Lâm Lung nghĩ một lát, nói: "Nhưng ít nhất có thể chứng minh ông ta có ý đồ với con, hơn nữa thân là viện trưởng của viện phúc lợi, ông ta lại ngược đãi trẻ con, chúng ta thậm chí có lý do tố ngược ông ta, nhưng đã qua lâu như vậy rồi, những thứ kia còn tìm lại được không?"
Nếu như lấy được những thứ đó, có thể xem như một tin tốt lớn lao đối với họ, nhưng Lâm Khinh Chu đã trên đà bùng nổ, nó giống như con sư tử con nổi quạu, điên tiết đi tới đi lui trong phòng bệnh.
"Cái tên cặn bã này, sao mình không nện chết lão luôn cho rồi!"
"Lâm Khinh Chu, đừng giỡn, đừng nói bừa." Tần Việt tranh thủ trước khi Lâm Lung nổi giận, cho nhóc sư tử một ánh mắt an ủi, người kia giận đến mức đỏ bừng cả mặt, song vẫn ngoan ngoãn ngồi lại, cúi đầu không lên tiếng nữa.
Lúc này Tần Việt mới nói tiếp: "Bất kể có tìm được hay chăng, con cũng muốn về viện phúc lợi tìm thử xem, con biết ông ta để nó ở đâu."
Trước đây anh từng thử trộm mấy thứ đó đi báo cảnh sát, nhưng không thành công, chẳng qua bây giờ Chu Chính Tắc vẫn đang nằm ở bệnh viện, nói không chừng có thể lấy được.
"Không được, anh, anh không thể..." Lâm Khinh Chu nhào tới túm tay anh, lắc đầu dữ dội, "Anh đừng đi, cùng lắm thì em đi xin ông ta, em xin ông ta tha thứ cho em là được chứ gì, ông ta đập một cục đá lên đầu em cũng được, nhưng anh không thể trở về, cũng không thể đem những thứ kia cho cảnh sát..."
Như thế quá tàn nhẫn, gần như để chính tay Tần Việt xé toang những vết sẹo đẫm máu, chính tay bày những hồi ức đau khổ tột cùng trước mặt người khác, đến lúc đó cảnh sát và luật sư sẽ hỏi đi hỏi lại anh, để anh nhớ lại, lặp lại hết lần này đến lần khác...
Lâm Lung tức thở hổn hển: "Lâm Khinh Chu, con phát điên cái gì hả, ăn nói vớ vẩn gì đấy!"
Nhưng nét mặt Tần Việt rất bình tĩnh: "Lâm Khinh Chu, anh không sao, anh đã còn không để ý những thứ đó nữa." Mượn chăn che giấu, anh khều nhẹ lòng bàn tay của Lâm Khinh Chu, "Bé Chu, chúng ta đều phải hạnh phúc, không thể vì những người và việc không đáng, mà trả giá bằng chính bản thân, em hiểu không?"
Trước đây hai anh em thường hay làm động tác này, bình thường hôm nào cậu nhỏ lại giận dỗi, buổi tối khi ngủ Tần Việt sẽ khều lòng bàn tay nó, Lâm Khinh Chu sợ ngứa, khều khều một hồi nó sẽ bật cười thành tiếng, sau đó hai người ôm nhau cười, tự nhiên làm hoà.
Vậy nên động tác này là cầu hoà, cũng là xoa dịu.
Lâm Khinh Chu cảm nhận được, nó đỏ vành mắt nhìn Tần Việt.
Nó biết anh nó nói không sai, anh nó mới thừa nhận thích nó, bọn họ mới hôn môi, không thể vì tên cặn bã Chu Chính Tắc mà phá hỏng mọi thứ.
Thế nhưng...thế nhưng nó vẫn rất đau lòng, đau lòng muốn chết. Trái tim như bị ai cắt, đục, lọt gió vù vù.
"Anh, em đi cùng anh, có được không..."
Nhưng cuối cùng đương nhiên vẫn là Tần Việt đi một mình. Một giờ sau khi họ quyết định chuyện này, Tần Việt liền ngồi phà rời đảo San Hô.
Thật ra anh đã quên năm năm trước mình đến đảo San Hô như thế nào, khi đó chỉ một lòng muốn chạy trốn, hoàn toàn không bận tâm ngồi xe gì, phải đi đến đâu, nói sến một chút là số mệnh đã đưa anh tới đảo San Hô, để anh gặp được Lâm Khinh Chu.
