• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên trời lơ đãng từng gợn mây xanh ngắt, dưới mặt đất lá vàng rơi phủ kín, ám hương tiêu hồn. Sắc thu yên ả tựa khói sóng, mặt trời tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ ngày thu.
Ta khẽ dựa lưng ngồi trên ghế đá bên ngoài hành lang, ngắm lá rụng ngoài đình. Nghe nói, ba vị Vương gia sau khi kết thúc đại hôn đã cùng kiều thê trở lại vương phủ, mà ta cũng đã mấy ngày rồi chưa gặp lại Kỳ Hữu. Hắn hiện tại đang làm gì? Có phải hay không lại trù tính làm cách nào lật đổ thái tử, hay là đang tìm kiếm một người mới, một người có giá trị cho hắn lợi dụng?
Mấy ngày nay, Hoàng Thượng đích thân tới Lãm Nguyệt lâu vài lần, biểu hiện của ta chỉ gói gọn trong mấy chữ khước từ, lãnh đạm. Thậm chí ba ngày trước, hắn đối ta nhắc tới việc tấn phong phu nhân, ta lại rất to gan, cự tuyệt ý tốt của Hoàng Thượng, đến nỗi khiến hắn phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng ta rất rõ ràng, cũng không phải một câu “Không muốn” của ta là có thể ngay lập tức xua đi ý niệm trong đầu Hoàng Thượng, hắn dù sao cũng là một hoàng đế, bất kể thứ hắn muốn là gì, chắc chắn hắn phải có được.
Ta cứ như vậy, ngồi đó hết buổi chiều, tịch dương đem tiểu đình nhuộm đỏ dưới ánh sáng cuối ngày, khắp nơi bao phủ một sắc màu, yêu diễm mà buồn thương. Dưới hoàng hôn, tiếng chim kêu khóc u uẩn, hoa rơi rụng mà chào đón thu thiên, Vân Châu yên lặng đứng bên cạnh ta, chân thành mà ngẩn đầu nhìn đại nhạn thương mang bay qua, không một biểu tình.
Tiểu yêu tử trông cửa từ đầu vội vàng chạy đến, lo lắng nói: “Cô nương, Hoàng Thượng phái người truyền lời, triệu ngài đến, đến ….” – Hắn cứ ấp a ấp úng, mặt gặp nạn sắc, ta kỳ quái vội hỏi: “Hoàng Thượng truyền ta đến đâu?”
“Thừa Hiến điện” – Ba chữ này không chỉ khiến Vân Châu kinh ngạc, cũng khiến ta kinh ngạc. Khiến ta đang ngồi yên trên ghế cũng phải bật dậy, kìm lòng không đặng mà lập lại một lần ba chữ “Thừa Hiến điện”.
“Tiểu yêu tử ngươi có nghe lầm không, Thừa Hiến điện là nơi mỗi ngày bách quan lâm triều, Hoàng Thượng như thế nào lại triệu cô nương đến đó?” – Vân Châu sắc mặt ngưng trọng hỏi.
“Nô tài mới vừa rồi cũng hỏi công công như vậy, nhưng hắn nói khẩu dụ của Hoàng Thượng quả thật là như vậy” – Tiểu yêu tử cũng mang vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Từ xưa đến nay, ngoại trừ Thái Hậu, hoàng hậu là có tư cách bước đến ngoại điện Thừa Hiến, nữ tử nếu đến gần đã là trọng tội. Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không hồ đồ đến mức này. Trực giác nói cho ta biết, Hoàng Thượng lần này triệu kiến ta nhất định là có việc vô cùng trọng yếu, dự cảm bất hảo trong lúc này nảy nở trong lòng.
Công công truyền lời dẫn ta đến ngoại điện Thừa Hiến, sau đó chậm rãi cáo lui, tựa hồ Hoàng Thượng có phân phó bất luận kẻ nào không được tiếp cận nơi này, nhìn khắp bốn phía, cả một bóng nô tài cũng không có.
Ta tiến nhập đại điện thanh lãnh, một trận hàn khí từ lòng bàn chân truyền thẳng vào tim. Trước mắt đúng là kim quang chói sáng, nạm vàng khảm ngọc, chính là long ỷ mà bất luận anh hùng đời nào đứng trước nó cũng phải khom lưng cúi gối, giữa đại điện vi ám vẫn tồn tại một quang huy chói mắt là vậy. Cứ mỗi khi bước lên một bước, sẽ có âm thanh vang vọng mồn một, ta phải cực lực khắc chế tiếng bước chân của mình.
