Lụa đỏ giăng khắp nơi, quan viên rộn ràng như sắp dẫm hỏng cửa, người người ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, tay cầm hộp quà đứng chật kín sân, có thể thấy địa vị của Triển Mộ Thiên trong triều cao thế nào. Quan trọng hơn, hôm nay Hoàng Thượng giá lâm, từ vương hầu quý tộc cho tới quan nhỏ vô danh, ai nấy đều muốn tới chen một chân. Nhưng phần đông quan viên không nhận được thiếp mời, vậy nên bị cấm vệ quân hộ giá Kì Hữu ngăn ngoài cửa.
Lúc này đang đầu mùa xuân, mưa phùn lất phất. Dưới cơn mưa nhỏ, Kì Hữu và ta ngồi trên ghế chủ vị, nhìn một đôi tân lang, tân nương dẫm thảm đỏ bước đến.
Triển Mộ Thiên cùng Tô Nguyệt đều mặc xiêm y đỏ thắm, nhưng nét mặt hờ hững lại xác minh hai người không hài lòng với hôn sự này. Ta tinh tế đánh giá Tô Nguyệt, đỉnh đầu cài mũ phượng nặng trĩu, châu ngọc trên trán chạm vào nhau theo từng bước chân, lách cách rung động. Thân thể nhỏ nhắn, dung mạo thoát tục, khí chất giống hệt với Tô Diêu.
Bọn họ quỳ gối dâng trà cho chúng ta. Từ đầu đến cuối, Triển Mộ Thiên luôn rất bình tĩnh, ánh mắt kính cẩn đảo qua ta và Kì Hữu; Mà Tô Nguyệt chỉ cúi đầu pha trà, không nhìn chúng ta lấy một lần.
Nghi thức hôn lễ vụn vặt rốt cục chấm dứt sau một tiếng "Đưa vào động phòng". Ta mệt mỏi tựa ghế, Kì Hữu qua nói chuyện với Tô Cảnh Hoành. Đi cùng chàng, ta cuối cùng mới nhận ra Tô Cảnh Hoành rất có ác cảm với mình, vì thế cúi đầu lấy cớ phiền muộn, rời khỏi sảnh đường.
Hạt mưa nhỏ đậu trên mái tóc, ta đi tới khoảnh sân tĩnh mịch, chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là hương mai. Ta tìm kiếm men theo mùi hương, lối mòn quanh co, trong phút chốc, mấy trăm gốc mai chiếu vào đáy mắt.
"Tỷ tỷ." Triển Mộ Thiên buồn bã đứng lặng sau lưng ta, không biết xuất hiện khi nào.
"Không ngờ quý phủ của đệ trồng nhiều mai như vậy." Có thể nhận ra, hôm nay tâm trạng cậu ta cực kì không ổn, cực kì không hài lòng với chuyện hôn sự, ta cũng không tiện nhắc tới vấn đề này.
Cậu ta gật gật đầu, dường như chợt nhớ ra việc gì, bèn cố gượng cười, "Chúc tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ."
Ta sửng sốt, không hiểu vì sao cậu ta biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngày tết nguyên tiêu Kì Hữu nhắc tới sinh nhật của ta, chắc Hoa Tịch theo hầu cũng nghe thấy, vì thế hiểu rõ mỉm cười, "Cảm ơn đệ."
"Nếu hôm nay là sinh nhật tỷ, đệ đệ sẽ tặng tỷ một tin tức." Triển Mộ Thiên trầm mặc một lát, liếc mắt nhìn rừng mai bốn bề vắng lặng, mới nói, "Hàn Minh, là đồ đệ của thiên hạ đệ nhất thần y."
Ta ngẩn ra, đồ đệ của thiên hạ đệ nhất thần y? Chẳng trách lại mời được ông cụ đến dịch dung cho ta... Mà không đúng! Nếu Hàn Minh là đồ đệ của ông cụ...
Triển Mộ Thiên lúc này lại mở miệng nói nhỏ: "Nghe đồn thiên hạ đệ nhất thần y là một ông lão bí ẩn, cả đời chỉ nhận hai đồ đệ, một luyện y, một luyện võ. Tin chắc tỷ tỷ đã đoán ra, Hàn Minh là một; Mà người thứ hai, chính là hoàng đế Dục Quốc - Liên Hi."
