Nhưng người chết vẫn nói dối đây.
Thẻ bài khi đó mất tăm, giờ lại nằm trong người xác chết.
Phương Đại Xuyên ngẩng phắt lên.
Lý Tư Niên còn đang vật lộn với chiếc két sắt, két sắt cũ kỹ hoen rỉ, quá trình mở ra không hề thuận lợi. Lý Tư Niên vừa nhét chìa khóa vừa giận dữ cạy phần vỏ sắt. Lớp vỏ sắt xanh biếc loang loang lổ lổ, chẳng biết có phải ngày xưa cũng từng bị ai đó bạo hành hay không.
Phương Đại Xuyên chọn một góc ngồi xuống, vừa nhìn Lý Tư Niên vật lộn vừa nhíu mày. Tấm thẻ bài bị hắn nắm chặt trong tay.
Chắc chắn Đỗ Triều Sinh là dân thường, điểm này không thể chối cãi, lão có thù với Đỗ Vĩ, chẳng lý gì đôi bên thống nhất tự bịa ra câu chuyện bản hướng dẫn đầy sơ hở để che mắt những người không phải dân. Suy từ đó, chắc chắn Đỗ Vĩ và Trần Hủy có một người là dân. Dựa theo phỏng đoán của Lý Tư Niên, hai người họ, Lưu Tân, Dương Tụng là bốn người cầm lá chức năng. Đỗ Triều Sinh, bà Tống, Đỗ Vĩ hoặc Trần Hủy, hoặc Ngưu Tâm Nghiên hoặc đứa nhỏ là bốn dân làng. Triệu Sơ đã chết và Đinh Tư Huy là sói, tức là còn hai sói nữa, mười vị trí đã kín hết, thế còn bụng bia ở đâu?
Nếu bụng bia là dân làng cuối cùng thì cả hai mẹ con Ngưu Tâm Nghiên đều là sói, ngày thứ hai bỏ phiếu, sao nhân cách thứ hai của thẳng nhỏ phải bỏ cho mẹ mình?
Nếu bảo nhân cách thứ hai căm ghét mẹ, đồng thời sợ việc đóng giả cha bại lộ nên vội vàng muốn giết mẹ thì nghe cũng hợp lý, nhưng hành vi đó thoạt nhìn giống vui đùa ác ý nhiều hơn, là kiểu ác ý và sợ hãi người mẹ của mình từ trong tiềm thức.
Bất kể nói thế nào thì cũng không còn chỗ cho bụng bia, dù là sói đi nữa. Không phe nào còn chỗ cho lão, Phương Đại Xuyên ôm đầu, bụng bia chết ngay đêm đầu tiên, sau khi chết cứ như hoàn toàn biến mất, không còn tồn tại trong bất cứ suy luận của bất kỳ ai, chẳng ngờ những người khác cũng không phát hiện điểm bất thường, cứ thế gạt chuyện này sang một bên.
Rốt cuộc thân phận của bụng bia là gì? Hiện giờ ai đang chiếm đoạt thân phận lão? Tại sao thẻ bài quay về bên cạnh lão? Là ai, vì mục đích gì, dùng phương pháp nào trả thẻ bài về? Phương Đại Xuyên càng nghĩ càng lạnh buốt xương.
Lý Tư Niên chửi tục một câu, cuối cùng mới mở được két sắt. Y có phần gắt gỏng, không còn điềm đạm như bình thường. Có lẽ vì sự thật đang ở quá gần, sự thật đã ở ngay trước mắt, nên việc con đường dẫn tới nó từ từ sụp đổ, lại càng khiến y khao khát chạm vào nó hơn.
Sự thật đã ở ngay trước mặt, Lý Tư Niên căng thẳng vô cùng. Y hít sâu một hơi, chằm chằm nhìn cánh cửa chậm rãi hé ra, bụi trên mép cửa ùn ùn đổ xuống.
Lý Tư Niên nhìn vào trong, két sắt phủ đầy bụi bặm, có lẽ thật sự đã từ lâu không có người mở ra, hoặc cũng có lẽ người mở ra trước đó đã rất cẩn thận trả nó về nguyên trạng. Bên trong là một chiếc túi da trâu, không dày, nhưng lúc kéo ra, Lý Tư Niên cảm giác trên tay nặng trĩu.
Phương Đại Xuyên cũng ngừng suy đoán miên man, hắn nhét tấm thẻ nhân vật vào túi quần, tiến lên cùng xem. Ngón tay Lý Tư Niên cầm chiếc túi khẽ run rẩy, móng tay bình thường óng ánh màu hồng nhạt giờ cũng tái nhợt dưới ánh nến lập lòe.