May mà hiện giờ có điện thoại, Lâm Khinh Chu dạy anh dùng bản đồ tra tuyến đường, thế nhưng vẫn không yên tâm, cuối cùng tự viết tuyến đường chuyển xe cặn kẽ trong ghi chú điện thoại, dặn anh đến một nơi là gọi cho nó một cuộc thông báo.
Một người to đùng như anh, mà cậu nhỏ cứ lo anh sẽ đi lạc, sẽ quên đường về đảo San Hô. Thậm chí lúc ở bến đò tiễn anh lên phà còn khóc bù lu bù loa, ôm anh không cho anh đi.
Có một khoảnh khắc, Tần Việt đã thật sự mềm lòng, muốn dẫn người cùng đi, anh muốn hôn lông mi dính lại và cái mũi đỏ bừng vì khóc của cậu nhỏ, nhưng xung quanh người tới người lui có vô số đôi mắt, đến ôm anh cũng không dám dùng sức, sợ bị người ta nhìn ra giữa hai người họ có gì.
Huống chi dì Lâm cũng ở bên cạnh xem.
Vậy nên anh chỉ có thể vỗ nhẹ lưng Lâm Khinh Chu, sau đó quyết kéo nó xuống khỏi người mình: "Lâm Khinh Chu, anh sẽ về nhanh thôi."
"Đừng khóc, đừng sợ, ở nhà chờ anh."
Tối hôm đó, trên bàn cơm nhà họ Lâm vẫn có ba người ăn, chỉ là Tần Việt đã đổi thành Lâm Lung.
"...Lâm Khinh Chu, hoàn hồn, đang làm cái gì thế, đũa sắp chọc vào mũi rồi kìa, con ăn cơm bằng chỗ nào đấy!" Hồn Lâm Khinh Chu treo ngược cành cây, Lâm Lung lấy đũa gõ mu bàn tay nó, dạy bảo.
Lâm Khinh Chu hoàn hồn giây lát, chưa được hai phút lại chứng nào tật nấy, suýt cho một muỗng canh vào mũi, sặc đến mức phế quản muốn bốc cháy.
"Lâm Khinh Chu, không biết còn tưởng vợ con chạy mất cơ đấy, có tiền đồ tí được không."
"Cũng không phải tiểu Việt không về nữa, nếu suôn sẻ ngày mai là về rồi, hai con cũng chưa tách nhau được một ngày, trước đây chưa thấy ai dính người như con luôn."
Do gia đình mới và công việc, Lâm Lung tự thấy đã nợ con trai rất nhiều, mấy năm nay luôn sợ con trai oán cô, vậy nên trước giờ không nỡ trách nó, mắng nó, lần này lại dạy bảo đủ.
Mà Lâm Khinh Chu cũng không cãi lại, bị mắng dữ mới trợn mắt trả lời, một lòng một dạ ôm điện thoại chờ tin của Tần Việt.
Chọc Lâm Lung tức quá chừng.
Còn Đậu Hiểu Hoa luôn không tỏ vẻ gì, chỉ khi nhắc đến Tần Việt lại không nhịn được rơi mấy giọt nước mắt.
"Con nói xem con hành sự cũng kích động quá đấy, bình thường thích gây hoạ cũng thôi đi, sao bây giờ còn lấy đá đập người ta, nhỡ đâu người kia có mệnh hệ gì thật, con phải làm sao, đó là mạng người đó! Con muốn gánh một mạng người sống hết đời sao?"
Quan hệ của hai anh em tốt ra sao Lâm Lung không quản, ở trong lòng cô Lâm Khinh Chu mới là con trai ruột, hễ nghĩ tới con việc trai suýt gánh mạng người vì người khác, lòng ngực liền tích lửa giận.
Có mặt Tần Việt không tiện nói gì, bây giờ người không ở đây, cô cũng không kiêng kỵ nhiều, muốn nói gì thì nói.
"Mẹ biết con với tiểu Việt thân thiết, nhưng có thân hơn con cũng không thể như thế, nếu con thật sự xảy ra chuyện, con bảo mẹ phải làm sao, bảo bà ngoại con phải thế nào, hoặc con bảo Tần Việt phải sao đây, nó phải sống trong áy náy cả đời, con hiểu không?"
Lâm Khinh Chu hiểu.
Nhưng lúc ấy nó không nghĩ nhiều được vậy, đó là anh nó, là người nó thích, sao nó có thể chịu đựng việc Chu Chính Tắc đối xử với Tần Việt như thế ngay dưới mí mắt mình.
