Cả hai không ai nhắc đến vụ cãi nhau sau bữa tối, một người chơi game, một người lật tiểu thuyết, im lặng làm chuyện của mình.
Hễ qua mười phút, Lâm Khinh Chu sẽ làm mới hệ thống, xem thành tích ra chưa, chỉ có điều trang web luôn trong tình trạng đứng, căn bản không vào được. Trên mạng cũng đang đoán, nói ít nhất phải sau mười hai giờ.
Về chuyện điểm số, thật ra Lâm Khinh Chu không căng thẳng lắm, nó đã ước chừng điểm, cũng khá tự tin với chính mình. Cái nó căng thẳng là ánh mắt của người đằng sau.
- - Chỉ cần con chuột của nó vừa di, người vốn cúi đầu đọc sách sẽ ngước lên ngay lập tức, đưa mắt tới màn hình laptop.
Anh đang căng thẳng.
Anh nó còn căng thẳng hơn nó.
Mặc dù thứ hai người căng thẳng hoàn toàn khác nhau.
Lâm Khinh Chu lặp lại động tác làm mới trang web một cách máy móc, cơ thể ẹo qua ẹo lại, muốn quay đầu nhìn lén, nhưng rồi không dám.
"Sao vậy?" Cuối cùng là Tần Việt mở lời trước.
Người bị chỉ đích danh vô thức ưỡn thẳng lưng, ngoan ngoãn trả lời: "Anh." Nhưng sau khi chạm phải tầm mắt của Tần Việt lại nhanh chóng sụp xuống, "Vừa nãy giáo viên chủ nhiệm gửi thông báo trong nhóm rồi, phải chút nữa mới có, không thì anh ngủ trước đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm mà."
Ngày mai là mùng một, Tần Việt sẽ cùng bà ngoại lên miếu trên núi thắp hương.
"Không sao." Tần Việt nhìn thời gian, "Sắp rồi."
"Ò." Lâm Khinh Chu không nói gì nữa, tiếp tục chơi game thỉnh thoảng làm mới trang web.
Cả căn phòng vô cùng tĩnh lặng, trong thoáng ngẩn ngơ như quay về một năm trước, Lâm Khinh Chu miệt mài làm đề trước bàn học, mà Tần Việt ở ngay bên cạnh. Mọi thứ đều duy trì trạng thái tốt nhất, thích hợp nhất.
Thế nhưng...
Tần Việt cau mày, xua đuổi những suy nghĩ nháo nhào trong lòng, chậm chạp nhận ra phía cậu nhỏ dường như yên tĩnh quá mức, lâu rồi không nghe thấy nháy chuột và gõ bàn phím.
Vừa ngước lên, đã thấy cậu nhỏ nằm sấp trên bàn ngủ say, do tư thế ngủ nên miệng hơi hé ra, chảy một vũng nước miếng nhỏ, làm ướt cả sổ ghi chép gối bên dưới.
Quyển sổ này nó luôn mang theo bên mình, có việc hay không cũng để trước mặt, làm bộ làm tịch viết vài nét, nhưng trên thực tế, đã viết gần một tháng mà vẫn chưa viết được gì.
Bây giờ hay rồi, có liền một "graffiti cá tính".
Bỗng nhiên, anh phát hiện trên giấy ngoại trừ nhạc phổ anh xem không hiểu, còn viết tên của anh, cậu nhỏ tủi thân nói: [Anh, khi nào anh mới chịu thích em đây?]
Phía sau còn kèm rất nhiều icon khóc to, hơn nữa thần thái cái nào cũng khác, khóc đến mức có đặc sắc riêng.
Tần Việt: "..."
Anh đỡ trán cười ngờ nghệch. Thầm nghĩ may mà người này theo con đường sinh viên nghệ thuật, nếu không thật sự phải lo có trường đại học nào cho nó học hay không.
"Dậy đi." Ngủ thế này dĩ nhiên không được, Tần Việt muốn gọi nó dậy, nhưng có vẻ Lâm Khinh Chu đã ngủ rất say, bực bội cau mày, xoay người ngủ tiếp.
Tần Việt: "..."
Không kêu người dậy được, Tần Việt cũng hết cách, chỉ có thể tự cầm quần áo vào nhà tắm tắm trước.
Mà ngay lúc tiếng nước trong nhà tắm vang lên, Lâm Khinh Chu ngủ say bất thình lình mở mắt ra, ánh mắt minh mẫn, không thấy một chút buồn ngủ nào.