Y đổ tài liệu trong túi ra ngoài.
Các loại hợp đồng và chứng từ, vặn kiện tiếng nước ngoài được chính phủ phê duyệt, báo cáo kiểm tra đo lường địa chất có hai bản Anh-Trung.
Tiếng mẹ đẻ của Lý Tư Niên là tiếng Anh, y xuất ngoại từ khi còn rất nhỏ, lớn lên cùng mẹ, bình thường tiếng Trung Quốc thì không thấy gì, nhưng vào khoảnh khắc này, thân sơ xa gần mới thể hiện rõ. Y vớ lấy tài liệu bằng tiếng Anh theo phản xạ, cầm lên đọc nhanh như gió.
Phương Đại Xuyên cũng nhặt bản tiếng Trung lên, vừa sắp xếp lại trình tự vừa lật xem.
Rất nhiều từ chuyên môn, Phương Đại Xuyên đọc hơi vất vả, nhưng cũng nắm sơ sơ đại ý. Xếp theo thứ tự thời gian, tổng cộng có năm văn kiện.
Đều là về hòn đảo này.
Có báo cáo khảo sát địa chất sơ bộ, chứng minh dưới hòn đảo này có mỏ kim cương rất lớn. Người ký xác nhận là Lý Hành, Phương Đại Xuyên vẫn nhớ, đây là tên người cha đã khuất của Lý Tư Niên, thời gian là năm 2001. Sau đó hơn nửa năm, Đỗ Triều Sinh nộp báo cáo khai phá lên chính phủ địa phương, kèm văn bản đăng ký quyền mua bán, sử dụng và khai thác, nhưng trong văn bản không đề cập tới mỏ kim cương này.
Tiếp đến là bản báo cáo chi tiết sau bảy tháng, bản này hoàn toàn khác với bản sơ bộ ban đầu. Tổ khảo sát điều tra thực địa cực kỳ tỉ mỉ, phát hiện mỏ kim cương nằm trong khe núi rất sâu dưới đáy biển, phía sau hòn đảo, vô cùng khó khai thác. Hơn nữa vị trí địa lý của hòn đảo này không ổn, nằm ngay trên miệng núi lửa đang hoạt động, mà lân cận đã có nhiều dấu hiệu báo trước, phỏng đoán muộn nhất là mười năm sau, núi lửa sẽ phun trào.
Phương Đại Xuyên hít vào một hơi, vội vàng lật đến cuối báo cáo, xem ngày: 15 tháng 5 năm 2002.
Hôm nay là 13 tháng 5 năm 2017.
Chỉ hai ngày nữa là núi lửa phun.
Phương Đại Xuyên khiếp sợ trong lòng, “Mẹ kiếp lão boss này giữ chữ tín quá trời quá đất, nói bảy ngày là đúng bảy ngày, chẳng cho thêm phút nào giảm xóc. Núi lửa sắp phun thật!”
Thực ra những nội dung này Lý Tư Niên đều đã từng thấy, cha y bắt đầu phụ trách hạng mục này từ năm 2001, sau đó bỏ nhà ra đi, chưa một lần trở lại. Mấy năm nay Lý Tư Niên tìm đủ mọi cách thăm dò sở khảo sát mà cha y từng đảm nhiệm chức vụ, hi vọng tìm được tung tích cha mình. Ba phần văn kiện đầu tiên y đã được đọc. Y luôn cho rằng mình đã đến rất gần sự thật, chỉ còn một bước nữa thôi là tay y có thể chạm vào.
Phần văn kiện thứ tư và thứ năm, mới chính là sự thật mà Lý Tư Niên tìm kiếm.
Văn kiện thứ tư là biên bản sang nhượng hòn đảo, hai bên mua bán là Đỗ Triều Sinh và Vương Thịnh Chi. Cái tên này thoạt nhìn rất quen, Lý Tư Niên ngẫm lại tư liệu về các người chơi, cuối cùng nhớ ra, người này chính là cha của Dương Tụng.
Nhưng báo cáo đi kèm biên bản sang nhượng chỉ là báo cáo sơ bộ, không phải báo cáo chi tiết mới nhất. Ngón tay Lý Tư Niên lật giấy chợt dừng lại, y ngước lên, nhắm chặt hai mắt.
Y đã đoán được văn kiện cuối cùng là thứ gì.
Phần văn kiện cuối cùng không có bản tiếng Anh, chỉ có bản tiếng Trung, là một email in trực tiếp từ hòm thư.
