Lửa bắt nguồn từ mành giường và chăn, mành giường màu nâu tím lộng lẫy bị thiêu cháy, tấm chăn lụa bao bọc đứa nhỏ cũng đã cháy đen.
Đám cháy rất lớn, nhưng kỳ lạ là đứa nhỏ nằm giữa trung tâm ngọn lửa lại không nhúc nhích, mặc cho lưỡi lửa liếm qua người, chỉ tuyệt vọng khóc than.
Khói đặc mù mịt trong phòng, Phương Đại Xuyên kinh ngạc giật mình, lập tức cởi áo dập lửa. Đứa nhỏ tuyệt vọng nằm khóc, vẫn không động đậy, càng không chạy trốn. Phương Đại Xuyên nổi giận, bất chấp ngọn lửa phừng phừng, một tay thò vào trong, túm chặt bả vai đứa nhỏ, chỉ dùng sức từ một bàn tay kéo nó ra ngoài.
Đứa nhỏ càng khóc tợn, Phương Đại Xuyên giận quá, trong khoảnh khắc đó còn không thấy bỏng tay, chỉ bị khói xộc vào khí quản, hắn mới vội vàng cố nén ho khan.
Đứa nhỏ vừa được kéo ra khỏi vòng lửa, Ngưu Tâm Nghiên đã lao tới ôm lấy nó.
Phương Đại Xuyên liếc nhìn hiện trường, phát hiện một chiếc giá nến bằng đồng đổ bên mành giường.
Dương Tụng chạy vào toilet hứng nước, trong toilet không có chậu, cô dùng tạm áo của mình, kéo lê bọc nước ra dội vào lửa. Tiếc rằng lửa cháy quá lớn, chút nước này không có tác dụng gì.
Phương Đại Xuyên nhìn quanh bốn phía, mép sàn gỗ bị sức nóng ép vênh, nhanh chóng chìm trong ngọn lửa, phạm vi cháy càng lúc càng lớn. Ngọn lửa đã tìm được nguyên liệu nuôi sống, không cần chất dẫn cháy, cũng không cần chất đốt, sàn gỗ, nhựa, vải bông, tơ nhân tạo, tất cả đều là vật tế. Phương Đại Xuyên hơi bỏng, bị ngọn lửa ép lùi mấy bước, hắn nhanh chóng nhận ra, nếu để lửa cháy lan sang các phòng bên cạnh thì coi như xong hẳn, phải dập lửa ngay trong phòng này. Nếu không, may mắn thì chỉ cháy rụi tòa biệt thự, còn nhỡ mưa thấm nhanh, gỗ củi bên ngoài khô hết, cả hòn đảo um tùm rừng cây này có lẽ cũng tiêu tùng.
Hắn nhìn quanh, tìm thứ gì đó dùng được. Mành giường bị đốt trụi chỉ còn khung tú cầu đen thui, tủ đầu giường bằng gỗ đã cháy sạch trong ngọn lửa, bàn trang điểm cũng bằng gỗ, chỉ còn lại mấy ngăn kéo đồ sộ.
Ngăn kéo?
Phương Đại Xuyên ngẩn ra rồi sực hoàn hồn, vội vàng cúi xuống lôi hết ngăn kéo ra.
Vừa nãy tình thế cấp bách không thấy gì, bây giờ bàn tay bỏng rộp va vào ngăn tủ, đau đớn mới xộc lên.
Bị bỏng không giống bị đâm, không đau ở ngoài da, mà đau trong thớ thịt. Cơn đau dồn dập truyền đến từ rất sâu phía dưới, từng đợt từng đợt, càng lúc càng nghiêm trọng.
Phương Đại Xuyên đau tới váng đầu, cắn răng rút ngăn kéo. Hắn ném cho Dương Tụng một cái, tự mình bưng cái khác, bắt đầu thay phiên hứng nước dập lửa.
Ngưu Tâm Nghiên ngã ngồi trong góc, ôm chặt đứa con trai.
Tiếng khóc của đứa nhỏ càng lúc càng yếu ớt, Ngưu Tâm Nghiên tuyệt vọng gọi vang biệt danh của nó, tình cảnh vừa bi thương vừa bất lực, Phương Đại Xuyên quay đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Tuy đứa nhỏ nọ vừa đáng sợ vừa tà ma, mấy lần Phương Đại Xuyên cũng muốn bóp chết nó, nhưng tới thời điểm tận mắt chứng kiến một sinh mệnh tươi sáng dần héo rũ theo cách thức tàn nhẫn này, hắn thật sự xót xa thương cảm. Có lẽ bản tính chở che vật nhỏ đã nằm trong gien của loài người. Phương Đại Xuyên tự nhận mình không phải thánh, nhưng lúc đứa nhỏ này thật sự phải chết đi, hắn vẫn động lòng trắc ẩn.
Ngưu Tâm Nghiên ôm chặt lấy đứa nhỏ, ấn đầu nó vào ngực mình, nước mắt lã chã rơi xuống làn da bỏng rộp của nó. Chị ta mặc váy ngủ, cổ áo chữ V khoét rất sâu, hai hòn đảo hình cung trắng muốt như hai cánh hoa thấp thoáng lồ lộ, bộ ngực dính mưa đêm và hơi nước, cái đầu đứa nhỏ lại bị chị ta ấn lọt thỏm trong khe hở giữa hai hình cung.