Nó cũng không biết mình ngủ khi nào, nhưng lúc Tần Việt gọi nó tiếng đầu tiên thật ra đã tỉnh rồi, chỉ là nó không muốn để mình "tỉnh", bởi vì chỉ cần nó tỉnh, chắc chắn Tần Việt sẽ bảo nó về phòng mình, nhưng nó muốn ở chung với Tần Việt, cho dù chỉ ở thêm vài phút.
Trước đây rõ ràng họ thân thiết đến thế, nhưng hiện giờ lại biến thành thế này, nó phải bày mưu, giở trò mới có thể ở lại.
Lâm Khinh Chu gục đầu, lòng rất khó chịu.
May thay Tần Việt vẫn dịu dàng với nó, rõ ràng không muốn nhìn thấy nó nhưng vẫn để nó vào, rõ ràng muốn đuổi nó về phòng, nhưng phát hiện không gọi dậy được, đến việc đi đường cũng cẩn thận...
Sao người này lại tốt như vậy.
Thế nhưng người tốt như vậy tại sao không thể thích nó chứ?
Chán quá đi. Đến khi nào anh nó mới có thể thích nó.
Trong khi Lâm Khinh Chu nghĩ Đông nghĩ Tây, tiếng nước trong nhà tắm đột nhiên nhỏ đi, một tiếng "cách" lọt vào tai Lâm Khinh Chu, nó ngơ ngác vài giây, nhận ra đó là tiếng nắp chai nào đó bị mở ra, có lẽ là dầu gội đầu, cũng có thể là sữa tắm...
Nếu là cái sau...
Mặt chợt nóng lên, nóng đến mức mắt Lâm Khinh Chu sắp đỏ cả, đầu óc bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, không khống chế được mà tràn ra một số hình ảnh khó miêu tả, khiến người ta run rẩy.
Nó tưởng tượng Tần Việt đổ sữa tắm vào lòng bàn tay, sau đó chà ra bọt, từ trái cổ nhạy cảm trét dần xuống, trét thẳng đến...trét đến...
Bựt -- Sợi dây trong đầu Lâm Khinh Chu lập tức đứt đoạn.
Nó nhắm mắt lại, chậm chạp quay đầu. Ngay sau đó nhìn thấy vệt nước khả nghi trên sổ ghi chép.
Lâm Khinh Chu: "..."
Cái quái gì đây, chẳng lẽ là...nước miếng?!
Hồi nãy Tần Việt vì gọi nó dậy, đã đứng bên cạnh nó khá lâu, vậy nên có khả năng cũng nhìn thấy cái thứ này...
Giây phút ấy, không cần Tần Việt đuổi, bản thân nó đã muốn mua hoả tiễn chạy trốn khỏi quả địa cầu ngay lập tức.
Mà đúng lúc này, cửa kéo thủy tinh của nhà tắm bị kéo xoạch, Tần Việt sắp ra rồi. Lâm Khinh Chu không muốn bị anh nó bắt quả tang trong tình cảnh xấu hổ thế này, hấp tấp nhắm mắt vờ ngủ tiếp. . Truyện Mạt Thế
Không lâu sau, quả nhiên Tần Việt đi ra từ trong nhà tắm, vừa đi vừa lau khô tóc bằng khăn lông.
Mái tóc dài của anh đẹp thì đẹp thật, nhưng chăm sóc cũng khá phiền phức, sấy tóc là cả một quá trình, đôi khi anh chê phiền, lấy khăn lau khô rồi ngủ luôn, lười lấy máy sấy sấy.
Nhưng Lâm Khinh Chu không đồng ý, cứ nói ngủ thế này dễ nhức đầu, một hai đòi nhìn Tần Việt sấy khô tóc, thỉnh thoảng cũng vì vui mà giúp Tần Việt.
Lòng bàn tay luôn luồn tới luồn lui trong tóc anh, chốc thì nói "anh ơi tóc anh thật đẹp", chốc lại nói "anh ơi tóc anh mượt ghê", tóm lại là cực kỳ thích mái tóc dài của anh.
Có điều tối nay không ai dòm chừng anh sấy tóc nữa. Tần Việt thở dài trong lòng, nhìn Lâm Khinh Chu vẫn đang ngủ say, từ từ đi tới.
Mà Lâm Khinh Chu đang giả vờ ngủ có thể cảm nhận được tiếng bước chân của anh nó đang tới gần, mỗi một bước tưởng chừng như giẫm lên trái tim nó, khiến nó căng thẳng vạn phần.
Nó đoán lần này Tần Việt sẽ cưỡng ép gọi nó dậy, song giây tiếp theo nó bị người bế ngang lên, nhịp tim như sấm gấp hơn, mạnh hơn, nặng nề đến mức lồng ngực nó bắt đầu đau nhói, xương sườn cũng sắp bị xô gãy.
