Nhưng Lý Tư Niên mặc kệ, không chỉ mặc kệ, mà còn liên tục quay sang nhìn đồng hồ, cay nghiệt lạnh lùng từ trong trứng.
Nghiêm Hân Duyệt và Ngưu Nạp Hàm học cùng đại học. Ngưu Nạp Hàm hơn chị ta bảy khóa. Lúc chị ta học năm thứ hai, Ngưu Nạp Hàm đã tốt nghiệp nhiều năm, học xong thạc sĩ ở Moscow, chuyển sang Thụy Sĩ học tiến sĩ, còn làm việc ở Rio Tinto một thời gian, sau đó về nước, vào làm ở sở nghiên cứu địa phương.
Nghiên cứu địa chất là ngành nghề chỉ có đầu nhập, không sản xuất, trừ một số công ty khai thác mỏ lớn ôm đồm cả khảo sát, khai thác và tiêu thụ nghiệp vụ, tại Trung Quốc, phần lớn sở khảo sát đều dựa vào nguồn vốn quốc gia, tiến hành các khảo sát mang tính chất nghiên cứu khoa học.
Khi đó Ngưu Nạp Hàm đang vẫy vùng như cá gặp nước trong sở khảo sát, tuổi còn trẻ đã lên làm trưởng ban, còn kiêm nhiệm một ghế khách mời trong một trường tổng hợp. Bằng cấp của hắn đẹp đẽ, lý lịch lại xuất sắc, tất nhiên được trường cũ mời về, mở tọa đàm trò chuyện cùng các sinh viên khóa sau.
Tọa đàm của giáo sư chuyên ngành địa chất lừng lẫy như vậy, tất nhiên ai cũng muốn dự, Nghiêm Hân Duyệt cũng quen biết Ngưu Nạp Hàm từ lần đó.
So sánh với các sở nghiên cứu khoa học ứng dụng, sở khảo sát địa chất thật sự chẳng có màu mỡ gì để vớt. Quốc sách của Trung Quốc bây giờ là tích cực nhập khẩu tài nguyên, còn tài nguyên của mình thì chôn kỹ dưới đất, nếu khảo sát được ra thì cũng chỉ niêm phong cất kỹ, không khai thác, mà dù khai thác thì cũng không cho phép các công ty kinh doanh khoáng sản tư nhân đụng tay. Vì vậy mà một sở thăm dò địa chất, đến tiền chiết khấu đấu thầu cũng ít thảm thương.
Ngưu Nạp Hàm không muốn yên vị làm người nghèo khó, tất nhiên, trình độ nghiệp vụ và nghiên cứu khoa học của hắn rất cao, nhưng không có quy định nào nói, cứ là nhà khoa học có trình độ nghiệp vụ và nghiên cứu khoa học cao thì đều phải sống một đời thanh bần đạo hạnh.
Hắn bắt đầu nghĩ cách lợi dụng các hạng mục trong tay để trục lợi.
— Lợi dụng kinh phí nghiên cứu khoa học để tự tiến hành khảo sát, sau đó bí mật bán lại báo cáo khảo sát cho các thương nhân, tại thời điểm nhà nước vẫn chưa biết giá trị chôn giấu dưới lòng đất, nhanh chóng giành được quyền khai phá đất đai, nhận về khoản trợ cấp kếch xù của quốc gia.
Hoặc là bí mật khảo sát vài khu vực ở nước ngoài, tìm đất đai có giá trị đầu tư, cung cấp tin tức cho các công ty khoáng sản hoặc bất động sản lớn.
Nói chung, có rất nhiều thủ đoạn.
Đỗ Triều Sinh có quan hệt mật thiết với sở khảo sát này. Lão và Ngưu Nạp Hàm là bạn cũ, hai người một có nguồn vốn, một có kỹ thuật, dựa vào sai lệch tin tức đại chúng, thật sự kiếm không ít tiền. Đỉnh điểm là có lần Đỗ Triều Sinh rót số tiền đầu tư khổng lồ vào một hạng mục ở nước ngoài, còn bị Cục quản lý thương mai nước đó mời gặp rất nhiều lần.
