Lễ hội âm nhạc năm nay làm lớn hơn năm ngoái, nghe nói còn mời nhiều ban nhạc rất nổi tiếng từ các nơi tới, dạo này đi vào đi ra, đa số mọi người đều thảo luận chuyện này.
"Hồi đó mày từng đi xem chưa?" Đường Tĩnh Du cũng rất phấn khởi, lúc ăn sáng hỏi Lâm Khinh Chu.
Lâm Khinh Chu không chắc chắn: "Hình như chưa, tao nhớ không rõ lắm, vả lại lúc đó ngành du lịch trên đảo vừa mới phát triển, lượng du khách một năm cũng không bằng một tháng bây giờ, chắc không làm kiểu lễ hội âm nhạc vầy đâu."
"Vậy lần này có thể mở mang một phen, tao phải tìm hát chính của ban nhạc Hắc Hồ xin chữ kí, tao là fan của ổng đó."
Một phần nguyên nhân bọn họ lên đảo chuyến này chính là vì lễ hội âm nhạc lần này, chỉ số mong chờ đã kéo lên đến đỉnh rồi.
Đang nói, Tần Việt đẩy xe lăn từ bên ngoài về, trời đổ mưa nhỏ, anh dừng xe lăn ở cửa, từ từ thu dù lại, sau đó phủi hạt mưa bất cẩn rơi trên vai, tiếp đó mới vào đại sảnh.
"Ông chủ Tần, trời mưa mà vẫn ra ngoài sao?" Đường Tĩnh Du vẫy tay với anh.
Tần Việt như thể mới nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sâu kín nhìn sang. Trên mặt anh có dính nước mưa, chúng ướt rượt đọng trên lông mi dài, lay động theo từng cái chớp mắt của anh.
Cơn mưa này đã rơi vào lòng Lâm Khinh Chu mà chẳng hề báo trước. Cậu vô thức nắm chặt ngón tay, muốn nói gì đó, song cổ họng cứ như bị dán lại, không thể cất lời.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khinh Chu gặp người này từ sau buổi sáng hôm ấy, đã qua bốn năm ngày, người đến viếng thăm giấc mộng cậu hằng đêm cuối cùng cũng thật sự xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu nhạy bén nhận ra người này có lẽ đang trốn cậu, nhưng cậu không nghĩ ra lý do đối phương phải trốn.
Vì sao chứ, bởi vì câu "người thú vị" sao?
Vậy thì vô lý quá.
"Ông chủ Tần, lễ hội âm nhạc tối nay cùng đi xem chứ?" Đây là suy nghĩ quẩn quanh trong lòng Lâm Khinh Chu, nhưng Đường Tĩnh Du lại nói ra một cách dễ dàng. Lâm Khinh Chu vừa thở phào, cũng vừa thấy tiếc nuối.
Chỗ gần khu dùng bữa có một giá sách to, bên trên để rất nhiều sách, khách trọ có thể tự mượn đọc, hơn nữa không cần đăng kí, muốn lấy thì lấy, bây giờ bọn Lâm Khinh Chu đang ngồi kế cái bàn cạnh giá sách, cầm lật mấy quyển tạp chí.
Vốn dĩ cậu muốn tìm quyển <Yêu thầm khó vẹn toàn>, thế nhưng không tìm được, không biết là còn ở chỗ Tần Việt, hay là bị khách trọ khác mượn đi rồi.
Ngón tay cậu ấn bìa cuốn tạp chí trong tay, chờ câu trả lời của người nọ. Mà Tần Việt không lại chỗ bọn họ, nói cách mấy cái bàn: "Tôi không đi, các cậu đi chơi vui vẻ."
Cảm giác như quả bóng đầy hơi bị đâm thủng lại ngập tràn cõi lòng Lâm Khinh Chu, sống lưng ưỡn thẳng của cậu cong xuống, cánh tay thõng trên đầu gối cấu lại, cậu biết lòng bàn tay đã bị cấu rách, nhưng không ngừng được.
"Thế à, vậy được rồi." Giọng nói của Đường Tĩnh Du cũng mang chút tiên tiếc.
Tần Việt gật đầu với hai người, sau đó lăn xe lăn tới chỗ quầy lễ tân. Tiểu Yểu cũng ở đó, hai người sáp vào nói mấy câu, rồi nhìn thấy tiểu Yểu lấy khăn giấy trên bàn, giúp Tần Việt lau nước ở bả vai.
