“Lão và lão Trần đều là khảo sát viên năm đó, thực ra họ không thủ ác, nhưng có điều, ngu xuẩn vô ý còn khiến người ta uất ức hơn là độc ác cố tình.” Lý Tư Niên nhướn mày.
Phương Đại Xuyên nhớ lại chuyến xe ban đầu, lão Trần nói với hắn, “Mỗi lần tôi nhận việc mới đến mấy cái chỗ chim không thèm ỉa, tôi toàn tải trước mấy bộ phim kháng Nhật vào điện thoại, nhìn thấy cậu vài lần rồi.” Lúc ấy hắn hồn nhiên cho rằng ông ta là diễn viên thế hệ đi trước, mỗi lần nhận kịch bản mới là theo đoàn đi quay ngoại cảnh, bây giờ nghĩ lại, ý của ông ta là đi khảo sát.
“Họ phát hiện ra hành động của cha tôi, Ngưu sở trưởng tìm hiểu qua bọn họ, họ hàm hồ vạch trần ngay chuyện này.” Lý Tư Niên mỉa mai đáp, “Lũ ngu xuẩn, chết chẳng đáng tiếc.”
Chuyện đã tới nước này, Phương Đại Xuyên mới như bừng tỉnh, ánh mắt hắn khóa chặt Lý Tư Niên, “Tôi hỏi cậu hai vấn đề cuối cùng.”
“Thứ nhất, cậu dựa vào đâu để kết luận của thân phận của bụng bia?”
Lý Tư Niên nửa đùa nửa thật đáp, “Đoán thôi. Lão vừa xem bài xong đã quét mắt nhìn tất cả, không chức năng tất sói. Tôi thử gợi ý, nếu người sói đều không muốn giết người thì chúng ta có thể cùng sống trở về, lão là người đầu tiên hưởng ứng. Sói nghe thấy lời đề nghị này chắc chắn phải do dự, vì họ không muốn đánh mất ưu thế trong tay để trông chờ vào lương tri của kẻ khác. Chỉ có người tốt mới muốn yên ổn sống đến cuối cùng. Tôi đoán được anh là phù thủy, đúng lúc đang định tìm lá chức năng nào đó phòng thân, tôi bèn tranh thủ lòng tin của anh.”
Phương Đại Xuyên lắng nghe, im lặng một lúc lâu mới run run hỏi, “Vấn đề thứ hai.” Hắn hít sâu một hơi, “Ngày đầu ở sân bay, cậu, cậu nhận ra tôi, tại sao còn cho tôi lên?”
Lý Tư Niên ngoái nhìn ra cửa sổ, nhớ lại sân bay dưới cơn mưa. Trời mưa quá lớn, bóng dáng ấy từ ngoài bước vào, nụ cười rực rỡ, đôi mắt vừa ngây ngô vừa quả cảm, lúc đó y cảm giác, y đã gặp được số mệnh của đời mình.
“Tôi nhận ra anh, nhớ rõ cha mẹ anh là cảnh sát. Anh nói anh nhận được thông báo lên đảo, nhất thời tôi sinh nghi, tôi nghi cha mẹ anh có quan hệ cùng vụ án năm đó, nên lần này mới dính dáng đến anh. Anh vô tội, tất cả chỉ vì tôi đa nghi nên mới kéo anh lên con đường không lối về này.” Y hạ giọng đáp.
Cuối cùng Phương Đại Xuyên đã hiểu, tại sao giữa nhiều người như vậy, Lý Tư Niên lại chọn hắn, thân thiết với hắn.
Y không biết lai lịch của hắn, nên mới tiếp cận hắn đầu tiên. Để tạo ấn tượng tốt ban đầu, y cố tình làm quen với hắn, từng bước thân cận hắn, để theo dõi hắn chặt chẽ.
Lý Tư Niên nhớ lại bảy ngày này, chỉ một tuần ngắn ngủi mà phảng phất như đã qua một đời. Y lạnh lùng nhìn hắn cố gắng bảo vệ mọi người, nhìn hắn hồn nhiên ngốc nghếch, nhìn hắn từng bước chui vào bẫy của mình, cuối cùng nhìn hắn nhún người nhảy xuống, lớp băng mỏng cuối cùng dưới đáy lòng y bị đánh vỡ tan. Y dựa vào lưng hắn, thở dài, “Thôi.” Từ đó về sau, y cam chịu.
