Chu Chính Tắc không kịp né, bị đạp ngay chính diện, trực tiếp ngã lên vách núi một bên khác, đau đến mức hồi lâu chưa bình ổn được.
"Tôi không còn là đứa con nít nữa." Tần Việt nắm đấm tay, lạnh lùng nhìn lão.
"Vậy sao." Chu Chính Tắc lại mỉm cười, "Nhưng tiểu Việt, mày muốn ích kỷ như vậy thật ư, bà cụ vì mày đưa ra số tiền tích cóp cả đời, mày có thể chấp nhận thảnh thơi như vậy sao? Biết đâu đó là tiền dưỡng già của bà ấy đấy, tiểu Việt, mày đành lòng được ư?"
"Còn có Chu Kỳ và Trương Tư Tiêu, mày mặc kệ tụi nó sao? Sinh tiền tụi nó thích mày, dựa dẫm mày như vậy, mày lại vứt bỏ tụi nó mà đi, tiểu Việt, buổi tối mày không mơ thấy ác mộng à? Đừng quên, Chu Kỳ vì ra ngoài tìm mày nên mới chết..."
Tần Việt gần như được một tay lão nuôi lớn, lão biết rõ phải làm sao để chọc trúng nỗi đau của đứa trẻ này, làm thế nào mới có thể khiến anh ngoan ngoãn nghe lời.
"Tiểu Việt, mày đã trưởng thành, tao không đánh lại mày, thậm chí mày có thể giết tao ngay bây giờ, nhưng tao chết rồi, mày cũng sẽ bị tóm vào tù, đến lúc đó bà cụ thật sự là xôi hỏng bỏng không, đáng tiếc biết bao."
"Chẳng thà mày theo tao về, chơi cùng đám người sếp Vương mấy hôm trước, mấy người như họ ấy à, đều có mới nới cũ, nhung nhớ cái không có được, đến tay rồi cũng chỉ như thế, khi họ chán tự nhiên sẽ thả mày đi."
"Đến lúc đó mày có thể an táng tro cốt hai thằng nhóc kia ổn thoả, tao cũng sẽ trả tiền của bà cụ cho bà ấy, thậm chí tao có thể cho bà một khoản tiền lớn, cảm ơn mấy năm nay đã chăm sóc mày, dẫu sao bà ấy đã nuôi mày tốt thế cơ mà."
Trong khi Tần Việt sững sờ, Chu Chính Tắc đi tới, thừa cơ ôm lấy anh, lòng bàn tay thấm mồ hôi dán lên eo Tần Việt, dường như lão rất hưởng thụ, nhắm mắt phát ra tiếng thở gấp khiến người ta buồn nôn.
Tần Việt phản ứng lại, tái mặt: "Ông làm gì đó!"
"Làm gì hả?" Chu Chính Tắc híp mắt, cười âm u quái dị, "Con nói xem ta muốn làm gì?"
Phản ứng cơ thể đã ngầm trả lời cho câu hỏi của Tần Việt.
- - Hoá ra tên ác quỷ này cũng ôm suy nghĩ dơ bẩn gớm ghiếc với anh.
Tần Việt lập tức cắn rách môi mình, dạ dày rất nặng, rất khó chịu, gắng gượng mới không nôn ra ngay.
"Tiểu Việt, mấy năm không gặp con càng ngày càng xinh đẹp, ngay cả người không thích đàn ông như ta cũng không kìm lòng muốn có được con… Vậy nên trước khi chúng ta trở về con chơi cùng ta trước đi, đám người kia sai bảo ta như chó, ta muốn đòi chút lợi ích trước bọn họ.”
Tần Việt đang chờ lão buông lỏng cảnh giác, vậy nên không giãy giụa, Chu Chính Tắc liền coi như anh ngầm chịu, đôi tay kia càng táo tợn hơn, lời trong miệng cũng thô tục hơn nữa.
