắt chàng thâm trầm u ám, "Nàng nghĩ gì? Ta tới một hồi mà nàng không hay biết."
Lập tức đứng dậy, đôi chân tê cứng khiến ta lảo đảo, may có chàng lập tức đỡ lấy, "Cẩn thận!"
Đầu óc choáng váng, ta mệt mỏi tựa vào lòng chàng. Chàng lo lắng xoa trán cho ta, "Chóng mặt phải không? Thấy nàng ngồi xổm bên bờ lâu như vậy."
Ta mỉm cười có chút hờn dỗi, "Thiếp nghĩ, nếu được thả ước nguyện cùng chàng thì tốt biết mấy."
"Chẳng phải ta đã đến rồi sao?" Thấy ta khỏe hơn, chàng liền đưa tay khẽ vuốt tóc mai của ta, "Nàng ước nguyện điều gì?"
Ta trầm tư một hồi mới nói: "Sinh con cho chàng, thiếp mong là con gái... Thừa Hoan. Chúng ta một nhà ba người."
Chàng ôm ta chặt hơn, "Không được, phải sinh hoàng tử. Tương lai nàng là hoàng hậu, nếu hoàng hậu không có hoàng tử sẽ bị các đại thần triều đình nghị luận." Giọng chàng có chút cứng rắn, ta không khỏi cười buồn, "Đại thần triều đình đang tìm hoàng hậu cho chàng đó thôi."
Sắc mặt chàng tối sầm, có chút khó coi, dường như đang nén giận. Ta vốn tò mò tại sao chàng có vẻ không vui khi đến đây, thì ra là vì chuyện lập hậu. Ta lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"
"Nhà họ Hàn càng lúc càng lớn mật, móc nối phần đông quan viên ép ta lập hậu, mở miệng ra là đạo lý lớn. Đặng phu nhân? Nói đến nói đi, chẳng qua vì lợi ích riêng mới tiến cử cô ta." Chàng hừ lạnh một tiếng, "Thái hậu quản lý hậu cung quá lâu rồi, cần chỉnh đốn một chút."
Ta rời khỏi lòng chàng, mỉm cười ngọt ngào, "Kì Hữu, đừng nghĩ mấy chuyện không vui nữa, chàng là minh quân, chàng có thể thống trị tốt thiên hạ, cũng có thể chỉnh đốn tốt hậu cung." Thấy sắc mặt Kì Hữu dịu đi, ta liền ngồi xổm xuống, bưng chậu hoa mộ nhan, "Chàng xem, hoa mộ nhan đó."
Chàng ngồi xuống cùng ta, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, "Rất đẹp, nhưng người còn đẹp hơn hoa."
"Khéo nịnh!" Ta bật cười, ý nhị hỏi, "Chàng có biết ý nghĩa của nó không?" Thấy mắt chàng mê mang, ta chẫm rãi giải thích, "Hoa mộ nhan tượng trưng cho tình yêu ngắn ngủi, vụt sáng rồi lập tức mất đi. Tựa như phù dung sớm nở tối tàn, đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ được trong chớp mắt."
Nghe xong, chàng nhíu mày rất chặt, dường như muốn nhìn thấu lòng ta, "Phức Nhã, tình yêu của chúng tuyệt đối không chỉ bừng sáng trong chớp mắt."
Ta yên lặng thật lâu mới đáp "Mong là thế."
Chàng thấy ta có chút ảm đạm, liền không đề cập tới vấn đề đáng buồn này nữa, chỉ nói: "Nàng có biết mồng bảy tháng hai là hôn lễ của Triển Mộ Thiên không?"
"Có nghe qua."
"Biết vì sao lại chọn mồng bảy tháng hai không?" Chàng lại hỏi, mà ta không khỏi kinh ngạc, ý chàng chẳng lẽ là...
Chàng nắm lấy tay ta, cười ôn hòa: "Sinh nhật nàng, ta không quên đâu. Đến hôm đó ta đích thân làm chủ hôn, thuận tiện xuất cung cùng nàng. Không phải nàng luôn thích cuộc sống tự do ngoài cung sao?"
Ta vui sướng nhào vào lòng Kì Hữu, vội vàng bật thốt: "Vua không nói đùa!"
Mới vừa rồi ta còn lo lắng, làm cách nào để Kì Hữu chủ động đưa ta xuất cung, lại không ngờ chàng đã sớm có dự định như vậy.
Mà lúc này, chậu hoa mộ nhan bắt đầu héo rũ, cánh hoa rơi lả tả. Ta chậm rãi nhắm mắt, không nhìn cảnh tượng nó điêu linh. Hoa mộ nhan, như muối bỏ biển, chỉ một đêm, sáng bừng rồi vụt tắt, tàn úa bị gió cuốn đi.