Đại điện trốn rỗng chỉ có mỗi ta, Hoàng Thượng đâu? Trong lòng dâng lên cảm giác mờ mịt, vô thố, đã thấy Hoàng Thượng từ phía thiên điện bên phải u ám đi ra. Hắn được một khoảng bóng tối gắt gao bao phủ, khiến ta không thể nhìn rõ mặt của hắn. Mãi đến lúc hắn bước tới long ỷ ngồi xuống, ta mới nhìn rõ đôi con ngươi vừa lạnh lùng, vừa tang thương đầy mâu thuẫn.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng!” – Có lẽ do ta quá bận với những suy nghĩ trong lòng, đột nhiên quỳ xuống, đầu gối va chạm mặt đất phát ra một tiếng lợi vang. Ta nhíu mi, nhịn xuống đau đớn hướng hắn lễ bái, nhưng hắn thật lâu sau cũng không gọi ta đứng lên. Ta ngẩng đầu nhìn vị Hoàng Thượng đang im lặng, một từ cũng không thốt, lại trong mắt hắn tìm được nhiều loại cảm xúc, giống như trầm tư, giống như do dự, giống như đang đứng trước một quyết định quan trọng. Ta bị ánh mắt của hắn nhìn như vậy, thật bất an, sợ hãi lại từ trên đầu buông xuống, chờ đợi hắn lên tiếng.
Đến lúc hai đầu gối ta bắt đầu tê dại, hắn từ tay áo rộng thùng thình lấy ra một tấu chương, trên mặt đột nhiên trở nên dị thường tức giận: “Trẫm muốn ngươi tới quyết định, trẫm nên xử trí việc này như thế nào” – Hắn vừa cất tiếng, tấu chương đã bị quăng đến bên chân ta.
Ta run rẩy đem nó nhặt lên, trên mặt đại biến, bởi vì tấu chương này được ký tên “Nạp Lan Kỳ Hữu”, sốt ruột đem nó mở ra, bên trong chỉ có một hàng chữ mạnh mẽ hữu lực, một hàng chữ khiến cho ta khắc cốt minh tâm, đời này kiếp này không quên được.
“Phan Ngọc và nhi thần, là thật tâm yêu nhau”.
Cánh tay càng lúc càng run rẩy đến lợi hại, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên. Lệ, từng giọt từng giọt long lanh như tuyết trắng rơi đọng trên trang giấy, không thể tin được. Hắn, thật sự vì ta, muốn buông tay tất cả sao?

“Hoàng Thượng…… Hán Thành vương hắn……” – Ta thì thào suy nghĩ vì hắn giải thích, muốn cầu Hoàng Thượng tha thứ cho hắn, nhưng ngay cả một câu trọn vẹn ta cũng vô pháp nói ra.
“Ngươi không biết, trẫm từ năm năm trước đã hứa với hắn một việc” – Hắn đột nhiên đem đề tài thay đổi, thở dài rất khẽ – “Ta nhận lời hắn, chỉ cần hắn có năng lực lật đổ thái tử, mà có thể bịt miệng cả thiên hạ, không để mọi người đối với chuyện này có gì bàn tán, ngôi vị hoàng đế này là của hắn.”
Ta toàn thân ngẩn ra, chợt trầm mặc, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vắng lặng của Hoàng Thượng, trong cổ họng như ứ nghẹn thứ gì đó, khiến thanh âm không thể phát ra.
“Chuyện tới nay, trẫm cũng không còn cách nào khác mà phải nói cho ngươi biết, trong lòng trẫm vốn chỉ có một mình Kỳ Hữu mới đủ tư cách kế thừa đế vị. Trí tuệ hãi thế, hùng thao vĩ lược, tâm ngoan thủ lạt. Nếu hắn có thể bước lên ngôi hoàng đế, nhất định có thể làm nên những chuyện kinh thiên hãi tục, đem Kỳ Quốc tiến đến một thịnh thế chưa từng có” – Lời nói tự tự hữu lực, lay động lòng ta, trong đại điện vắng lặng chợt vang vọng thanh âm của hắn. Ngữ khí lại dị thường kích động, có thể thấy được trong lòng hắn đang cảm thấy may mắn biết bao, tự hào biết bao khi có một người con như vậy.
