“Chú ấy đã tự chọn con đường này.” Giọng hắn rất kiên định, “Tôi tin là chú ấy ra đi cực kỳ thanh thản. Bất kể thế nào thì chú ấy đã bị quả báo trừng phạt rồi, chúng ta là phận con cháu, chỉ có thể tôn trọng quyết định của chú ấy thôi.”
Lý Tư Niên nhẹ hít mũi bên cổ hắn. Khuôn mặt y nghiêng nghiêng, sống mũi vừa cao vừa thẳng, chóp mũi lại sưng đỏ, khác hẳn với sự lạnh lùng xa cách trước đây, giờ phút này y có vẻ gần gũi hơn nhiều lắm.
Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng áp đôi môi khô ráp lên thái dương y, dỗ dành, “Nếu chú ấy không lựa chọn như vậythì tuổi thơ của cậu đã hạnh phúc hơn nhiều, có lẽ tính tình cậu đã không như bây giờ, cũng có lẽ chúng ta đã không gặp nhau, mà dù gặp nhaucũng ít có khả năng chúng ta giao tiếp. Chính nỗi khổ đã tạo nên cậu ngày hôm nay, cậu cứ nghĩ thế cho lòng nhẹ nhõm hơn, nhé?”
“Sao hồi trước tôi không biết nhỉ, hóa ra anh còn là nhà triết học cơ đấy.” Lý Tư Niên thẳng người dậy, bất đắc dĩ lắc đầu cười. Y khịt mũi, giọng nghèn nghẹt, phối hợp cùng hàng mi dài ướt át, thậm chí còn khá đáng yêu.
“Hồi trước cậu bảo cái gì mà không thay đổi được cái gì thay đổi gì gì đó, nhưng cậu xem đi, loài người vừa độc đáo vừa mâu thuẫn thế đấy. Họ có bản chất tư lợi, lại có lương tâm để đối chọi với bản chất mạnh mẽ này. Họ vừa độc ác vừa thiện lương, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ, họ chinh phục thế giới, đồ sát bao nhiêu sinh linh để leo lên đỉnh chuỗi sinh vật, nhưng vẫn ôm trách nhiệm kính sợ với cả thế giới. Lòng người không thể đoán trước, nhưng điều tuyệt vời nhất ở lòng người lại nằm ở chính sự bất hợp lý, chóng thay đổi và đầy mâu thuẫn này. Loài người dựa vào chính những thứ đó để gây dựng cuộc sống, tụ hợp thành quần thể, dần phát triển và lớn mạnh.”
Đây là lời thoại trong bộ phim điện ảnh đề tài vũ trụ tiếp theo của hắn, Phương Đại Xuyên là diễn viên chuyên nghiệp, hắn đã thuộc lòng kịch bản từ lâu, đã luyện tập ở nhà không biết bao nhiêu lần. Nay thốt ra, thậm chí không cần sắp xếp vẻ mặt và giọng điệu, hắn cứ vừa đọc thuộc vừa ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, hi vọng tràn trề, đồng thời cũng âm thầm liếc trộm phản ứng của Lý Tư Niên.
Hắn đọc xong lời thoại, Lý Tư Niên vẫn không nói gì.
Hay là lộ rồi? Phương Đại Xuyên rầu rĩ gãi đầu, diễn không giống à? Cậu ta phát hiện mình chỉ đọc thuộc lòng à?
– Không, Lý Tư Niên hoàn toàn không chú ý tới bí mật nhỏ đáng yêu của Phương Đại Xuyên, y nhìn ánh mắt vừa kiên định vừa dịu dàng của Phương Đại Xuyên, chỉ muốn hôn hắn.
Y nhích càng tới gần, tiếng hô hấp càng rõ.
Phương Đại Xuyên bất động tại chỗ, liên tục nuốt nước miếng. Hắn nhắm mắt lại.
“Á á á á!”
Một tiếng thét chói tai từ dưới nhà vọng lên, gần như đâm thủng màng nhĩ người nghe!
Lý Tư Niên đứng phắt dậy, mở tung cánh cửa nhỏ.
Giọng điệu Dương Tụng rất khẩn thiết, cô thét lớn, “Có ai không? Phương Đại Xuyên! Lý Tư Niên! Cứu mạng!”
Hai người liếc nhau, chút mờ ám trong không khí tức thì tiêu tán, Lý Tư Niên co chân chạy xuống, Phương Đại Xuyên vẫn nấn ná sau chiếc bàn dài, một tay chống lên mặt bàn, hai chân nhẹ nhàng đạp xuống đất, uyển chuyển đảo một hình vòng cung, thoăn thoắn phóng qua bàn. Hai người một trước một sau chạy xuống nhà.
Phòng cuối tầng hai, cánh cửa đã sụp đổ. Giấy dán tường loang lổ vết cháy. Cửa sổ mở tung, nửa tấm rèm phần phật bay theo gió.
Nửa người Ngưu Tâm Nghiên lủng lẳng trên bậu cửa sổ, móng tay bám vào chấn song méo mó biến dạng, ngón trỏ trắng bệch như giấy. Dương Tụng liều chết ôm chặt eo Ngưu Tâm Nghiên, gắng sức lôi chị ta vào nhà, vừa lôi vừa tri hô cứu mạng.
Sức lực của người sắp chết, một cô gái mảnh mai thật sự không đọ nổi, Ngưu Tâm Nghiên đã rơi được nửa mét.