Đó là đòi luôn mạng của nó.
Không, còn khiến nó khó chịu hơn cả đòi mạng.
Song ở trước mặt mẹ, nó chỉ có thể dối lòng gật đầu: "Con biết rồi mẹ, xin lỗi ạ..."
"Được rồi được rồi, hai đứa trẻ cũng không dễ gì, con bớt nói vài câu đi...Đấy chứng minh bé Chu tụi nó là đứa trẻ tốt trọng tình trọng nghĩa, hai anh em nên như thế, trên đảo ta có ai không biết anh em tình cảm tốt, phải không nào bé Chu?"
Lâm Khinh Chu vùi đầu: "Dạ."
Hai người thậm chí còn được cha mẹ đại Mao tiểu Mao coi làm tấm gương, lấy ra giáo huấn hai thằng nhóc hở tí là túm nhau đánh lộn trong nhà.
Như bà ngoại đã nói, người trên đảo San Hô đều biết hai anh em nhà họ Lâm thân thiết, nhưng không một ai biết bọn họ đang yêu nhau.
Cảm giác này có sự vui sướng hai người giấu riêng một bí mật, cũng có nỗi lo sợ không biết khi nào bí mật sẽ lộ ra trước mọi người.
Vào đúng lúc này, điện thoại của Lâm Khinh Chu sáng, nó gấp gáp cầm lên --
"Mẹ, ngoại, anh con lấy được đồ rồi!"
Chuyến đi này của Tần Việt rất suôn sẻ, lúc nhà họ Lâm chuẩn bị ăn tối anh vừa vặn đến viện phúc lợi Dương Quang. Mặc dù đã qua năm năm, nhưng anh trông quá xinh đẹp, nhân viên công tác trong viện phúc lợi vừa nhìn là nhận ra anh ngay: "Ấy, đây không phải tiểu Việt sao?"
"Dì Ông." Tần Việt vẫn nhớ bà. Đây là một dì phụ trách việc ăn uống của bọn anh, rất tốt, bình thường rất quan tâm ba bọn anh, nhà ăn thừa đồ ăn thức uống gì cũng sẽ lén đem qua cho bọn anh ăn.
Bà biết Tần Việt chăm bé mù, nhóc tì không dễ gì.
"Tiểu Việt à, viện trưởng nói con được người tốt nhận nuôi, là thật hả? Mấy năm nay sống thế nào, không chịu khổ gì chứ?"
Mặc dù trong lòng Tần Việt gấp gáp, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, không khiến mình trông có gì khác thường: "Dạ, là thật, dì Ông dì thế nào, vẫn khoẻ chứ?"
"Ổn cả ổn cả, nhờ có viện trưởng già chiếu cố..."
Số dì Ông không tốt, hồi trẻ gả cho một ông chồng rượu chè cờ bạc đủ thói, vì con cái đã nhịn hơn nửa đời người, về sau gã đàn ông kia uống rượu chết, sức khoẻ của dì Ông cũng xuống dốc, may mà có công việc của viện phúc lợi mới miễn cưỡng nuôi sống bản thân.
Chu Chính Tắc chính là một đại ân nhân với dì Ông, vậy nên dù dì Ông có tốt với họ, Tần Việt cũng chưa từng cầu cứu đối phương. Thậm chí vì việc Tần Việt luôn muốn chạy trốn, dì Ông còn trách Tần Việt không hiểu chuyện.
"Đúng rồi tiểu Việt, sao đột nhiên lại con trở về, đêm hôm, dì mắt mờ, suýt thì không nhận ra con."
Tần Việt đoán tên lão súc sinh Chu Chính Tắc chắc chắn không nói thật với những người khác trong viện phúc lợi, vậy nên trên đường tới anh đã tìm xong cớ: "Dì Ông, thật ra là viện trưởng Chu bảo con về giúp ông ấy lấy một thứ."
"Không phải viện trưởng đi công tác rồi sao, hai người gặp nhau?" Dì Ông khó hiểu.
"Dạ phải dì Ông, nơi viện trưởng Chu công tác vừa khéo là thành phố con hiện đang sống, bọn con đã ăn chung bữa cơm, sau đó ông ấy phát hiện đã để quên tài liệu rất quan trọng, sau này cần dùng ở nhà, dù sao con cũng rảnh rỗi, nên tới lấy hộ ông ấy."
Dì Ông không nghi ngờ gì lời của Tần Việt: "À vậy được, đi mau đi, làm lỡ chính sự thì không tốt!"