Hôn lễ xong, Kì Hữu vốn định mang ta đi ngắm cảnh Kim Lăng thành phồn hoa, ta lại lấy cớ không thoải mái để thoái thác. Kì Hữu không nghi ngờ gì, vội vàng đưa ta hồi cung tìm thái y. Bát thuốc Lí thái y sắc, Kì Hữu đích thân đút cho ta từng thìa, đến khi thấy đáy mới để ta nghỉ ngơi, nói ngày mai sẽ đến tiếp.
Kì Hữu vừa đi, ta liền sai Hoa Tịch tới điện Thái Hậu, hẹn gặp Hàn Minh ở Cẩm Thừa điện. Cởi hết y phục lụa là, trang sức trân châu phỉ thúy, ta thay một bộ váy trắng giản dị, rửa sạch son phấn. Ước chừng qua nửa canh giờ, sắc trời dần tối, bóng cây đổ dài, ta mới nhích người tới Cẩm Thừa điện.
Dọc đường, ta đi rất chậm rất chậm, cơn gió thoảng qua mang theo tiếng chim cuốc, âm thanh bi thương như đánh mạnh vào lòng ta.
Ánh trăng mông lung, ngọn đèn mờ ảo, tại Cẩm Thừa điện, ta thấy bóng lưng của Hàn Minh, đờ đẫn bước tới cạnh hắn. Hắn nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu. Ta nhìn quanh cung điện lắng lặng, lập tức cười khẽ, "Biết vì sao ta hẹn ngươi ở đây không?"
Hắn không nói lời nào, ta tiếp tục đi về phía trước, âm thanh vang vọng không ngừng, "Đây, chính là nơi Kì Tinh phản bội ta. Hắn chuốc ta quá chén, lấy tin tức về Vân Châu, cuối cùng khiến Kì Hữu không thể không đẩy muội muội của ngươi làm vật thế tội."
Hắn dõi theo từng bước chân của ta, lúc nhắc đến Vân Châu, sắc mặt chợt lóe qua chút tàn độc. Ta chú ý tới, đồng thời cũng cười, "Hàn Minh, ngươi không cho ta nói Vân Châu là muội muội của ngươi với Kì Hữu, không phải sợ bị Kì Hữu đề phòng, mà bởi vì ngươi luôn hận chàng, lựa chọn bắt tay với sư huynh Liên Hi để đối phó với chàng!"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Nét mặt hắn bình tĩnh, cảm xúc không hề dao động.
"Ngươi không hiểu? Trước khi Liên Thành chết, ta nhớ rõ ngươi từng nói: "Chất độc đã thấm khắp lục phủ ngũ tạng, ngươi nhìn nhân trung của hắn đi, chuyển thành màu đen, là dấu hiệu của tử vong". Thử hỏi một người không am hiểu y thuật, làm sao có thể nói ra những lời tưởng chừng như bình thường, lại vô cùng sâu sắc đó?"
"Cả lần đầu tiên ta hạ độc Tâm Uyển trong quán trọ, chỉ một viên thuốc giải độc của ngươi đã giúp nàng ổn lại. Ta còn nhớ ngươi nói: "Cũng may lượng độc không nhiều, nếu không Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi", một kẻ võ biền lại quen thuộc dược lý như vậy. Mà gặp gỡ Liên Hi cũng không phải trùng hợp, là dự mưu từ lâu phải không?"
Hắn đột nhiên nở nụ cười, "Có vẻ ngươi biết rất nhiều."
"Hàn Minh, ngươi luôn mồm nói muốn ta đi tìm hạnh phúc, luôn mồm nói muốn tốt cho ta, thật ra lại bắt tay Liên Hi đưa ta đến Dục Quốc. Ngươi thừa hiểu tầm quan trọng của đứa con đối với một nữ nhân, bởi chính Hàn thái hậu cũng bị mưu hại cho vô sinh cả đời. Nhưng ngươi muốn ta thù hận Kì Hữu, trợ giúp Liên Thành đối phó Kì Hữu, đúng hay không?" Giọng ta cao dần, phiêu đãng nơi đại điện hoang vắng, thê lương đến cháy lòng.
Rốt cục, ta dừng lại trước mặt hắn, hắn mỉm cười rất tươi, không nói một lời.