“Thái tử mặc dù không kém, nhưng hắn chỉ là con rối do hoàng hậu nuôi dưỡng. Nếu tương lai chấp chưởng gặp phải chính sách quan trọng, hoàng hậu dị kỷ bài trừ, chỉ sợ sẽ lại có thêm một Võ Tắc Thiên. Cho nên thái tử nhất định phải phế, trẫm tuyệt không cho phép hậu cung độc đại, trẫm muốn nói cho nàng ta biết rằng, giang sơn này chung quy là thiên hạ của đế vương. Cho nên mười năm trước, trẫm tuyển một Hàn chiêu nghi có dã tâm ngang hàng hoàng hậu tiến cung để kềm chế thế lực của nàng ta. Suốt mười năm, trẫm tọa sơn quan hổ đấu, cùng Kỳ Hữu bí mật bồi dưỡng ra một quân đội. Hoàng hậu như thế nào cũng không liệu được, đứa con thân sinh của nàng lại đem nàng bán đứng.”
Hoàng Thượng nhìn ta – kẻ lúc này đã không còn sức để mở miệng nói bất kỳ điều gì, gợi lên một chút tà ác tươi cười, nói: “Phức Nhã công chúa, ngươi cũng có phần trong kế hoạch này của ta!”
Từ lời nói này của hắn ta đã có thể đoán được, ta không chỉ có trong kế hoạch của hắn, mà nhân vật ta đang phải sắm vai đây, là một nhân vật đặc biệt quan trọng.
“Trẫm sớm đã nghĩ đến, nếu muốn chân chính phế truất thái tử, đem thế lực của hoàng hậu nhổ tận gốc, nhất định phải có ngòi nổ. Ta từng đem bức họa của Viên phu nhân đưa cho Kỳ Hữu xem, ta muốn hắn đi tìm một nữ tử có dung mạo giống nàng. Mãi đến ngày ấy, ta ở Đông cung nhìn thấy ngươi, liền hiểu được, ngươi là quân cờ Kì Hữu tìm được cho ta, chỉ là, hắn không có nói cho ta biết! Đến khi ta chất vấn hắn, hắn mới đem thân phận của ngươi nói thẳng ra, ta liền đoán được hắn đối với ngươi đã có động tình sinh ý, vì không để hắn làm ảnh hưởng kế hoạch chúng ta đã trù tính nhiều năm, ta khẩn cấp muốn phong ngươi làm phu nhân!”
Ta cười khổ một chút, đã sớm thấy kỳ quái, Kỳ Hữu vì sao biết diện mạo Viên phu nhân. Đoán đủ trăm ngàn loại nguyên nhân, lại không nghĩ tới, hết thảy mọi chuyện đều do vị đế vương thiên tử đứng ra chỉ đạo.
“Đáng tiếc, hắn vẫn thoát không khỏi một chữ “Tình”, rốt cuộc lại muốn vứt bỏ trẫm, muốn trẫm một mình đối mặt cùng thế lực cường đại của hoàng hậu” – Ánh mắt hắn hiện lên bi thống cùng bi thương.
Nghe Hoàng Thượng gằn từng tiếng, ta mới phát hiện, nguyên lai là ta khờ khạo đến buồn cười, từng nghĩ tình cảm của hắn dành cho Viên phu nhân là thứ tình cảm thuần chân đến dường nào, lại không nghĩ rằng, hắn cuối cùng chỉ là kẻ lợi dụng danh nghĩa của Viên phu nhân để củng cố quyền lực bản thân. Đây là bi ai của một kẻ thân là đế vương sao? Nhất định phải kiêm tế thiên hạ, ngay cả mối tình sâu đậm nhất cũng có thể buông lơi?
Yêu, cả đời chỉ một lần, chỉ yêu một người là Viên Tuyết Nghi.
Những lời này lại hiện lên trong đầu ta, yêu, đến phút cuối cũng không trọng yếu bằng quyền lực?