Không phải không hối hận. Nếu lúc trước không đa nghi như vậy…
Nếu Phương Đại Xuyên kịp lên máy bay của đài truyền hình, nếu hắn bình yên đi quay show giải trí, cuộc đời hắn sẽ không phải trải qua kiếp nạn này, hắn cũng không gặp phải lựa chọn khó khăn hôm nay.
Ánh mắt Lý Tư Niên trống rỗng.
“Cậu lại nói dối tôi.” Giọng Phương Đại Xuyên như gió biển ngoài cửa sổ, lạnh lẽo và tĩnh lặng tới đáng sợ, ánh mắt hắn sắc lẻm, đe dọa nhìn Lý Tư Niên, nhưng giọng hắn nhẹ vô cùng, “Nếu cậu là boss thật thì sao cậu không biết tôi không có giấy mời lên đảo?!!”
Mí mắt Lý Tư Niên chợt run lên.
“Tôi biết cậu định làm gì rồi, Lý Tư Niên, cậu không lừa được tôi đâu.” Phương Đại Xuyên móc ống thuốc độc trong túi quần, mở nắp ra.
“Tôi sẽ không cho cậu toại nguyện.” Hắn mỉm cười, tay phải vung lên, ống thuốc độc bị quẳng vào cửa sổ, tiếng thủy tinh nát vụn, mảnh thủy tinh li ti lấp lánh phản chiếu ánh mắt trời.
Lý Tư Niên nhìn vụn thủy tinh lửng lơ trong không khí, sững sờ ngay tại trận.
“Cậu đang trắc nghiệm nhân tính phải không? Tôi cho cậu biết, trên đời này vẫn có một thằng ngu xuẩn như tôi, cứ thế tiến lên, quyết không thỏa hiệp, cậu cứ giết tôi đi, nhưng tôi cho cậu hay, mẹ kiếp dù cậu có thắng trò chơi này thì mãi mãi cũng không chứng minh được bản tính tà ác của loài người đâu. Cậu thua đi.”
“Mẹ nó giờ cậu giết tôi đi.” Phương Đại Xuyên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Lý Tư Niên, khóe miệng cong lên thành nụ cười đầy phẫn nộ, “Đến đây, đâm chết tôi đi!”
Một tiếng vang thật lớn bên ngoài cửa sổ, cả căn biệt thự chao đảo.
Mặt biển cuồn cuộn tròng trành, lùi lại thật xa, rồi mãnh liệt dâng cao, bên dưới chầm chậm dâng lên thứ sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Lý Tư Niên gượng cười, y thầm nghĩ, “Tôi đã thua lâu rồi, từ cái đêm anh nhảy xuống, tôi đã thua cam tâm tình nguyện, không oán trách, không hối hận.”
Sắc mặt y lạnh lùng, nhưng y vẫn đứng tại chỗ, tại nơi hắn không nhìn thấy, đôi mắt y dần ngấn lệ.
Phương Đại Xuyên bước lên, để ngòi bút chạm tới cổ mình, ngòi bút nhọn hoắt bằng thép ròng nhắm thẳng phần da thịt mềm mại của hắn, chỉ cần tiến thêm một bước là đâm thủng da hắn, tiêm nọc độc vào.
Lý Tư Niên lùi lại theo phản xạ, Phương Đại Xuyên nắm chặt lấy cổ tay y.
“Lúc nào cậu cũng vậy.” Giọng Phương Đại Xuyên nghẹn ngào, đôi mắt mở trừng trừng, bướng bỉnh không cho nước mắt lăn xuống, “Giả bộ lạnh lùng xa cách, toan tính đủ đường, nhưng với quyết đoán của Lý Tư Niên cậu, nếu thật sự muốn giết tôi, cậu có lên giường với tôi không? Với kiêu ngạo của Lý Tư Niên cậu, biết hết thẻ bài của mọi người, cậu có chủ động ra tay không? Mẹ kiếp cậu là đang ép tôi ra tay, phải không? Mẹ kiếp cậu là muốn tôi giết cậu. Phải. Không?”
Thân thể Lý Tư Niên khẽ chao đảo.