Lý Tư Niên giơ tay phải ra, Phương Đại Xuyên ngập ngừng đưa cho y.
Hắn không muốn y đọc, bởi vì quá tàn nhẫn. Nhưng hắn lại không nỡ ngăn y đọc, bởi vì y đã đau khổ kiếm tìm rất lâu, dù thứ y tìm chính là sự thật tàn nhẫn ấy. Hơn nữa chính bản thân y cũng biết, rằng sự thật y đang truy tìm tàn nhẫn tới mức nào.
— Đó là một bức thư, từ Lý Hành gửi cho Vương Thịnh Chi.
Ông ta nói ra tất cả sự thật, nói về kế hoạch Ngưu Nạp Hàm và Đỗ Triều Sinh, nói sau khi biết được sự thật, hai người nọ bàn mưu tính kế, đẩy hết nguy hiểm sang cho người khác, nói bọn họ che giấu báo cáo chi tiết, nói bản thân mình ban đầu cũng mê muội, tình nguyện giữ yên lặng vì chút lợi ích nho nhỏ, bán đứng linh hồn mình.
Cuối thư, ông ta nói: “Tôi vừa không thể trốn thoát sự tham lam trong lòng mình, vừa không thể đối mặt với sự khiển trách của lương tâm, chỉ còn biết đợi chờ cái chết.” Ông ta nói: “Tôi biết mình đã nhất niệm thành ma, nghiệp chướng nặng nề, vì vậy chỉ còn cách buông xuôi tất cả, chấp nhận cái chết để bù đắp lỗi lầm.”
Cuối cùng Phương Đại Xuyên mới hiểu, vì sao bộ xương khô lại bình yên ngồi trong hang động như vậy, ngồi chờ cho chết đói, chết khát, thậm chí dần bị nước biển nhấn chìm. Ông ta bị giam cầm nơi đó, nhưng trước khi bị giam cầm, chính bản thân ông ta đã phán mình tội chết.
Tất cả manh mối đã quy tụ thành một vòng tròn hoàn mỹ, như dải Mobius, rõ ràng có hai mặt, nhưng vĩnh viễn nối liền thành một, hai mặt logic, cuối cùng vẫn chỉ là một mà thôi.
Chính vì ông ta im lặng dung túng, phá nát chút hi vọng cuối cùng của một thương nhân, chính vì lương tri ông ta không kịp thời thức dậy, nên mới khiến ông ta bước đến đường cùng.
Lý Tư Niên buông tay, bức thư đánh máy lả lơi sà xuống đất. Phương Đại Xuyên lo lắng nhìn y, chàng thanh niên vừa thông thái, vừa hiểu biết, vừa coi rẻ mạng người, dửng dưng lạnh nhạt trước sinh tử tồn vong, giờ phút này lại chết lặng tới đau lòng người khác.
Phương Đại Xuyên lặng lẽ ôm chặt bờ vai y, không biết an ủi như thế nào, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy đầu y.
Lý Tư Niên mở to mắt, ôm ghì lấy hắn, nặng nề gác đầu lên vai hắn. Phương Đại Xuyên luống cuống, vụng về đỡ lấy đầu y, để khuôn mặt y kề sát trái tim mình, muốn dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho y.
Đột nhiên hắn cảm giác ngực áo mình ươn ướt, lành lạnh.
Lý Tư Niên lạnh lùng, bạc tình, trong căn phòng kín chật chội tăm tối, trước một cái xác thối rữa, vùi đầu vào lồng ngực hắn, lặng lẽ rơi lệ.
Lúc nhìn thấy thi thể cha mình, y không khóc, khi đó y đã nghĩ gì? Có lẽ cảm giác phẫn nộ và ham muốn trả thù đã khỏa lấp bi thương. Y có thể chấp nhận cha mình chính nghĩa bị kẻ xấu ám hại, nhưng rồi y phát hiện ra, người cha hoàn mỹ, lớn lao trong ký ức, thực ra cũng giống hệt những kẻ thủ ác xấu xa.
Không ai vô tội cả.
Tàn nhẫn cỡ nào.
Bờ vai Lý Tư Niên run rẩy, run rẩy rất khẽ. Thậm chí nếu không vì cái ẩm ướt lành lạnh trước ngực mỗi lúc một lan tràn, Phương Đại Xuyên cũng sẽ không biết rằng, những rung động rất nhỏ này thuộc về một người đang khóc. Không nức nở, không tố cáo, không gào thét hay rên la, thậm chí còn không lên tiếng.
Đến việc run rẩy còn phải liều mạng đè nén, sợ người khác nhận ra.