Mãi tới khi bắt được hòn đảo nhỏ này.
“Hòn đảo này được Lý Hành phát hiện đầu tiên.” Nghiêm Hân Duyệt nhìn Lý Tư Niên, “Sau khi phát hiện phía dưới hòn đảo rất có thể có mỏ kim cương, ông ta lập tức bay về nước, trình đơn xin khảo sát.”
Lá đơn nhanh chóng được duyệt, Ngưu Nạp Hàm đích thân dẫn đội bay tới làm khảo sát, báo cáo khảo sát sơ bộ đều cho biết, dưới đáy hòn đảo này chôn giấu mạch quặng kim cương cực kỳ lớn, lượng kim cương cất giữ chỉ kém mỏ quặng Diavik của Canada một chút, bước đầu đánh giá giá trị khai thác gần 8 năm. Vì khai thác mỏ quặng dưới đáy biển tương đối khó, giá trị sản lượng hàng năm có lẽ không bằng các mỏ kim cương lớn khác trên thế giới, nhưng dù vậy, lợi nhuận thường niên cũng phải xấp xỉ năm mươi triệu đô la.
Đây là mỏ kim cương đích thực.
Ngưu Nạp Hàm nhận được báo cáo khảo sát sợ bộ, lập tức báo cho Đỗ Triều Sinh. Có tài nguyên tất nhiên phải cùng nhau khai phá, Đỗ Triều Sinh bay đến hòn đảo này ngay trong đêm, đệ trình đơn xin mua lên chính phủ địa phương.
Hòn đảo này trên danh nghĩa thuộc về một quốc đảo nhỏ, tuy nhiên lại cách rất xa, không thuộc lãnh thổ vốn có, bởi vậy văn lệnh được phê duyệt rất nhanh, trừ khu kinh tế hai mươi dặm biển bên ngoài, quyền khai phá hòn đảo hoàn toàn thuộc về lão.
Chuyện sau đó, Ngưu Nạp Hàm không kể cho vợ.
“Về sau chẳng biết có chuyện gì, nghe nói là thua lỗ, Đỗ Triều Sinh làm ăn sa sút, hòn đảo phải bán lại cho một thương nhân khác, nghe nói sau đó thương nhân kia cũng phá sản, chẳng rõ từ đâu đồn rằng hòn đảo này là điềm gở, ai mua cũng phá sản. Rồi một hôm có người tới tìm anh Nam, nói là có chút chuyện cần trao đổi, hai người hẹn nhau ra ngoài, chẳng ngờ…” Kể tới đây, Nghiêm Hân Duyệt cúi đầu, giơ tay gạt nước mắt, “Chẳng ngờ hai người hẹn nhau ở ga tàu điện ngầm, cùng bất cẩn rơi xuống đường ray, cùng mất mạng.”
Chị ta cúi đầu, im lặng một lát rồi nói tiếp, “Tôi chỉ biết có vậy.”
Phương Đại Xuyên nhận ra cảm xúc của chị ta bất ổn, thở dài, “Được rồi, nói qua nói lại thế này có ra được manh mối gì đâu? Xuống nhà trước đã, xuống rồi trao đổi cụ thể xem ai phóng hỏa.”
Đúng là cũng không còn sớm, không xuống sẽ quá thời hạn quẹt thẻ, Phương Đại Xuyên đỡ Ngưu Tâm Nghiên dậy, Ngưu Tâm Nghiên vững vàng bế đứa con trong lòng.
Hai mẹ con người đầy thương tích, yếu ớt lê bước, Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên tụt lại phía sau vài bước.