Dương Tụng trông thấy, chẳng biết sao tự nhiên thấy ghét, khẽ nhíu mày.
Cuối cùng lửa cũng bị dập tắt.
Căn phòng đã cháy nát, giấy dán tường loang lổ bong tróc, sàn gỗ biến dạng, trên giường cũng tan hoang.
“Giờ làm gì?” Phương Đại Xuyên vứt ngăn kéo, liếc đứa nhỏ trong lòng Ngưu Tâm Nghiên, thở dài, chủ động đề nghị, “Cắt vải trên người nó ra xem có xử lý vết thương ngoài da được không nhỉ. Ở đây có bác sĩ y tá không?”
Dương Tụng thấy hắn nhìn mình thì bất đắc dĩ lắc đầu buông tay, cô học vật lý, thật sự không giải quyết được.
Hồi trước trong đoàn làm phim của Phương Đại Xuyên cũng từng có nhân viên bị bỏng vì đạo cụ, phim hành động thường có mấy cảnh đốt nhà hoặc nổ xe, để tạo hiệu ứng khi trình chiếu, nếu nội dung phim cần thì bất kể cháy to hay bé đều phải đốt một cây đuốc. Có lần một nhân viên phụ trách bình xăng thao tác không cẩn thận, bị lửa cháy bỏng tay, nhân viên y tế đi theo lập tức cắt áo sơ cứu, rồi mới đưa đi cấp cứu ở bệnh viện địa phương.
Bây giờ không có điều kiện đưa đi bệnh viện, nhưng ít nhất cũng phải thử sơ cứu trước.
Phương Đại Xuyên nghĩ vậy, bèn thử tìm một cái kéo đưa cho Ngưu Tâm Nghiên.
“Đừng chết, anh đừng chết mà!” Ngưu Tâm Nghiên vừa khóc vừa cắt lớp vải bọc quanh đứa nhỏ, thét lên, “Anh Nam! Anh Nam, anh ra đây đi! Anh đừng chết!”
Lớp vải bị lột ra, phơi bày làn da cháy nát và những vết thương lở loét. Đứa nhỏ đã biến dạng, tóc và da đều bị phá hủy, vải dệt nám đen dính chặt vào miệng vết thương mục rữa. Bỏng nặng thế này chắc là không qua khỏi, Phương Đại Xuyên xót xa thở dài, nói với Ngưu Tâm Nghiên, “Chị đừng quá đau lòng. Trông thế này, sợ là… không lạc quan, chị dỗ dành cháu nó, đừng để nó khổ sở…”
Đứa nhỏ chỉ còn thoi thóp thở, Phương Đại Xuyên đoán là hít phải quá nhiều khói, nó cất lời cũng khó khăn, nặng nhọc nuốt không khí, miệng vẫn thì thào gọi, “Mẹ ơi.”
Lại không ngờ Ngưu Tâm Nghiên biến sắc.
“Đừng gọi tao là mẹ! Cấm gọi tao là mẹ! Mày cút ra! Anh về đây! Mày bảo ba mày về gặp tao!” Chị ta thô bạo lắc lắc thân thể đứa nhỏ, giọng điệu vừa căm phẫn vừa tuyệt vọng, như thể đang cố gọi ra một linh hồn khác trong cơ thể nó.
Phương Đại Xuyên căng thẳng trong lòng, Lý Tư Niên suy đoán quả không sai, đứa nhỏ kia đúng là có hai nhân cách, hơn nữa một nhân cách rất có thể chính là cha của nó!
Rốt cuộc là sao?! Phương Đại Xuyên luôn vững chắc tin tưởng vào thuyết vô thần, giờ phút này cũng không khỏi siết chặt nắm tay, da gà da vịt nổi đầy lưng.
Lại nghe đứa nhỏ hấp hối nức nở nói, “Không… Không có ba…” Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, không có mẹ vỗ về, không có lời chúc phúc, không có ai trấn an, nó tuyệt vọng thút thít, khuôn mặt bị thiêu cháy nát nhừ rách toạc, máu và dịch mủ hòa lẫn vào nhau chảy xuống, nó vừa khóc vừa nói, “Không có ba, chưa bao giờ có ba hết!”
“Mày nói láo!” Ngưu Tâm Nghiên hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng mắng chửi, tiện đà hô, “Anh Nam! Ra đây đi anh Nam, em biết anh nghe thấy mà, em xin anh đấy anh Nam, anh ra nói với em vài câu đi, em sợ lắm, anh ra đây đi Ngưu Nạp Hàm!”
Giọng chị ta thê thiết, như tiếng khóc của chim đỗ quyên, từng câu từng chữ đều tê tái nát lòng ứa máu.
Đứa nhỏ mở mắt, Phương Đại Xuyên vẫn nhớ đôi mắt này, đơn thuần mà nhút nhát, thuộc về đứa trẻ cho tới giờ vẫn bị chối bỏ, hôm đó, chính đứa nhỏ này đã dùng ánh mắt ấy gọi hắn là chú, chúc hắn buổi sáng tốt lành.
Nó nức nở nói, “Mẹ ơi, không có ba đâu, chưa bao giờ có ba hết, chỉ có con và Nam Nam thôi. Nam Nam chỉ giả bộ, cậu ấy sợ mẹ đuổi cậu ấy đi, nên mới đóng giả thành ba.”
Giọng Lưu Tích Tuyền yếu ớt, cuối cùng mới tiết lộ bí mật che giấu đã nhiều năm.