Ta có chút tự giễu: "Năm đó ta bị Linh Thủy Y hủy hoại dung mạo, vì sao ngươi có thể đến cứu? Ta nhớ ngươi đã rời Dục Quốc từ mấy ngày trước, vì sao còn có thể xuất hiện? Chỉ có một cách giải thích, ngươi chưa làm xong việc, ngươi ở lại Dục Quốc chậm chạp không về, là vì có người quen phải không?"
"Ngươi đã biết tất cả, ta cũng không che giấu nữa." Hắn thở dài một hơi, dường như muốn giũ hết ưu phiền.
"Đã từng, ta thật lòng giúp đỡ Nạp Lan Kì Hữu đoạt ngôi vị hoàng đế, cảm thấy hắn là hoàng đế tốt, vậy nên lựa chọn giúp hắn, trung thành với hắn. Nhưng hắn lại lợi dụng Châu nhi, thân nhân duy nhất của ta."
"Thật ra từ lúc ba vị vương gia tổ chức hôn lễ, ta và Châu nhi đã nhận nhau, ta muốn buông xuôi thù hận, bỏ trốn với muội ấy, sống những ngày bình thường. Nhưng Châu nhi lại nói sẽ không đi, sẽ ở bên ngươi và Nạp Lan Kì Hữu cả đời, bởi một người là nam nhân muội ấy yêu, một người là tỷ tỷ muội ấy quý trọng. Ta thật sự bất ngờ trước tình cảm này, vậy nên lựa chọn ở lại, tiếp tục báo thù."
"Còn nhớ lúc ở ngoài điện Thái Hậu, Châu nhi đột nhiên té xỉu không? Thật ra ta và thái hậu nói với muội ấy rằng: "Hợp tác cùng Kì Tinh, tố giác mọi hành vi của Kì Hữu", nhưng muội ấy không chịu, sống chết đòi bảo vệ Nạp Lan Kì Hữu. Nhưng rồi một phong thư nặc danh khiến Châu nhi bị đánh chết, ta tưởng Kì Tinh làm, vì thế giật dây Nạp Lan Kì Hữu sát hại mẫu hậu, giá họa Kì Tinh, một mũi tên trúng hai con chim, vừa báo thù cho nhà họ Thẩm, vừa báo thù cho Châu nhi."
"Cứ nghĩ hết thảy như vậy là chấm dứt, nào ngờ lại được ngươi kể rằng, người đưa thư nặc danh là công công hầu hạ Nạp Lan Kì Hữu! Từ giây khắc ấy, thù hận tiếp tục mọc rễ nẩy mầm trong lòng ta, Châu nhi hy sinh tất cả vì hắn ta, mà hắn ta đối xử với nó trơ trẽn như vậy. Ta liền đi tìm sư huynh Liên Hi."
"Đúng vậy, ta thừa nhận cố ý đưa ngươi tới bên Liên Thành, muốn ngươi dùng thù hận để giúp hắn. Thế nhưng ngươi mang thai, lời nói dối của ta tự sụp đổ. Ta nhờ Liên Hi khuyên can Liên Thành bằng mọi giá, tuyệt đối đừng để ngươi về Kỳ Quốc, nhưng bởi vì yêu ngươi, Liên Thành cho ngươi trở lại. Kế hoạch vì sự mềm lòng nhất thời ấy mà hoàn toàn xáo trộn."
"Ngươi có biết kế hoạch là gì không? Khi hai nước giao chiến, chúng ta sẽ dùng ngươi để uy hiếp Kì Hữu, làm hắn mất bình tĩnh, đánh trận không tốt. Nhưng Liên Thành cố tình cho ngươi về, thật sự là... Một chữ "Tình" trêu ngươi."
Hàn Minh chậm rãi tự thuật, thường thường cười khẩy vài tiếng. Ta ngơ ngác lắng nghe, dù trong lòng đã biết rõ ràng, nhưng chính tai nghe hắn nói sự thật vẫn khó tránh khỏi thương tâm. Liên Hi, Liên Thành, Hàn Minh, thế nhưng lại cùng nhau lừa gạt ta, nhọc lòng làm sao, âm mưu đã bắt đầu từ sáu năm trước. Nay bị ta tố giác, ta sẽ phải chết dưới tay hắn chăng?