Phương Đại Xuyên không khỏi cảm khái, “Thói đời lắm nhiễu nhương… Hầy, đang sống tốt như thế, vợ dịu hiền xinh đẹp, con lanh lợi đáng yêu, Ngưu Nạp Hàm cũng là nhà khoa học tài ba lỗi lạc, tội gì phải nghĩ quẩn thế nhỉ?”
Lý Tư Niên nghe vậy thì ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt tràn trề bất lực, hết nói, cạn lời, y không thể làm gì khác hơn ngoài lắc lắc đầu, “Tôi nói thật… Anh dễ lừa quá đấy.”
Phương Đại Xuyên ngạc nhiên.
Ánh mắt Lý Tư Niên nhìn hai mẹ con phía trước đầy châm chọc, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười giễu cợt lạnh lùng, y khẽ nói, “Anh không nghĩ tới à, giả sử tất cả những gì chị ta nói là thật, thì đang yên đang lành, tội gì chị ta chạy đến đây liều mạng?”
— Dưới nhà, mọi người đã yên vị quanh bàn, Đinh Tư Huy mất tích cả đêm cũng đã trở lại, trên người cô dính chút đất cát, sắc mặt như thường.
Vì phỏng đoán khi trước, Phương Đại Xuyên liếc mắt nhìn cô, chỉ thấy cô khoác một chiếc khăn lụa tránh nắng, một góc khăn quấn quanh tay phải.
Phương Đại Xuyên vừa quẹt thẻ vừa quan sát cô.
Hắn cũng được coi là quanh năm lăn lộn trong giới thời trang hàng đầu, tuy không tới lượt hắn đi đầu xu hướng, nhưng thường xuyên thấy người khác dẫn dắt trào lưu, ít nhiều gì hắn cũng có mắt nhìn. Tuy nói khăn lụa rất hợp với kính đen, lão boss thích ra vẻ kiểu cách chắc cũng định mở party ngoài trời cho mọi người, mấy cô gái tiện tay chọn đồ mặc chắc cũng dễ. Nhưng cô em Đinh Tư Huy này trước giờ không theo phong cách đó.
Dương Tụng dáng người thanh mảnh, thích mặc váy yếm quàng khăn lụa, Ngưu Tâm Nghiên cũng thích khoác áo mỏng bên ngoài váy ngủ, trông rất phóng khoáng, và cũng khá khiêu gợi.
Đinh Tư Huy xưa nay chỉ quần soóc áo thun, sao tự nhiên lại quàng khăn lụa?
Vì ra ngoài buổi tối bị lạnh?
Phương Đại Xuyên mải nghĩ ngợi, lúc quẹt thẻ cũng thất thần.
Nhớ lại đêm qua… Phương Đại Xuyên luôn cảm giác mình quên mất việc gì đó, hắn gõ gõ đầu, lắc lắc.
“Hỏng rồi!” Trong tích tắc, Phương Đại Xuyên thình lình sáng dạ, sực nhớ ra gì đó, hắn hít ngụm khí lạnh.
Lý Tư Niên cũng đang mải suy nghĩ, bị hắn làm cho giật mình, vội vàng quay sang nhìn hắn, chỉ thấy mặt hắn sượng ngắt, ảo não nghiến răng.
Lý Tư Niên liếc mắt tỏ ý hỏi thăm.
Phương Đại Xuyên tránh tai mắt người khác, nhích lại gần Lý Tư Niên, dí sát mặt vào y, sát tới cơ hồ hôn được cả lông tơ nhỏ xíu trên mặt y.
Nhưng cả hai đều không có tâm trạng suy nghĩ viển vông, bởi vì Phương Đại Xuyên vừa lại gần đã thì thầm vào tai y, “Tối qua cậu có soi ai không?!”
Giọng hắn vội vàng, mang theo nỗi ân hận khôn cùng.
Lý Tư Niên tức khắc ngớ người, thật lâu sau mới run rẩy bật ra, “Chết mẹ…”
— Gây họa lớn rồi.