“Cậu tưởng chúng ta chỉ mới biết nhau bảy ngày, tôi không hiểu cậu, nên dễ dàng bị cậu lừa gạt, mẹ kiếp cậu coi thường Phương Đại Xuyên tôi quá, mà cậu cũng coi thường bản thân cậu quá.” Hắn bật ra từng chữ, mạnh mẽ, tràn ngập khí phách.
Lý Tư Niên lắc đầu, gượng cười, “Không, là tôi đề cao bản thân mình quá.”
Sách vở xưa đã nói, người thật thà trung hậu, khi ác độc lên sẽ giống như cát lẫn trong gạo, có thể khiến người ta tổn thương rất bất ngờ. Bây giờ xem ra, người thật thà trung hậu, khi ác độc lên còn thông minh hơn người thật thà bình thường nhiều lắm.
Tóm gọn là, đại trí giả ngu.
Bởi trong lòng có ngọn lửa chói chang vĩnh cửu, nên chưa bao giờ sợ hãi bóng tối xung quanh.
Y cúi đầu cười thảm, hai tay buông thõng.
Gió biển cuốn vào theo lỗ hổng từ cửa sổ sát sàn, mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng trong không khí.
“Cậu không muốn nói thì để tôi nói thay cậu.” Phương Đại Xuyên giơ tay gạt nước mắt, khuôn mặt căng cứng, “Ngay từ đầu, cậu vẫn luôn chừa đường lùi cho chúng tôi, cậu nói tất cả đừng ai ra tay, đợi ngày thứ bảy trực thăng đến đón, mọi người cùng nhau trở về. Cậu không hề ra tay, mãi cho tới lúc Đinh Tư Huy hét lên ở tầng hai, trống trận đã vang, nên cậu mới thần không biết quỷ không hay tiêu diệt bụng bia. Cậu luôn mang tâm trạng tự hủy diệt, bị trúng độc sói, bị thợ săn uy hiếp, bị bỏ phiếu, tự bỏ phiếu cho mình, cậu từng bước đi tìm cái chết, vô số lần đặt bản thân vào vòng nguy hiểm. Tất nhiên cậu không biết thân phận của chúng tôi, mọi người tùy tiện rút thẻ, cậu không có khả năng soi người, cũng chưa từng đến căn phòng của đội sói, cậu đặt mình vào phe đối địch của tất cả mọi người, đứng trên dây kẽm, chỉ mành treo chuông, đó là việc một lão boss máu lạnh, giỏi tính kế sẽ làm hay sao?”
Ánh mắt Lý Tư Niên lấp lánh, khóe miệng mỉm cười, nụ cười rất ảm đạm, ý cười không thể dâng lên đáy mắt.
Ầm —
Một tiếng súng vang.
Phương Đại Xuyên sợ hãi giật mình!
Lý Tư Niên ôm cánh tay trái, đau đến loạng choạng, đầu gối khuỵu xuống đất. Súng bắn tỉa trong góc nhắm ngay vai trái của y. Đầu Phương Đại Xuyên như bùng nổ, trước mắt chợt tối sầm, lùi lại một bước theo phản xạ.
“Lùi lại!” Lý Tư Niên thét lớn! Thái dương y nổi gân xanh, ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại đau đến tận cùng. Phương Đại Xuyên chưa từng trông thấy Lý Tư Niên như vậy.
Bước chân hắn khựng lại, nước mắt từng giọt trào ra, “Sao, sao lại…” Hắn vẩy nước mắt, quay lại hung tợn nhìn chiếc camera, quát lớn, “Chúng mày giở trò gì?”
Đáp lại hắn là súng bắn tỉa bốn góc đồng thời nhắm thẳng vào hắn.
“Đừng đụng vào hắn! Làm ơn!” Lý Tư Niên gắng gượng đứng dậy, loạng choạng bước tới, bất chấp bả vai đau rát và mồ hôi lạnh trên trán, y nắm lấy camera, “Đừng đụng vào hắn…”
Loa phóng thanh phát ra tiếng sột soạt, Phương Đại Xuyên kinh ngạc tại chỗ.
Chất giọng không phân biệt nam nữ nọ vang lên, “Eternity, con làm ta thất vọng quá.”