“Trẫm rất hiểu Kỳ Hữu, hắn là người có dã tâm. Nếu hắn thật sự bỏ qua cơ hội này, tương lai hắn nhất định sẽ hối hận, sẽ thống khổ”. Hoàng Thượng từ trên long ỷ đứng dậy, đi đến trước mặt ta, nhìn xuống kẻ đang quỳ là ta, muốn nói gì, lại bị ta giành trước: “Đỗ Hoàn cũng là do người muốn mượn sức Đỗ thừa tướng nên được tuyển làm Vương phi của Kỳ Hữu!”
Hoàng Thượng nhìn ta, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó cười to, cười đến đặc biệt khinh cuồng: “Hoàng hậu hướng ta nhắc tới vì chuyện tuyển phi cho thái tử cùng chư vương, ta liền đoán được dụng ý của nàng, muốn mượn sức Tô đại tướng quân làm hậu thuẫn quân sự. Nàng lại không nghĩ rằng mượn sức Tô đại tướng quân, lại bỏ thân đệ đệ Đỗ thừa tướng. Không lâu nữa, trẫm sẽ chứng minh cho nàng ta xem, quyết định của nàng có bao nhiêu ngu xuẩn!”
Ta bất giác cười lạnh thành tiếng, có lẽ hành động này ở trước mặt hoàng thượng là vô cùng bất kính, nhưng ta không còn sức quản nhiều chuyện như vậy. Ta lạnh lùng nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàng Thượng: “Hoàng thượng cũng nên nói cho nô tỳ biết, lần này người triệu kiến ta là vì chuyện gì?”
“Ngươi là một nữ tử thông minh, không cần trẫm dạy ngươi phải làm gì, đúng không?” – Hắn có thâm ý khác trong lời nói, lại đổi lấy một trận cười lạnh của ta, nguyên lai hoàng đế này một chút cũng không đơn giản. Hắn đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay, quả nhiên không hổ là Hoàng Thượng, người lãnh đạo một Kỳ Quốc cường đại như thế này.

Tâm đã định, chậm rãi lộ ra ý cười, mâu quang tập trung nhìn Hoàng Thượng, ngạo nghễ nhìn hắn, lúc này khí thế của ta tuyệt đối không thể thua hắn, cho dù hắn là thiên tử, là Hoàng Thượng: “Phức Nhã không hiểu, thỉnh Hoàng Thượng minh kì.”
Hắn mày kiếm chợt nhíu thành một đường, như một mũi nhọn muốn đâm sâu vào tim người khác, sắc mặt thuần chân nhưng lạnh lùng khóa ta cứng đờ một lát: “Trẫm cho ngươi hai con đường, hiện tại trở về Lãm Nguyệt lâu, cho rằng chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, chờ đợi ý chỉ sắc phong của trẫm, trợ giúp trẫm quét dọn thế lực Đông cung” – Thanh âm mị hoặc lại ẩn chứa nhu tình vang vọng bốn phía, bất chợt thái độ lại thay đổi nhanh chóng, lãnh ngâm nói: “Nếu như không thuận theo, ngươi sẽ biến mất.”
Ta ức chế không được, cười lên thành tiếng, trăm ngàn ý niệm trong đầu chợt lóe lướt qua: “Xin hỏi Hoàng Thượng, cái gì gọi là biến mất?”
Đôi chân mày mỏng cùng đôi mắt anh duệ nhếch lên, sắc mặt chợt có chút âm trầm: “Như vậy Phức Nhã công chúa muốn chọn con đường thứ hai? Ngươi thật sự không cần phục quốc?” – Hắn thu hồi ý cười trên mặt, nhưng lại quỳ một gối xuống ta trước mặt ta, cùng ta nhìn thẳng. Ta xem không hiểu thâm ý trong đó, lại nghe hắn lại mở miệng – “Chỉ cần ngươi gật đầu một cái, ngày mai trẫm liền xuất binh thảo phạt Hạ Quốc.”
Ý cười ở bên môi lại lớn hơn nữa, điều kiện thực mê người. Liên Thành hứa bốn năm, Kì Hữu hứa tám năm, câu nói “Ngày mai” của vị hoàng đế này phá lệ rút ngắn, căn bản không thể cùng hai điều kia đánh đồng, chỉ là……
“Hảo ý của Hoàng Thượng, Phức Nhã vô cùng cảm kích!”