Gương mặt nhỏ đỏ bừng, có thể do cười, cũng có thể… là ngượng.
Trong lòng Lâm Khinh Chu rất khó chịu, cứ cố tình bạn tốt còn muốn tới bồi đao: "Ôi vãi, liệu tiểu Yểu có thích ông chủ Tần không, thân thiết như vầy, tao chua loét."
Lâm Khinh Chu thong thả đưa một cái trợn trắng mắt tới: "Đừng ăn nói vớ vẩn."
Đường Tĩnh Du lại còn không chịu phục: "Mày đừng có mà không tin, mày nghĩ xem, hai người bọn họ, một người xinh đẹp, người còn lại cũng xinh nốt, hai người sớm chiều chạm mặt, muốn không sinh ra chút gì đó cũng khó mà? Tao nói này nhé, không chừng là một cặp thật..."
Lâm Khinh Chu nhìn hắn: "Tao muốn khâu miệng mày lại." "Tại sao chứ?" Đường Tĩnh Du chẳng hiểu mô tê.
"Không vì sao cả, đơn giản là muốn khâu thôi."
Đường Tĩnh Du: "..."
Lễ hội âm nhạc bãi biển chính thức bắt đầu từ bốn rưỡi chiều, đến lúc đó sẽ có ban nhạc thần bí khai diễn bất ngờ, vậy nên ba giờ hơn tụi Lâm Khinh Chu đã mau chóng tới hiện trường, thoạt tiên là tản bộ trong mưa phùn, sau đó ngồi trong một tiệm sinh tố kế bên ăn kem.
Lâm Khinh Chu mua vị dưa hấu, dưa rất ngọt, vị sữa cũng đậm, thế nhưng không có cảm giác như hồi nhỏ ăn, món ăn mười mấy tệ thua xa ngoại làm.
Đường Tĩnh Du bảo cậu có filter tuổi thơ, Lâm Khinh Chu không phủ nhận, múc hai muỗng kem, ngắm bãi biển trong màn mưa.
Sân khấu được dựng xong từ sớm, bây giờ đã có nhân viên công tác thử thiết bị âm thanh trên đó, cho dù trời mưa cũng không cản được sức quyến rũ của lễ hội âm nhạc, nhiều du khách hơn lục tục đến đây, có người mặc áo mưa dùng một lần, có người cầm dù, bung từng đoá hoa dù ở trong mưa.
Ông trời làm việc tốt, mười mấy phút trước khi lễ hội âm nhạc bắt đầu, cơn mưa rơi gần một ngày trời ngừng lại chẳng báo trước, chân trời thậm chí còn xuất hiện một cái cầu vồng.
"Cừ ghê, cũng nhiều người dữ thần, chắc không phải người cả hòn đảo đều tới hết nhé."
Hai người chen chúc trong đám người, phía trước là dòng người không nhìn thấy điểm cuối, phía sau cũng là dòng người bất tận, đến việc thở thôi cũng trở nên khó khăn. Đường Tĩnh Du bị một ông anh giẫm mạnh, mặt xanh mét đi.
Lâm Khinh Chu cũng không khá khẩm hơn là bao, suýt nữa bị lấn thành bánh kẹp, đứng cũng đứng không vững.
Lễ hội âm nhạc là một trong những đặc sắc của đảo San Hô, có thể nói là trải nghiệm giới hạn mùa hè, chỉ khi đến vào lúc này mới có thể nhìn thấy, mọi người phải đến góp vui.
"Hello những người bạn của đảo San Hô, rất vui vì hôm nay có nhiều bạn tụ họp ở đây như vậy, chúng tôi là ban nhạc Hắc Hồ, hi vọng mọi người thích âm nhạc của chúng tôi, bài <Mùa hè trên đảo> tiếp theo đây, dành tặng mọi người!"
Ban nhạc khai diễn thần bí vậy mà là Hắc hồ, du khách bên dưới kích động hơn nữa, mọi nơi đều là tiếng vỗ tay và hò reo đinh tai nhức óc, tụi Lâm Khinh Chu cách sân khấu cả mười vạn tám nghìn dặm cũng phấn khởi theo.