“Không ngờ, chơi đến cuối rồi mà con vẫn còn chút tiểu xảo.” Camera nhắm thẳng vào mặt Phương Đại Xuyên, Phương Đại Xuyên thấp thoáng như thấy được người ngồi phía sau màn hình, người nọ nhíu mày suy nghĩ, như thể nể tình bọn họ sắp phải lìa đời, nên bất đắc dĩ giải thích cho bọn họ, “Đây là trò chơi thử thách nhân tính, chỉ được chọn giữa mạng mình và mạng của người khác, hai đứa không cùng phe, là tại hai đứa không may thôi mà?”
Lý Tư Niên gạt nắp bút, cầm ngược cây bút trong tay, gục đầu xuống đã cam chịu.
“Đúng rồi, Eternity, giết nó đi, đừng để ta thất vọng. Loài người chính là như vậy, chúng ta là hậu duệ có trí khôn, ngàn vạn năm về trước, hàng trăm sinh vật đã tuyệt diệt bởi tay chúng ta, bản chất ác độc đã theo máu di truyền. Đừng sợ lưng đeo tội ác, chúng ta đều là đầy tớ của tội ác mà thôi.”
Lý Tư Niên giơ tay lên.
Phương Đại Xuyên mãnh liệt nhào đến, nắm chặt lấy ngòi bút, ngòi bút đang chĩa vào Lý Tư Niên, chỉ cách làn da một khoảng nhỏ nhoi. Ngón tay Phương Đại Xuyên gần như bị bóp nát, đủ thấy y đã dồn sức cỡ nào.
“Lý Tư Niên! Cậu đã hứa với tôi thế nào?!”
Trong khoảnh khắc ấy, Phương Đại Xuyên đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.
Căn cứ theo cách nói, Lý Tư Niên tốt nghiệp chuyên ngành điện ảnh, chưa bao giờ tiếp xúc với sinh vật học.
Nhưng ba ngày trước, trên bờ biển, Lý Tư Niên thâm trầm nhìn mặt biển mênh mông, nói rằng, “Chúng ta là hậu đại có trí khôn, cái gien sát lục diệt tuyệt hàng trăm sinh vật đã nằm trong máu chúng ta.” Hệt như những gì boss nói vừa rồi.
Đồ trang điểm khắp phòng, nhưng không có thuốc lá.
“Càng nghĩ cang thấy giống một người phụ nữ rất thông minh xinh đẹp.”
Câu tiếng Anh khắc trên cửa phòng Lý Tư Niên có nghĩa là, “Thà làm đầy tớ trên dương thế, còn hơn ở địa ngục xưng vương.”
Pho tượng điêu khắc trên mái vòm tầng hai, ngoài ý nghĩa biểu trưng cho Quỷ Thần đại chiến, còn có nữ thần công lý xinh đẹp cầm cân tiểu ly, nhắm mắt suy ngẫm, sau lưng là đôi cánh đen.
“Khi mẹ tôi mất, tôi tự tay đưa mẹ vào lò hỏa thiêu. Tôi nhìn mẹ, người cao 68 inches, bị thiêu rụi đặt trong chiếc hộp bàn tay cầm được. Lúc ấy tôi chợt nghĩ đến một câu trong đạo Do Thái, ‘Chúng ta như quả oliu, chỉ phóng thích tinh hoa khi bị nghiền nát’.”
Những bức họa kí tên Eternity, Prometheus bị xiềng trên đỉnh núi, sóng biển mênh mông, đàn quạ lượn vòng trên ruộng lúa mạch, và còn bức tượng nữ thần Hy Lạp, tượng trưng cho người mẹ đẹp đẽ bình yên.
“Người này đang cầu cứu.”
Chiếc chìa khóa đồng thau dành cho cánh cửa trên tầng ba, tượng trưng cho bầu trời sao và cực quang nơi gặp gỡ.
“Câu chuyện của cha mẹ tôi lãng mạn hơn.”
Còn rất nhiều câu chuyện khác, nhưng manh mối đã quá đủ rồi.
“Niên ca,” Phương Đại Xuyên dồn sức rút cây bút máy khỏi bàn tay y, ghé vào tai y khẽ hỏi, “Mẹ ca, đã qua đời thật chưa?”