“Ngươi không muốn?” Ngữ khí của hắn phút chốc đông lạnh, sát ý nổi lên bốn phía.
“Là Kỳ Hữu không muốn” – Thanh âm của ta đột ngột cao lên, ý tứ cường ngạnh, chưa được hắn cho phép đã đứng dậy, hai chân đã sớm đã quỳ lâu mà chết lặng. Nhưng hiện tại đến phiên ta cúi xuống nhìn hắn, hắn vẫn đang trong tư thế nửa quỳ, hắn tựa hồ không ngờ đến ta sẽ đột nhiên đứng dậy, nhưng lại tim đập mạnh và loạn nhịp ngưỡng mộ ta một hồi lâu. Ta cười thầm trong lòng, tiện đà nói: “Kỳ Hữu chính miệng nói với ta, kế hoạch này, đình chỉ.”
Đến khi ta nói xong, hắn mới ý thức được hiện tại chính mình đang quỳ gối trước mặt ta, trong một khắc liền mất tự nhiên, nhưng rất nhanh điều chỉnh, tao nhã đứng lên: “Như vậy, ngươi liền biến mất đi.”
Đến tận Giờ Dậu, ta mới trở lại Lãm Nguyệt lâu, Vân Châu gặp ta bình yên mà về cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Ta cùng với nàng đứng ở bên trong đình viện chưa vào nhà, thanh phong thổi lúc xa lúc gần, bóng lan lay động, hương bay khắp viện.
“Cô nương, Hoàng Thượng triệu ngài đi làm cái gì?” – Vân Châu bất an hỏi ta, dường như mơ hồ nàng đã nhận ra chút gì.
Bàn tay đang ẩn nấp bên trong tay áo vô cùng căng thẳng, dùng sức nắm chặt tấu chương mang về từ Thừa Hiến điện, ta không đáp, chỉ hỏi lại: “Nếu như Kỳ Hữu bước lên ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ là một minh quân lưu danh thiên cổ chứ?”
“Thiên cổ minh quân Châu nhi vẫn không dám nói, nhưng ngài nhất định sẽ trở thành một Kỳ chủ có một không hai trong lịch sử” – Nàng dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đối với Kỳ Hữu nàng luôn khẳng định cũng như tán thành.
“Như vậy, nếu như ta giúp hắn ….” – Ta đem ánh mắt hướng tới bầu trời đêm tối đen ảm đạm, nói đến một nửa, Vân Châu liền đánh cắt ngang ta.
“Chủ tử tuyệt đối sẽ không lợi dụng người để đi lên ngôi vị hoàng đế” – Lại là một câu khẳng định, lại dùng vài phần lực đạo nắm tấu chương trong tay, lại phát hiện Vân Châu đã quỳ gối trước mặt ta – “Chủ tử cô tịch hai mươi năm, thật vất vả tìm được một người có thể bầu bạn bên cạnh, khiến ngài có thể tìm lại cảm giác thảnh thơi, cô nương, người trăm ngàn không thể bỏ lại chủ tử!” – Nàng giống như ý thức được điều gì, dùng ngữ khí cầu xin khẩn cầu ta.
Than thở một tiếng, đem nàng đỡ dậy: “Châu nhi ngốc, ta làm sao có thể rời khỏi hắn?” – Vuốt ve thắt lưng của nàng, ta nhẹ giọng trấn an – “Ngày mai khi hắn lâm triều, thay ta truyền đạt một lời nhắn, ta sẽ ở chỗ cũ chờ hắn.”

Vân Châu nghe xong, ngữ khí lập tức cao hứng, sung sướng mà gật đầu: “Cô nương yên tâm, Châu nhi nhất định thay người truyền lời.”
Hôm nay trời vừa sáng ta liền rời Lãm Nguyệt lâu, hướng về “Chỗ cũ”của chúng ta – Vị Tuyền cung mà đi. Bởi vì Kỳ Hữu đã rơi đi, nên ở đây cả nha hoàn cùng thị vệ đều rất ít. Ta thần không biết quỷ không hay lưu tiến vào tẩm ốc của Kỳ Hữu, đợi hồi lâu cũng không thấy hắn đến, mắt nhìn nhuyễn tháp trước mặt, bắt đầu sinh buồn ngủ. Nhất định là đêm qua không ngủ ngon, hôm nay lại sáng sớm đã ra ngoài. Tâm niệm vừa động, ta liền cởi mệt mỏi chui vào chăn đệm, dù sao hắn hẳn là không về sớm như vậy, ta có thể an tâm ngủ được một canh giờ, lát nữa tỉnh lại đợi hắn cũng không muộn.