"Dạ, dì Ông dì nghỉ ngơi đi, viện trưởng đã đưa con chìa khoá, con tự đi là được, lấy đồ xong con phải đi ngay, lần sau lại về thăm dì."
"Ừ, được, được."
Tần Việt tất nhiên không có chìa khoá phòng Chu Chính Tắc, nhưng anh có thể trèo cửa sổ, lão súc sinh ra ngoài không có thói quen khóa cửa sổ, trừ phi khi đó anh bị nhốt bên trong.
Năm năm qua đi, một lần nữa đứng trong căn phòng nhỏ chật hẹp tù túng này, nhìn đồ trang trí quen thuộc bên trong, Tần Việt vẫn khó kìm được cơn run rẩy.
Có cơn ớn lạnh thấu xương ngấm vào từ lòng bàn chân, từ từ trườn lên cơ thể anh tựa như con rắn độc máu lạnh, đầu tiên là lồng ngực, sau đó là cả sống lưng, khiến anh dựng lông tơ, lập tức bị vô số cảnh tượng tuyệt vọng và nghẹt thở nhấn chìm --"
Anh từng quỳ trên sàn nhà lạnh buốt này, hứng chịu lời lăng nhục và trận đòn roi của Chu Chính Tắc, bị ép đối diện với ống kính máy ảnh đắt đỏ, ghi lại những vết sẹo và xấu xí giăng kín người, trở thành công cụ cho tên ác quỷ kia răn dạy con mồi không nghe lời kế tiếp.
Tần Việt tái mặt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhịp thở ngày càng gấp gáp, mồ hôi lạnh tuôn ra từ vầng trán, chảy xuống xuôi theo thái dương, vài sợi tóc rũ ở hai bên bị thấm ướt, bết ở trên mặt.
Trước mắt anh mê man, dường như mọi thứ đều mất đi màu sắc, trở nên đáng ghét, đáng hận, khiến anh muốn trốn chạy theo bản năng. Bước chân nhúc nhích, song cõi lòng có giọng nói vang lên, yếu ớt, mơ hồ gọi tên anh:
"Anh."
"Tần Việt."
Là Lâm Khinh Chu.
Lâm Khinh Chu vẫn đang đợi anh mang chứng cứ trở về.
Tần Việt nhắm mắt, gạt những hình ảnh méo mó kinh khủng ấy khỏi mắt mình, ép bản thân bình tĩnh lại.
Lão súc sinh chỉ coi anh như thú cưng có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, lúc giấu những thứ kia không hề tránh anh, thậm chí còn xem như một sở thích khác, muốn để Tần Việt tận mắt thấy những món đồ kia được đặt ở đâu, nhưng lại bất lực.
Ông ta hưởng thụ quá trình ấy.
Quả nhiên Tần Việt cũng sờ trúng hộp sắt được khoá dưới gầm giường. Khoá bằng loại khoá đồng thau kiểu cũ một cái năm tệ, rất nhỏ, cũng rất dễ mở, Tần Việt dùng cái búa nhỏ trong hộp đồ nghề là đập phá khoá.
Bên trong toàn là ảnh của anh, tận mấy trăm tấm.
Toàn là chứng cứ phạm tội Chu Chính Tắc làm với anh tại căn phòng này năm đó.
Tần Việt run tay gom những tấm ảnh rải rác trên sàn, giấu trong túi tài liệu đã chuẩn bị trước, vội vàng rời khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua sân sau lại gặp dì Ông, bên cạnh còn có một nhân viên công tác lạ mắt đang đứng. "Thế nào tiểu Việt, lấy được đồ rồi?"
Lúc này Tần Việt rất căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh: "Dạ dì Ông, con phải bắt xe vội, không nói nhiều với dì được, sau này sẽ tới thăm dì nữa..." Giọng anh run ghê gớm, cả bản thân cũng nghe ra, may mà dì Ông vẫn không nghi ngờ, "Được, đi đường cẩn thận..."
"Dì Ông, người này là ai vậy, hình như chưa gặp bao giờ, sao thấy đi ra từ trong phòng của viện trưởng già, không có vấn đề chứ?" Sau lưng, nhân viên công tác kia thắc mắc.
"Không sao đâu, đó là tiểu Việt, là đứa trẻ đi ra từ viện ta, do một tay viện trưởng già nuôi lớn, quan hệ của hai người khỏi phải kể đến khắng khít bao nhiêu, viện trưởng già đối xử với thằng bé ấy còn thân hơn cả cháu ruột..."