Nhưng cái ôm này chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi, Lâm Khinh Chu nhanh chóng được thả nhẹ lên giường, Tần Việt giúp nó tháo dép lê trên chân, lại giúp nó nó đắp chăn kĩ, sau đó tắt đèn lớn trong phòng, chỉ chừa một cái đèn bàn trên tủ đầu giường.
Nó ngỡ Tần Việt sẽ ngủ giường, cũng mong Tần Việt sẽ ngủ, thậm chí mặc kệ cả căng thẳng, ngập tràn suy nghĩ nhân cơ hội này mình có thể làm gì.
Có lẽ có thể ôm ngược Tần Việt, hoặc có thể sáp tới kề ngực anh nó ngủ, hay...nó nghĩ rất nhiều, nghĩ rất đẹp, nhưng Tần Việt không hề nằm xuống như mong muốn của nó.
Một lát sau, nó nghe thấy Tần Việt ấn chuột vài cái, tắt máy tính của nó, sau đó mở tủ quần áo, lấy ra thứ gì đó ở bên trong, rồi quay về cuối giường, không có tiếng động nữa.
Lâm Khinh Chu tò mò, lén mở mắt ra liếc nhìn, mới phát hiện Tần Việt lấy thảm nhung trải trên sàn, lúc này đã ngủ rồi.
Lâm Khinh Chu: "..."
Tối đó Lâm Khinh Chu ngủ không hề ngon, nó nằm trên giường Tần Việt, nghe tiếng thở ổn định truyền tới từ sàn nhà, trong lòng không yên, không sao ngủ được.
Từ nhỏ Lâm Khinh Chu đã có thói quen xấu, đó là lúc ngủ không được là muốn đi vệ sinh, từng có lịch sử trong mười phút chạy tới nhà vệ sinh ba lần.
Bây giờ nó ngủ không được, mong muốn đi tè lại trỗi dậy, nhưng nó không dám dậy đi nhà vệ sinh, sợ đánh thức Tần Việt, chỉ có thể cắn răng nhịn.
Kết quả càng nhịn cơn tè càng dữ dội, đến mức khó ngủ hơn, trong đầu đầy ý muốn đi vệ sinh, làm cho Lâm Khinh Chu sắp gục ngã, cẩn thận trở mình liên hồi.
Đến khi chân trời hiện vệt trắng bạt, nó vẫn chưa ngủ, cũng không nhịn nổi nữa, chạy vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó ôm gối, cũng nằm lên sàn, dựa gần Tần Việt ngủ tiếp.
Thật ra động tác của nó rất khẽ, nhưng vẫn đánh thức Tần Việt. Anh mở mắt ra, đối diện Tần Việt của Lâm Khinh Chu, chóp mày nhíu chặt: "Sao vậy?"
Lâm Khinh Chu dụi ngực anh như chó con: "Em không ngủ được, em muốn ngủ với anh."
Cũng vào lúc này, Lâm Khinh Chu mới phát hiện trong mắt anh nó không có chút buồn ngủ nào, giống như trong những tiếng nó trằn trọc khó yên giấc, Tần Việt cũng không hề ngủ, bởi vì nó mà mất ngủ.
"Anh..."
Tần Việt trở mình, quay lưng với nó: "Vậy ngủ đi."
"Cảm ơn anh." Lâm Khinh Chu dán lại, tức tốc ôm anh một cái, nhưng không dám làm quá, nhanh chóng thu tay về, ngoan ngoãn nằm yên.
Chỉ là khi lui người về, môi vô ý sượt qua lưng Tần Việt, đáp xuống xương bả vai xinh đẹp một nụ hôn chỉ có bản thân hay.
"Ngủ ngon, Tần Việt."
Trong bóng tối, lưng Tần Việt cứng đờ.
Nhưng chỉ một lúc sau, Lâm Khinh Chu bỗng bật dậy: "Anh, hình như em quên tra điểm, bây giờ mấy giờ rồi?"
Tần Việt: "..."
Chờ em nhớ ra thức ăn cũng nguội rồi.
"545."
Điểm chuẩn của Học viện Âm nhạc Đông Thành những năm trước trên dưới 500 điểm, số điểm của Lâm Khinh Chu khá chắc. Anh thở phào, nằm lại.
"Vậy em phải mời anh một bữa linh đình, bà ngoại đã nói, đợi có điểm, em phải mời anh ăn một bữa lớn."
"Được." Tần Việt nói, anh xoa đầu Lâm Khinh Chu như khen thưởng, "Ngủ đi."