Phương Đại Xuyên sợ vỡ cả mật, giờ phút này cũng chẳng giữ kẽ nam nữ, tay phải hắn túm lấy bả vai Ngưu Tâm Nghiên, tay trái đỡ lấy hông chị ta, gồng sức lôi chị ta vào phòng.
Dấu vết cháy thui nổi bần bật bốn phía, Ngưu Tâm Nghiên mặc váy ngủ trắng tinh, đôi chân gầy trơ xương trần trụi giữa không trung u ám, trắng bệch mà diễm lệ như ma quỷ.
Phương Đại Xuyên và Dương Tụng đưa mắt nhìn nhau, cùng sợ hết hồn.
Ngưu Tâm Nghiên ngã ngồi trên sàn nhà, bưng mặt khóc.
Lý Tư Niên đưa cho chị ta một chiếc khăn tay chẳng biết móc đâu ra.
Phương Đại Xuyên dùng ánh mắt hỏi Dương Tụng, “Chuyện gì thế?”
Dương Tụng chớp chớp mắt, mấp máy miệng đáp, “Thằng nhỏ chết rồi.”
Phương Đại Xuyên tức khắc buồn thiu. Nhưng chuyện này thực ra cũng dễ hiểu, Phương Đại Xuyên tự an ủi mình, bỏng nặng như thế, thằng nhỏ lại bé như vậy.
“Chị đừng khóc nữa.” Dương Tụng thoạt nhìn có vẻ khó chịu, cô bước tới gần Ngưu Tâm Nghiên, ngập ngừng chẳng rõ nên nói hay không, “Chết cũng phải tìm ra kẻ phóng hỏa rồi hãy chết, linh hồn con chị trên trời không cần biết mặt hung thủ sao?”
Ngưu Tâm Nghiên nín khóc. Chị ta chầm chậm ngẩng đầu lên, tròng mắt chằng chịt tơ máu, ánh mắt cực kỳ tàn độc.
“Cô biết gì mà nói?” Giọng chị ta cứng nhắc, đều đều.
Dương Tụng cắn môi, “Tay phải Đinh Tư Huy quấn khăn lụa.” Cô thoáng ngừng lại, há miệng vài lần mới tiếp tục nói, “Lúc cô ta rửa tay, tôi vô tình trông thấy tay cô ta có vết bỏng chừng này.” Cô nói, mô tả hình dạng đồng tiền xu.
Ánh mắt và quai hàm Ngưu Tâm Nghiên giật lên, chị ta nghiến răng, “Đinh Tư Huy?”
Dương Tụng gật đầu.
Phương Đại Xuyên rút tấm thẻ trong người ra, thở dài.
Cả thảy chỉ có vài người, Lý Tư Niên nói Dương Tụng là Thằng ngốc, còn Ngưu Tâm Nghiên chắc là dân làng, hắn cũng không muốn giấu giếm nữa.
“Mấy ngày trước Đinh Tư Huy đến tìm tôi, mang theo một thẻ bài dân làng, lúc đó tôi không để ý. Nhưng hôm nay chúng tôi tìm được xác ông bụng bia chết ngày đầu tiên, tôi lấy được tấm thẻ này trong người ông ta.” Phương Đại Xuyên nói thẳng, “Mấy ngày nay chúng ta tính thân phận từng người, lúc nào cũng vô tình hoặc cố ý bỏ qua ông bụng bia. Ông ta chết ngay đêm đầu tiên, chẳng lẽ ông ta chính là phe thứ ba trong truyền thuyết sao? Tôi nghĩ cách nào cũng thấy vô lý. Liệu có người nào đang chiếm thân phận của ông ta không? Rốt cuộc thẻ bài của ông ta là gì? Thẻ dân làng của Đinh Tư Huy từ đâu mà có? Có người lấy trộm thẻ, thì sao phải trả thẻ về cho ông ta?”
Phương Đại Xuyên liến thoắng hỏi, nhưng không ai có thể trả lời hắn.
“Ô, đông vui thế nhỉ?” Giọng Đỗ Vĩ vọng vào từ ngoài cửa.
Mọi người quay lại nhìn, Đỗ Vĩ xách nửa chai rượu, lảo đảo tựa vào khung cửa. Trong hành lang tối om, khuôn mặt cậu ta mập mờ, nhưng hai mắt sáng trưng.
“Nói chuyện gì thế? Đứng đấy làm gì, lạnh lắm.” Cậu ta bước vào.
Lý Tư Niên đứng phía sau Phương Đại Xuyên, y nhìn quanh một lượt, thì thầm vào tai hắn, “Anh giữ chân họ, tôi tranh thủ đi soi người.”
Lúc này Phương Đại Xuyên mới nhớ tới chuyện soi người, thế là căng thẳng, “Bên ngoài an toàn không?”
“Ở đây hết rồi mà, bên ngoài chỉ còn Đinh Tư Huy, tôi tự biết đề phòng, cô ta không làm gì được tôi đâu.” Y ghé vào tai hắn nói, hơi thở phả vào tai hắn nóng hổi, “Tôi phải biết thân phận Đinh Tư Huy là gì, tài liệu chúng ta tìm được không nhắc gì đến cô ta. Cô ta có vẻ không liên quan đến trò chơi này, nhưng đồng thời lại dính líu với tất cả người chơi, cô ta quá nguy hiểm.”
Nhân lúc mọi người nói chuyện, Lý Tư Niên lách mình rời khỏi phòng, biến mất trong bóng đêm.
Phương Đại Xuyên nhớ lại phỏng đoán của mình về lão boss phía sau màn, linh cảm chẳng lành càng lúc càng khuếch đại.