Ngoài cửa sổ, trời đã hửng sáng, sau bao ngày u ám liên miên đột nhiên có dấu hiệu trời quang mây tạnh. Độ ẩm trong biệt thự mấy ngày tăng cao, những người ít ỏi còn sống cũng đã mệt không chịu nổi, bất ngờ có chút ánh nắng, ai cũng bất giác nhẹ nhõm thở phào.
Nếu có thể thì cầu mong đừng ai phải chết nữa, Phương Đại Xuyên thầm nhủ, bước lên nhìn hai người nằm dưới đất.
Dương Tụng đã chết từ lâu, cơ thể cứng ngắc, bọt mép và máu tụ nơi khóe miệng đã khô, thân thể vặn vẹo thành tư thế kỳ quặc. Cảm xúc của Phương Đại Xuyên đối với cô gái này hơi phức tạp, hắn không muốn nhìn chằm chằm khuôn mặt người chết, cảm giác hơi thiếu tôn trọng, bèn quay đi chỗ khác.
Bên cạnh là thi thể Đinh Tư Huy, Lý Tư Niên khom lưng, lật tay chân cô lên kiểm tra. Lúc ra khỏi cửa, Lý Tư Niên cầm theo con dao, giờ chẳng biết giấu chỗ nào, hành động vẫn như bình thường, nhìn vào thật sự không phát hiện được. Y gạt mái tóc dài của Đinh Tư Huy, trông thấy hai vết máu đọng trên cổ cô phía sau mái tóc dài xõa xượi.
“Các cậu phát hiện thi thể như thế nào?” Lý Tư Niên hỏi.
Đỗ Vĩ hấp háy mắt, “Sau khi các anh đi, tôi ngồi uống rượu ở lưng chừng núi, ít nhiều cũng thấy không yên nên thử đi lên xem thế nào. Lúc tôi đến nơi thì các anh bỏ đi rồi, Dương Tụng ngồi ngoẹo cổ dưới tán cây, đã tắt thở. Tôi đi tới vài bước thì trông thấy Đinh Tư Huy nằm bên đường, tay cầm một cái nỏ gỗ, thân cây bên cạnh cắm một ống tiêm. Tình cờ Hủy Hủy cũng lo cho tôi nên chạy đi tìm tôi, chúng tôi hợp sức kéo hai cô ấy về.”
Cậu ta đưa chiếc nỏ cho Lý Tư Niên. Lý Tư Niên quan sát một lát, là loại nỏ chế tạo thủ công, giá đỡ vừa vặn có thể nhét một ống tiêm, lợi dụng lực đẩy phóng ống tiêm ra ngoài. Nhìn vật này, có lẽ người bắn lén y ngoài căn nhà gỗ đêm qua đúng là Đinh Tư Huy.
“Lúc chúng tôi đến thì chỉ thấy Dương Tụng nằm dưới đất, không thấy Đinh Tư Huy.” Lý Tư Niên ngước mắt nhìn lên, sâu xa hỏi.
Đỗ Vĩ nhún vai, “Chắc thời gian hai cô ấy bắn thuốc độc vào nhau có chênh lệch, thấy bảo chống đỡ được nửa tiếng cơ mà, đằng nào về sau chẳng chết hết.”
Lý Tư Niên tìm thấy lỗ kim bên cổ Đinh Tư Huy, y nửa cười nửa không gật đầu không đáp.
Trần Hủy ướt sũng cả người, cúi gằm mặt ngồi trên ghế, khoác áo sơ-mi rộng của Đỗ Vĩ, bụm mặt suy sụp nói, “Chết hết rồi… Chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi…” Cô khẽ nói, giọng nói không cảm xúc.
Ngoài cửa sổ vọng vào từng tiếng vang dữ tợn.
Đỗ Vĩ bước lên dỗ dành cô, đặt cô ngồi trong lòng mình, “Đừng sợ, kết thúc rồi, bốn chúng ta cùng nhau sống sót, nhé?”
Trần Hủy muốn nói lại thôi, nghĩ là nói trước mặt Phương Đại Xuyên và Lý Tư Niên không tiện. Đỗ Vĩ nhận ra, toét miệng cười cười, kéo cô vào một góc khuất, thì thầm to nhỏ.
Phương Đại Xuyên nhìn trái nhìn phải, cũng nhích lại gần Lý Tư Niên.
“Hai người kia còn giấu giếm gì nữa? Tấm thẻ chuyển phe của Ngưu Tâm Nghiên rõ ràng để lại cho họ mà, đợi trời sáng, họ đổi phe là trò này kết thúc ngay.” Phương Đại Xuyên khẽ nói.
Sắc mặt Lý Tư Niên lại không hề nhẹ nhõm, “Tôi sợ là không hẳn.”
“Là sao?” Phương Đại Xuyên quay sang hỏi.
Lý Tư Niên chỉ vào vết máu khô trên cổ thi thể, “Đinh Tư Huy có nỏ, phục kích tôi và phục kích Dương Tụng đều dùng nỏ bắn từ xa, sao trên cổ cô ta lại có máu khô được? Cô ta phục kích tôi dùng hai ống thuốc độc, giết Dương Tụng dùng một ống, ống cuối cùng cắm vào thân cây là để bắn ai?”