"Tiểu Việt, ông dạy con làm thế nào, chờ con vui sướng một lần rồi, sẽ biết những chuyện này là đạo lý hiển nhiên, không có gì ghê gớm cả…"
Ma quỷ.
Cặn bã.
Biến đạo lý hiển nhiên của ông đi.
Tần Việt nhắm mắt, tâm đã quyết, giơ hai cánh tay lên, ngắm chuẩn cổ của Chu Chính Tắc, cho dù là ngọc nát đá tan —
Nhưng ngay lúc này, trước mắt anh bỗng xẹt qua một bóng người, con ngươi Tần Việt thoắt mở to: "Đừng ——"
Anh muốn nói "Đừng", "Không cần", "Dừng tay", nhưng đã trễ, trong tay bóng người đột nhiên xuất hiện ôm một hòn đá, trong khi anh lên tiếng đập mạnh vào sau đầu Chu Chính Tắc, lão ta thậm chí chưa kịp phản ứng đã ngã xuống.
"Anh."
Hai người đứng mặt đối mặt, không ai nhúc nhích, lồng ngực đều phập phồng dữ dội, thở dốc dồn dập, Lâm Khinh Chu vẫn đang cầm hòn đá dính máu kia, lúc này mới nhớ ra phải ném xuống.
Nó mờ mịt nhìn hai tay mình, lại nhìn ông già ngã trên đất, âm giọng vô cùng run rẩy: “Anh, có phải em…đã giết người rồi không.”
Ban đầu Chu Chính Tắc còn co giật hai cái, bây giờ đã hoàn toàn bất động, máu tươi đỏ thẫm chảy ra ào ạt từ vết thương sau đầu lão, nhiều như vậy đỏ như thế, mà nơi vết thương có thể nhìn thấy một cái lỗ máu rất rõ ràng.
Tần Việt ngồi xổm xuống, dò hơi thở của Chu Chính Tắc, hơi thở rất yếu, nhưng vẫn chưa chết.
"Anh, em giết người rồi." Lâm Khinh Chu sợ run môi, lặp lại câu này, "Em, em giết người rồi."
"Đừng sợ, em không có." Tần Việt đi tới nhẹ ôm nó vào lòng, "Ông ta chưa chết, đừng sợ."
Lâm Khinh Chu dựa lồng ngực anh, nước mắt nóng hổi rơi xuống, trên mặt rõ ràng là vẻ sợ hãi, nhưng giọng nói rất kiên định: “Anh, em không sợ, lão ta đáng chết.”
“Anh, ở đây chỉ có hai chúng ta, em giết lão ta nhé, em có thể giết lão ta.”
“Giết lão rồi sẽ không có ai ức hiếp anh nữa, để em giết chết lão.”
Sống lưng Tần Việt cứng đờ, cánh tay ôm Lâm Khinh Chu siết chặt thêm.
Lần thứ hai rồi, Lâm Khinh Chu đã cứu anh lần thứ hai, nhưng đôi tay của cậu nhỏ đáng ra phải sạch sẽ, không nên dính phải máu của tên cặn bã Chu Chính Tắc.
Dù sao anh vốn đã muốn giết Chu Chính Tắc, nếu như không phải Lâm Khinh Chu bất thình lình xuất hiện, nói không chừng lúc này anh đã bóp chết tên ác quỷ này rồi.
Có lẽ năm đó anh nên làm vậy từ sớm mới phải, là Lâm Khinh Chu và bà ngoại đã cho anh sinh mạng mới, giờ đây anh nên trả lại mọi thứ.
“Tiểu Chu, em nghe anh nói, em ra ngoài đợi anh trước, anh sẽ nhanh chóng ra ngoài, sau đó bất kể ai hỏi, em cũng phải kiên quyết khẳng định em không biết, nói em tìm tới mới phát hiện anh đã giết ông ta, còn dấu vân tay trên đá, là do em giật hòn đá từ trên tay anh để lại, em nghe hiểu chưa, nhớ rõ chưa?”