"Đệt đệt, đây chắc là bài hát mới dành riêng cho đảo San Hô, đó giờ chưa từng nghe, chuyến này đáng giá quá!"
Phong cách nhất quán của ban nhạc Hắc Hồ là rất cháy, rất bùng nổ, nhưng bài hát mới lại đúng như tên của nó, mang đậm cảm giác mùa hè, là dưa hấu, nước biển, gió chiều, và người lén lút thầm yêu.
Đám người sôi động bởi vì bài hát này dần yên lặng lại, ai nấy đều tìm được vị trí của mình, hoặc đứng hoặc ngồi, tập trung nhìn màn trình diễn trên sân khấu.
Phong cách bài của Lâm Khinh Chu rất giống bài hát mới này, đến yếu tố dùng cũng tương tự, thế nhưng suy cho cùng Lâm Khinh Chu viết vào lúc mười mấy tuổi, dù soạn nhạc hay viết lời đều khá non nớt, thậm chí vần cũng chưa gieo được, căn bản không cùng một đẳng cấp với ban nhạc Hắc Hồ.
Hắc Hồ hát tổng cộng năm bài hát, kế đó là một ban nhạc mới, hát chính là một cô bé rất cool, giọng hát rất đặc biệt, phối hợp với gió chiều chập tối, khiến người ta rất muốn yêu đương một lần trong tiếng ca thế này.
Mà vào lúc Lâm Khinh Chu vô ý ngước mắt lên, cậu nhìn thấy người nào đó ở nơi không xa.
"Ông chủ Tần." Cậu đi qua, ngồi xổm trước xe lăn, "Chẳng phải anh nói không tới sao?" Vị chua trong ngữ điệu đến chính cậu cũng cảm thấy nồng, người thông minh như Tần Việt không lý nào không nghe ra.
Nhưng đối phương hãy còn mỉm cười với cậu, nói: "Bị tiểu Yểu đẩy ra, con bé thích ban nhạc Hắc Hồ."
"Hả?" Tiểu Yểu chẳng hiểu ra sao, rõ ràng là ông chủ tự dưng nói muốn tới, sao giờ lại biến thành em muốn tới rồi? Hắc Hồ Hắc Hổ gì chứ, em chưa nghe bao giờ.
Nhưng cô tinh ý đón được ánh mắt của ông chủ, "Cái gì...đúng, em là fan hâm mộ, nhưng chủ yếu nhất là ông chủ chúng em luôn ru rú trong homestay, em muốn dẫn ảnh ra ngoài đi dạo."
"Là vậy à." Lâm Khinh Chu đứng dậy, mặt mũi không nhìn ra cảm xúc, "Nếu đã vậy, cơ hội hiếm có thế này, cô cứ đi chơi thỏa chí đi, tôi giúp cô trông ông chủ các cô."
Tiểu Yểu: "Á?"
Lâm Khinh Chu nhướng mày: "Sao vậy, không yên tâm về tôi à?" "Ha ha, sao, sao có thể chứ..." tiểu Yểu không hiểu nổi hướng đi của vở kịch hiện tại, đi không ổn, ở lại cũng chẳng xong, chỉ đành nháy mắt với ông chủ, hi vọng lão nhân gia anh cho mình chút gợi ý.
Kết quả, người nọ thì hay rồi, đang chống cằm nhìn cậu Lâm cười tít mắt, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Mà cậu Lâm bình thường rất dễ nói chuyện hôm nay cũng như biến thành một người khác, như thể hoàn toàn không nghe được ý từ chối của cô, ép sát từng bước: "Vậy thì thế nào giờ?"
Còn thế nào được chứ! Còn không phải vì ông nội trong xe lăn đang nắm trong tay bảng lương của cô, lão nhân gia ổng không nói chuyện, cô dám ném đại người ta dứt áo đi được sao?"
Cô yếu ớt lí nhí: "Ông chủ?"
May mà ông chủ vẫn chưa đến trình độ mất trí hoàn toàn, nghe vậy nâng cằm, thả cho cô một đường sống: "Được rồi, cô đi đu idol đi." Tiếp đó ngước lên nhìn Lâm Khinh Chu, "Vậy xin làm phiền cậu Lâm."
Lâm Khinh Chu đi tới sau lưng anh, hai tay cầm xe lăn, khẽ giọng: "Không phiền."
Hơn nữa còn vui gần chết.