Phương Đại Xuyên nhìn đôi tình nhân khăng khít rúc vào góc, Trần Hủy tựa đầu vào ngực Đỗ Vĩ, vẻ mặt Đỗ Vĩ vẫn ngà ngà say, cúi xuống gặm gặm vành tai cô. Hắn rùng mình một cái, “Là Đỗ Vĩ sao? Lúc trước cậu ta có vẻ quan tâm mấy cô gái lắm, nghe nói Ngưu Tâm Nghiên định nhảy lầu, cậu ta lập tức chạy đi xem, thế mà Đinh Tư Huy chết, cậu ta lại vô cùng bình tĩnh.”
Lý Tư Niên lắc đầu, “Không biết nữa, tóm lại không phải Đỗ Vĩ thì cũng là Trần Hủy, còn ai khác nữa đâu.”
Câu sau y nói rất khẽ, gần như thở than.
Đúng vậy, đâu còn ai khác trên hòn đảo này.
“Thôi.” Phương Đại Xuyên nản lòng, “Kệ ai làm thì làm, tôi có phải cảnh sát đâu. Tóm lại bây giờ chúng ta hai chọi hai, họ đừng hòng hại chúng ta, bỏ phiếu xong chúng ta về phòng khóa trái cửa, chờ mai trực thăng đến đón là được.”
Trời đã sánh bảnh, sắp đến tám giờ, Phương Đại Xuyên chợt nghĩ đến tấm thẻ bài chẳng rõ tại sao xuất hiện trên người bụng bia, nghĩ lại nỗi sợ ban đầu của mình, thế là bất giác vươn tay lục soát khắp người Đinh Tư Huy. Trong túi cô có một mảnh giấy, Phương Đại Xuyên tim đập thình thình, dè dặt rút ra.
Là một trang giấy xé ra từ cuốn sổ tay, được gấp lại ngay ngắn, Phương Đại Xuyên hít sâu một hơi, mở ra xem.
Trên giấy là nét bút quen thuộc, chữ ký quen thuộc.
Ngón tay Phương Đại Xuyên tức khắc cứng đờ.
“Sao vậy?” Lý Tư Niên thấy vẻ mặt hắn khác thường, bèn rút tờ giấy khỏi tay hắn.
— Ba chữ “Phương Đại Xuyên” được chuyên gia nghệ thuật thiết kế, khoa trương ngang ngược, nét viết sắc bén, về cuối lại khá mềm mại.
Lý Tư Niên cũng trầm mặc.
Phương Đại Xuyên nhớ lại đêm đó, hắn gõ cửa phòng, Đinh Tư Huy dè dặt trả lời hắn, muốn liên minh với hắn, chưa nói dứt lời hắn đã chạy vụt đi, sau đó Lý Tư Niên bị đầu độc, tự nhảy xuống biển, rồi cả đêm mất hồn mất vía, tim phổi rụng rời. Hắn đã quên bẵng mất tờ giấy và chữ ký này từ lâu.
Lúc ấy vẻ mặt Đinh Tư Huy như thế nào? Cô định nói điều gì?
— Khi đó Đinh Tư Huy cầm giấy nhìn một lát, tươi cười cất kỹ, “Bao giờ về em phải post lên Weibo, biết đâu lại hút được fan.”
Giọng nói và dáng điệu của cô vẫn rành rành trong đầu, Phương Đại Xuyên nhắm mắt lại.
Lý Tư Niên kéo tấm rèm bên cạnh, bọc kín cả hai cái xác. Theo cách nói của người Trung Quốc, chết rồi là hết, dù còn sống mang bao thị phi thì khi qua đời, chuyện cũ trước kia đều tan thành mây khói. Thân thể thiếu nữ duyên dáng trẻ trung nằm im bất động dưới tấm rèm phập phồng trong gió, nếu không có kiếp nạn này, lẽ ra bây giờ hai cô gái phải đang ngồi đắp mặt nạ, cầm điện thoại lướt Weibo, căng thẳng tranh mua thỏi son phiên bản giới hạn năm nay.
Hà tất phải đến đây, bỏ mạng vì ân oán từ mười mấy năm về trước.
Phương Đại Xuyên lặng im đứng trước hai cái xác, vẽ Thập tự trước ngực, không bận tâm đến ánh mắt đùa cợt của Đỗ Vĩ và Trần Hủy.
Đồng hồ trong góc điểm tám tiếng, tất cả đứng dậy.
“Trời sáng, xin hãy thức dậy. Mời các vị người chơi quẹt thẻ theo thứ tự.” Chiếc máy vẫn đều đều đọc.
Bốn người thay phiên quét vân tay, nghe chiếc máy đưa tin như thường lệ, “Số người còn sống hiện tại, bốn người, trò chơi tiếp tục.”
Trần Hủy và Đỗ Vĩ thoáng nhìn nhau.
“Hôm nay đừng bỏ phiếu nữa, hai chọi hai, chúng tôi không châm ngòi được quan hệ của hai người, đằng nào cũng hòa phiếu thôi.” Lý Tư Niên thương lượng.
Ánh mắt Trần Hủy chuyển qua chuyển lại giữa hai bọn họ, “Nói vậy cũng không chính xác, đã đến mức này rồi mà phe thứ ba vẫn chưa động tĩnh, còn chưa biết ai là Judas phản bội trong bốn chúng ta đâu.”
Không khí tức khắc đặc quánh, bốn người dò xét vẻ mặt nhau, ánh mắt vừa chạm đã tách ra.
Phương Đại Xuyên há miệng định nói gì đó, thình lình cảm giác sàn nhà rung chuyển! Tay phải hắn bất giác nắm chặt vạt áo Lý Tư Niên.