“Anh,” Lâm Khinh Chu không dám tin nhìn anh, khó khăn mở miệng, “Anh...có ý gì?”
“Vốn dĩ anh đang tính giết ông ta, Lâm Khinh Chu, chỉ cần em tới muộn một phút, anh đã giết ông ta rồi, vậy nên đừng giành với anh, được không?”
Không được, tất nhiên là không được. Lâm Khinh Chu ra sức lắc đầu, miệng mở rồi khép, nhưng không phát ra được một âm.
Nó nghĩ sao nó có thể nói được đây, rõ ràng Tần Việt đang muốn gánh tội cho nó, sao có thể được chứ.
Là nó muốn giết Chu Chính Tắc, là nó muốn giết lão súc sinh này.
Lâm Khinh Chu thậm chí không dám tưởng tượng nếu như nó thật sự đến muộn vài phút, nơi đây sẽ xảy ra chuyện gì. Trời mới biết lúc nó nhìn thấy lão súc sinh làm như thế với Tần Việt, nói với Tần Việt những lời kinh tởm ấy nó đã hận biết bao, đau đớn nhường nào, dù cho thời gian có quay lại, nó vẫn sẽ nhặt hòn đá bên chân, đập mạnh tới.
Dẫu cho mười lần, trăm lần.
Nó cũng sẽ lựa chọn giống vậy.
Nó phải bảo vệ Tần Việt, đây là việc nó từng hứa với đối phương ngày trước.
"Anh...anh…" Nó túm chặt áo thun của Tần Việt, cổ họng cuối cùng cũng phát ra được âm tiết vụn vỡ, khàn thấy sợ, "Anh, em không sợ, anh đừng như thế, em không sao…"
Tần Việt lấy lòng bàn tay che miệng nó, hôn nó cách mu bàn tay. "Lâm Khinh Chu, nghe lời."
Nụ hôn này nhẹ và nhanh, so với hôn, nó giống môi của Tần Việt bất cẩn sượt qua mu bàn tay anh hơn, nhưng Lâm Khinh Chu lập tức bị ghim tại chỗ, quên mất ngôn ngữ, quên cả động tác, chỉ ngơ ngác nhìn đối phương.
Tần Việt mỉm cười, ngữ điệu và nét mặt rất đỗi dịu dàng.
"Lâm Khinh Chu, ra ngoài đợi anh."
"Nghe lời."
"Không, không muốn…" Lâm Khinh Chu không buông tay, "Anh, em không sợ thật, anh để em đi, mẹ em sẽ mời luật sư cho em, bà ấy quen biết rất nhiều người, có thể mời luật sư rất giỏi, không sao đâu…"
"Ơ…ơ ớ…" Ngay lúc hai anh em không ai thuyết phục được ai, Chu Chính Tắc nằm trên đất chợt tỉnh.
Thương tích của lão rất nặng, hai tay rễu rạ quơ quàng theo bản năng, miệng không nói chuyện được, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ từ trong cổ họng, giống như con vịt bị cắt cổ, đang giãy chết.
Vốn Lâm Khinh Chu không cảm thấy sợ bao nhiêu, thấy bộ dạng lão thế này, lại bị dọa giật nảy mình, cơ thể không ngừng run rẩy: "Anh --"
"Ớ ớ…ớ, ớ…"
Sắc mặt của Chu Chính Tắc đã xám hoét không còn màu máu, nếu như còn kéo dài tiếp, sẽ chết thật vì mất máu quá nhiều, Tần Việt muốn để lão chết, nhưng lão không thể chết trên tay Lâm Khinh Chu.
Như vậy sẽ làm cậu nhỏ nhớ cả đời, là bẩn tay của cậu nhỏ. Anh không muốn như thế.
Tần Việt nhắm chặt mắt, lặng lẽ thở ra một hơi:
"Tiểu Chu, ta báo cảnh sát đi."
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa
Nội 10 chương sau sẽ quay về tuyến hiện thực ~ khoảng chương 78