Đem mặt vùi vào chăn đệm mềm mại, ngửi được hương thơm thanh thơm ngát, là mùi hương đặc trưng của Kỳ Hữu. Đã biết hắn được gần hai năm, tuy rằng thời gian ở chung chưa phải nhiều, bình thường đều là vội vàng đến vội vàng đi, nhưng đặc hữu hương vị trên người hắn, ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Nhắm mắt lại, nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Kỳ Hữu, đôi mắt ôn nhuận của hắn tựa như có gió xuân phảng phất, ôn nhu đem ta đang bị thương lên lưng ngựa …. Suy nghĩ dần dần bị gió thổi đi, cơn buồn ngủ dụ hoặc khiến ta không thể kháng cự, lại tham lam lưu luyến giờ khắc yên tĩnh này.
Mơ hồ nhập nhèm, hình như có một con “sâu” du đãng đang qua lại trên mặt ta, ta thực bực bội mà vươn tay gãi gãi khuôn mặt, muốn đuổi nó đi. Lại không nghĩ rằng nó càng ngày càng làm càn, rên rỉ một tiếng, xoay người nằm nghiêng, tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Sâu? Ta chậm trãi hoạt động đầu óc đang mờ mịt tự hỏi. Sau một lúc lâu, ta đột nhiên mở mắt, đối diện trước một đôi mắt đang mỉm cười nhìn ta, ta lập tức ngồi bật dậy trên giường, cơn buồn ngủ lập tức biến mất dạng.
“Khi nàng ngủ bộ dáng thật đáng yêu” – Hắn đang ngồi nghiêng ở mép giường, hai tay chống đỡ hai sườn của ta, đem ta toàn bộ ngã vào lòng hắn.
Ta không được tự nhiên xê dịch về phía sau, tư thế này thật sự ái muội, ta xấu hổ mà tằng hắng thông yết hầu che dấu bất an trong lòng: “Ngươi đã đến rồi!”
“Muốn ta sao?” – Hắn trêu tức mà khều mũi của ta, tràn ngập ý cười hỏi.
“Tân hôn vẫn còn khoái trá sao?” – Lời vừa ra khỏi miệng ta liền hối hận, chỉ thấy nét tươi cười trên mặt hắn liễm đi, đổi thành hung ác, nham hiểm, lãnh lệ, không khí khẩn trương bất ổn ở tràn ngập chung quanh.
Đến lúc ta nghĩ hắn sẽ đứng lên mà rời đi, hắn lại mở miệng : “Phức Nhã, ta chỉ muốn nàng!” – Đáy mắt lộ ra một tia kiên định cùng mê ly.
Ta gật gật đầu, nhìn hắn mà cười lại, trong đôi đồng tử của hắn phản chiếu bóng dáng ta, khiến ta nhìn đến xuất thần, mãi đến lúc hắn cúi đầu xuống, hôn trụ đôi môi của ta. Ta mở to hai mắt ngóng nhìn từng đợt từng đợt nhu tình tỏa ra từ đôi nhãn tình đó, phút chốc kinh ngạc, một cảm giác tinh tế ôn nhu nhuyễn lan tràn trong khoang miệng, hô hấp trở nên nóng bỏng, hắn cùng ta giao hòa, say mê nút nhả.
Ta khống chế không được, thì thào rên rỉ thành tiếng, xiêm y trên người cũng một kiện rồi kiện chẳng biết đi đâu. Trán, mắt, cằm, cổ, môi, mỗi một tấc trên mặt ta đều dao động, mùi tình dục lan tỏa nồng đậm khắp thân thể chúng ta. Cuối cùng, hắn ôm ta, cùng nhau tiến vào trong giường, hai bàn tay đặt trên cơ thể ta không ngừng chuyển động, vuốt ve. Khiến ta một trận run rẩy, mỗi một khỏa da thịt trên người ta lúc này đều bừng bừng hỏa nhiệt, tâm trí cũng trở nên lảo đảo, mơ hồ.