Đột nhiên phía sau có tiếng bước chân rất nhanh, ta quay đầu, chợt thấy Tô Tư Vân cầm dao nhỏ hung hăng đâm tới. Một cánh tay ôm chầm lấy ta, sải chân đá trúng cổ tay Tô Tư Vân, dao văng ra ngoài, lách cách rơi xuống. Tô Tư Vân xoa cổ tay đau đớn, căm tức nhìn Hàn Minh, "Đã bảo ngươi giết cô ta sớm đi, ngươi lại cố tình muốn bảo vệ! Bây giờ hay rồi, cô ta biết hết, ngươi còn muốn che chở cô ta!"
"Không ai được phép làm hại nàng ấy." Hàn Minh cứng rắn lên tiếng. Ta kinh ngạc nghiêng đầu nhìn nét mặt kiên định của hắn, muốn từ mắt hắn biết được, lời này là chân thành hay có ý đồ khác.
Tô Tư Vân nghe xong cười ha hả, chỉ tay vào Hàn Minh: "Ngươi trách ta sa vào tình yêu giả dối của Nạp Lan Kì Hữu, vậy ngươi thì sao? Chẳng phải cũng vì một nữ nhân mà xáo trộn kế hoạch bao năm hay sao? Ngươi còn đáng thương hơn ta, ít nhất ta được Nạp Lan Kì Hữu sủng ái, được bên hắn mặn nồng ba năm. Mà ngươi, cho tới bây giờ vẫn không chiếm được cô ta, thậm chí... Ngay cả chút ngọt ngào cũng không có."
Nhìn khuôn mặt gần như điên cuồng pha lẫn bi thương của Tô Tư Vân, ta rời khỏi vòng tay Hàn Minh, cúi đầu gọi một tiếng, "Liên Tư."
Cô ta giật mình, tiếng cười bỗng dưng im bặt, kinh ngạc nhìn ta. Ta tiếp tục nói: "Có lẽ ta gọi cô là Liên Tư mới đúng. Liên Hi từng kể cho ta một câu chuyện, nhưng trong câu chuyện ấy, hắn không nói rằng mình còn một người muội muội..."
Tô Tư Vân lui về sau vài bước, cuối cùng ngã ngồi, cười khẽ ra tiếng, "Đã lâu rồi... Không ai gọi ta là Liên Tư, hình như lần cuối là khi Liên Thành đại ca thua thảm ở Âm Sơn. Sáu năm... Ta rời xa nơi chôn rau cắt rốn đến Kỳ Quốc sáu năm. Hi ca ca làm giả thân phận cho ta, muốn ta tiếp cận Nạp Lan Kì Hữu, chiếm lấy sủng ái. Đến lúc đó, ta có thể dò hỏi càng nhiều tin tức tình báo."
"Ta khổ tâm kết tình tỷ muội với cô, học dáng vẻ, sở thích, cử chỉ của cô, bởi vì Nạp Lan Kì Hữu yêu cô, nếu ta có thể giống cô vài phần, được Nạp Lan Kì Hữu sủng ái là chuyện trong lòng bàn tay. Rốt cục, cô chạy trốn cho ta một cơ hội, đêm đó ta cố ý ngồi ở nơi Nạp Lan Kì Hữu thường đi qua, giả giọng cô hát một khúc "Sơ ảnh", hắn quả thực nhận lầm ta là cô, đêm đó liền sủng hạnh ta."
"Sau này, hắn đối xử với ta rất tốt, ban thưởng cho ta Trường Sinh điện, ngày đêm chuyên sủng khiến ta rơi vào bể tình, thậm chí mấy độ quên mất thân phận gian tế. Ta đến làm gian tế, sao có thể tùy tiện yêu đương? Cho đến khi mang trong mình giọt máu của Nạp Lan Kì Hữu, ta lựa chọn bỏ cuộc, ta muốn theo hắn, có con với hắn. Mấy độ định nói ra ta là gian tế Dục Quốc, nhưng ta không thể, đây là kế hoạch trù tính nhiều năm của Hi ca ca, ta không thể hủy hoại nó được."
"Rồi ngươi xuất hiện, cho dù Nạp Lan Kì Hữu không sủng ái ta như trước, cho dù Hi ca ca mượn tay Hoán Vi giết con của ta để cảnh cáo ta, ta vẫn yêu Kì Hữu toàn tâm toàn ý, ta nghĩ, đứa này chết có thể sinh đứa khác. Nhưng khi ta biết cô chính là Phức Nhã, ta mới hoàn toàn hiểu được, Nạp Lan Kì Hữu chưa từng thật lòng yêu ta, mọi thứ hắn làm cho ta đều là giả dối... Có lẽ, hắn đã sớm biết ta là Liên Tư, giữ ta lại chỉ nhằm mục đích uy hiếp Hi ca ca."
"Thật đáng cười, tình yêu của ta mới hèn mọn làm sao."
Câu tự giễu cuối cùng làm tim ta đau xót, ta tin tưởng, Kì Hữu đã biết thân phận Liên Tư từ lâu, nếu không chàng đã không bao dung cô ta như vậy. Quả thật, ta trở về đã phá hỏng kế hoạch của bọn họ.
Liên Tư trừng mắt nhìn Hàn Minh, "Từ lúc cô ta phát hiện quan hệ giữa ngươi và Vân Châu, ta đã bảo ngươi giết cô ta rồi, ngươi không nghe, cố tình dùng con ta đuổi cô ta ra cung... Không ngờ, con cô ta lại bị Nạp Lan Kì Hữu giết, ha ha! Đứa bé Hi ca ca muốn giữ, bị kế hoạch ngu xuẩn của các ngươi làm hại!" Liên Tư cười vô cùng quái dị, vẻ mặt có chút điên cuồng.
Ta quay sang nhìn Hàn Minh, "Kẻ chủ mưu là ngươi." Đã sớm biết, lại vẫn mong chính tai xác nhận, chính tai nghe người ta chưa bao giờ hoài nghi xác nhận.
"Đúng vậy." Hắn trả lời rõ ràng lưu loát.
"Điều lúc trước Linh Nguyệt công chúa nói, cũng là ngươi sắp đặt? Cố ý muốn ta chuyển mắt đến thái hậu?"
"Là tỷ tỷ muốn Linh Nguyệt nói, tỷ ấy biết ngươi đã bắt đầu hoài nghi chúng ta, không tra ra kẻ chủ mưu tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tỷ ấy muốn gánh vác mọi tội danh chỉ để bảo vệ ta. Tỷ ấy thật khờ, thật khờ."
"Vì giúp ta báo thù cho gia tộc mà tranh đấu quyền lực nơi hậu cung hiểm ác; Vì giúp ta báo thù cho muội muội mà cam nguyện gánh vác tội danh gian tế... Tỷ ấy làm hết thảy vì ta, chưa bao giờ cần báo đáp điều gì. Tỷ ấy thật khờ..."
Hắn mỉm cười chua xót, cười còn khó coi hơn khóc. Lời hắn nói càng khiến ta kinh ngạc, thì ra hết thảy đều do thái hậu chủ trương. Ta cảm thấy may mắn là, những điều tàn ác ấy không phải Hàn Minh gây nên, hắn không phải kẻ vô tình. Nhưng thù hận thật sự sẽ khiến con người ta thay đổi... Trở nên đáng sợ như thế, ta chẳng phải là một ví dụ hay sao? Vì thù hận, ta nhấn chìm Hoán Vi, hạ độc Mạc Lan... Thậm chí muốn lợi dụng tình yêu của Kì Hữu, báo thù cho đứa con đã chết dưới tay chàng.
"Hàn Minh, giết cô ta đi! Cô ta đã biết tất cả, không thể giữ được nữa." Liên Tư đột nhiên bình ổn cảm xúc, nhặt dao lên đưa cho Hàn Minh, "Cô ta không yêu ngươi, chưa từng yêu ngươi, có gì đáng phải luyến tiếc?"
Hàn Minh tiếp nhận, cúi đầu nhìn lưỡi dao sắc lạnh, cuối cùng ngẩng đầu nhìn ta, do dự, mâu thuẫn bồi hồi trên nét mặt. Một lát sau, hắn kéo tay phải của ta, đặt dao vào đó, "Ta cam nguyện chết dưới tay ngươi, ngươi có thể báo thù cho đứa bé yểu mệnh kia được rồi."