Vào lúc này hắn lại đột nhiên dừng lại mọi động tác, nhìn lại ánh mắt ẩn nhẫn của hắn, ta không khỏi lộ ra nét mặt mê mang: “Phức Nhã! Không phải lúc này” – Thanh âm của hắn lúc này trở nên khàn khàn, trầm thấp, ngón tay khẽ luồn vào bên trong tóc ta, đem ta ôm sâu vào lòng. Má ta kề sát vào lồng ngực nóng rực như lửa đó, trong lòng sớm đã rối loạn phương tấc.
“Ta nhất định sẽ cho nàng một danh phận, ta muốn nàng danh chính ngôn thuận làm thê tử của ta – Nạp Lan Kỳ Hữu”. Hắn gắt gao ôm lấy ta, tựa như muốn đem thân thể của ta và hắn hòa làm một.
Mà ta, có thể im lặng để nói rằng ta đồng ý với những lời này của hắn không? “Kỳ Hữu, ta ….” – Ta do dự mà lắp bắp, nói mãi vẫn chưa nói xong.
“Nàng làm sao vậy?” – Hắn khẩn trương hỏi.
Ta bỗng cong môi thật cao: “Ta đói bụng!”
Hắn ngạc nhiên nhìn ta một hồi lâu, lập tức mỉm cười. Đến tận lúc này đây, ta mới thật sự cảm nhận được nụ cười của hắn, nụ cười chân tâm với ý cười tràn ngập đáy mắt, không phải là kiểu mặt cười thần không cười, hờ hững, lãnh đạm lại quỷ dị. Hắn hiện tại, đã muốn oàn toàn rộng mở nội tâm đối với ta.Nhưng đối với chúng ta, tất cả chỉ mới là bắt đầu, nhưng phải chăng, chúng ta cũng sớm phải kết thúc? Ta thật sự không cam tâm ….

Giờ Dậu ta mới chia tay cùng Kỳ Hữu ở Vị Tuyền cung, nhớ mang máng lúc gần đi hắn nói muốn ta chờ hắn, hắn nói không bao lâu nữa, hắn sẽ cưới ta làm thê tử. Ta như trước đạm cười không nói, những chua xót chỉ có thể giữ trong tim mà tự nói ình, Hoàng Thượng không có khả năng đồng ý cho việc ta và hắn ở bên nhau. Ở trong lòng Hoàng Thượng, đã không còn coi việc diệt trừ thế lực Đông cung là trọng yếu, cho nên, Hoàng Thượng nói với ta: “Trong vòng ba ngày, nếu ngươi không biến mất khỏi Kỳ Hữu, biến mất khỏi Kỳ Quốc, vậy đừng trách trẫm ra tay trợ lực, giúp ngươi biến mất.”
Ta biết cái Hoàng Thượng gọi là trợ ta biến mất, nó nghĩa là – giết không tha! Hắn hiện tại cho ta cơ hội, muốn ta tự thân rời đi. Nhưng ta không rõ, hắn vì sao cấp cho ta cơ hội tự biến mất này? Hắn không sợ ta sẽ đem việc này nói cho Kỳ Hữu, càng khiến cho hắn thêm phản loạn sao?
Trở về Tây cung, vẫn chưa về Lãm Nguyệt lâu, mà là chuyển hướng đến ngoại cung Phi Hương. Hỏi nhóm nô tài Minh Y hầu có đang ở trong tẩm cung của Hàn chiêu nghi hay không, bọn họ nói đã ở trong đó khá lâu. Ta lại không vào Phi Hương cung, đụng vào Hàn chiêu nghi thì sự việc liền phiền toái. Cho nên liền đứng ở ngoài cửa cung chờ hắn đi ra, gió lạnh bất ngờ thổi lại, nhưng sao ta lại không cảm nhận được dù chỉ một chút cảm giác mát mẻ?
Bóng trăng đêm nay như ngọc, từng chiếc lá rơi rụng thoang thoảng hương thu, đêm nay chẳng những lạnh mà còn quá yên tĩnh, hoàng cung này chỉ khiến ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cao lầu họa các dưới ánh trăng lấp lánh dát vàng. Nhìn này con đường khang trang lại thê lãnh, chỉ có cảm giác trang nghiêm.
“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Thanh âm lãnh đạm như hàn băng, không cần quay đầu lại, cũng biết Hàn Minh đã từ nội cung Phi Hương đi ra. Hắn ở trong đó thật là quá lâu, ta đã đợi hắn suốt một ngày.
“Ngươi là thống lĩnh cấm vệ Kim Lăng thành, ta muốn ngươi cho ta một thứ giúp ta có thể đi khắp đông tây cũng thông suốt, không gặp bất kỳ cản trở nào” – Ta cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp thiết nhập chính đề.
“Ngươi phải rời khỏi?” – Thanh âm bình tĩnh vô ba của hắn rốt cuộc có biến hóa, hắn bước tới trước mặt ta, nhìn chằm chằm ta, muốn từ trong mắt ta tìm được đáp án.
“Ngươi không cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần giúp ta rời khỏi” – Không nghĩ sẽ trả lời hắn, người biết chuyện này càng nhiều, sẽ có càng nhiều nguy hiểm.
“Dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi?!” – Hắn buồn cười nhìn bốn phía, cuối cùng lại bồi hồi hồi nhìn ta.
“Chỉ bằng ta đã cứu ngươi một mạng, hiện tại là thời điểm ngươi có thể báo ân” – Ta tận lực bảo trì tươi cười trên mặt, cũng cảm thấy lo lắng rằng hắn sẽ không giúp ta. Nếu ta không rời khỏi hoàng cung, ba ngày sau Hoàng Thượng thật sự sẽ giết ta, ta tin tưởng.
Vốn muốn Hoàng Thượng hạ một đạo ý chỉ giúp cho ta có thể an toàn rời đi, nhưng nghĩ lại một lúc, ta lại cảm thấy không có khả năng, Hoàng Thượng sở dĩ muốn ta biến mất chỉ vì muốn cho Kỳ Hữu tìm không ra ta, có thể an tâm tranh đoạt đế vị. Nếu hắn hạ chỉ chẳng khác nào tương đương chiếu cáo thiên hạ, Phan Ngọc là Hoàng Thượng tiễn bước, Hoàng Thượng không thể nào lại muốn bị người trong thiên hạ nhạo báng. Cho nên ta mới đến tìm Hàn Minh giúp ta, xem như ta đặt hết tất cả cho ván này.
Hắn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thở dài, từ trong áo lấy ra một khối lệnh bài, đưa tới trong tay ta. Ta nhìn khối lệnh bài được khắc tinh tế một chữ “Minh”, đây là thông hành lệnh của ta. Cảm kích liếc nhìn hắn, hắn lại lảng tránh ta.
“Ngươi nếu ly khai, Hàn chiêu nghi làm sao bây giờ? Nàng đem mọi hy vọng ký thác trên người ngươi” – Hắn cúi đầu, nhìn thạch trụ trước mặt, thanh âm hoảng hốt.
“Nếu Hàn chiêu nghi thật sự muốn diệt trừ hoàng hậu, như vậy đi tìm Kỳ Hữu đi” – Ta xem hắn sắc mặt theo từng lời ta nói mà có chuyển biến, hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm ta, giống như những gì ta nói là một việc vô cùng đáng chê cười: “Những lời ta nói với ngươi đêm nay, đừng cho bất luận kẻ nào biết, nếu không ngươi sẽ có nguy hiểm rất lớn. Còn nữa …. Đem tất cả những người đã thấy ta hôm nay, giúp họ im miệng đi.”
Ta tin tưởng y theo trí tuệ thông minh Hàn Minh, có thể lý giải lời nói của ta. Huống chi, hắn là Minh Y hầu, ban đêm xông vào đông cung, hắn tuyệt đối không phải là kiểu người có lá gan nhưng không có nào, càng không phải là kẻ không có tâm cơ.
Kỳ Hữu, ta đi đây.
Chàng trời sinh vốn là để làm một bậc đế vương, ta không thể làm một vật cản trên vương đạo của chàng, bất luận dù chúng ta có xa cách nhau thế nào, tâm của Phức Nhã luôn hướng về phía chàng. Ngay từ lần đầu gặp mặt một năm về trước, ta đã đem tâm của mình ra giao cho chàng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK