Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, Đậu Hiểu Hoa cười nó: "Hôm nay ông Mặt Trời mọc đằng Tây hở? Thằng nhóc nhà con lộn thuốc nào rồi..."
"Bà ngoại, người nói gì vậy, quý bà người khó hầu hạ quá, con dậy trễ người có ý kiến, dậy sớm người cũng có ý kiến..." Lâm Khinh Chu dẩu môi oán trách, Đậu Hiểu Hoa chỉ trán nó, "Con đó...được rồi, bà đi làm bữa sáng."
Có lẽ do dậy sớm quá, lúc xuống núi bà ngoại hơi chóng mặt, Tần Việt liền nói: "Ngoại, để con cho, hôm nay số lượng không nhiều, mình con làm cũng được, người về phòng ngủ một lát đi, con làm xong sẽ gọi người."
Dạo này không nhiều khách ăn sáng ở homestay, tính cả ba bà cháu không quá mười người, Đậu Hiểu Hoa suy nghĩ, rồi nói: "Vậy được, vất vả cho con."
Lâm Khinh Chu sau tiếng "anh" kia thì không dám nhìn Tần Việt, bây giờ thấy ngoại đã về phòng, nó mới rề rà dịch tới, theo sau đuôi anh nó, e dè nói: "Anh, em giúp anh nhé."
Cậu nhỏ căn bản chưa từng vào bếp, chuyện lần trước phụ giúp suýt cắt đứt ngón tay vẫn còn rành rành trước mắt, Tần Việt nào dám để nó phụ, nói chắc như đinh đóng cột: "Không cần."
Nhưng Lâm Khinh Chu rất kiên trì: "Nhưng em muốn giúp anh."
Nó muốn theo đuổi anh nó, thế nào cũng phải biểu hiện tốt trước mặt anh.
"Anh, cho em giúp anh đi, nhé?
Lời này vào mọi ngày chẳng có vấn đề gì, nhưng Tần Việt mới nghe hai câu y như đúc trong chuyện hoang đường ban sáng, thậm chí ngữ điệu còn na ná nhau, lập tức tê rần da đầu: "Lâm Khinh Chu, đừng nói như vậy!"
Thế nhưng cái người này còn vô tội nhìn anh: "Tại sao chứ, em giúp anh được thật đó, anh. Anh cứ để em giúp anh đi..."
Bây giờ Tần Việt không nghe cái này được, còn nghe tiếp anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, gần như là hổn hển vì giận nói:
"Ngậm miệng! Sau đó lại đây!"
Anh nó vô cớ tức giận, Lâm Khinh Chu cũng không biết mình lại chọc đối phương chỗ nào, ngoan ngoãn đi tới.
Mới đầu cậu nhỏ thể hiện rất ngoan, im lặng ngồi làm việc, chỉ thỉnh thoảng nâng mắt lén nhìn anh đôi lần.
Nhưng sự im lặng này không kéo dài được bao lâu, mười phút sau bản tính trỗi dậy, nhếch mép giả bộ vô tội: "Anh, chuyện buổi sáng không phải em cố ý đâu, anh đừng giận được không?"
Biết ngay là không phải muốn giúp đơn giản, mà vì để giành thiện cảm, xin tha thứ. Thằng nhóc thúi tính toán khôn khéo đấy.
Đáng tiếc Tần Việt mới cầu nguyện ở trước mặt Ma Tổ nương nương, bây giờ chính là lúc "lòng chàng như sắt", nhìn cũng không nhìn nó: "Chuyện này, anh coi như chưa xảy ra, sau này đừng nhắc, cũng đừng nhớ."
Đôi mắt hạnh của Lâm Khinh Chu lập tức trợn tròn: "Anh?"
Nó từng nghĩ rằng Tần Việt sẽ tức giận, cũng đoán Tần Việt sẽ làm lơ nó, mấy cái này nó có thể chấp nhận hết, dẫu sao chuyện hôm nay nó làm không chính đáng, trong mấy tiếng Tần Việt cùng bà ngoại tới miếu Ma Tổ, nó đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ nếu như anh nó tức giận nó nên dỗ người thế nào, nếu như bơ nó phải làm sao.
Thậm chí còn nghĩ không thì cứ để Tần Việt đánh nó một trận là được, đánh xong nó lại làm nũng với vẻ đáng thương, như thế đoán chừng anh nó sẽ mềm lòng tha thứ cho nó.
Dẫu sao anh nó luôn mềm lòng, nhất là đối với nó.
Nhưng ngoài ra, trong lòng nó còn ôm chút mong mỏi, bởi vì Tần Việt không đẩy nó ra, thậm chí đã giúp nó, nó không nhịn được mà nghĩ, có lẽ anh nó cũng có chun chút, chun chút thích nó...
Nhưng bất kể là suy đoán nào, nó hoàn toàn không ngờ được Tần Việt sẽ bỏ qua chuyện này nhẹ nhàng như vậy, bảo nó đừng nhắc, đừng nhớ.
Thái độ hờ hững thế ấy khiến Lâm Khinh Chu khó chịu hơn đánh nó, mắng nó nhiều.
Nhưng anh nó còn muốn đâm tiếp vào tim nó: "Lâm Khinh Chu, bắt đầu từ tối nay, em đừng tới phòng anh nữa."
Cây cải thìa trong tay bị Lâm Khinh Chu bứt chỉ còn lại trơ gốc, nó ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Việt: "Anh, anh có...ý gì?"
Tần Việt nhìn cháo trong nồi, đi tới lấy rổ lá cải trước mặt Lâm Khinh Chu, cùng với gốc nhỏ trong tay nó đi, để dưới vòi nước rửa.
Giọng anh rất trầm, cũng lạnh băng: "Lâm Khinh Chu, em biết rõ anh từng trải qua chuyện gì, chán ghét cái gì nhất...vậy nên, anh không thể nào thích em."
"Em cũng...đừng thích anh, không có kết quả đâu."
Lâm Khinh Chu ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nhìn bóng lưng của anh nó, nhìn xương bả vai nó mới hôn lướt qua ban tối, nhưng hiện giờ, mỗi lần chúng động đậy, hệt như có một con dao cùn, mài giũa lấy trái tim nó, rạch ra một lổ hổng đầm đìa máu tươi, nhưng lại không khoét tim nó đi, không chịu cho nó sảng khoái.
Nó đứng dậy khỏi ghế đẩu, lảo đảo tiến tới, ôm eo Tần Việt từ phía sau, chừng như là khẩn cầu: "Anh ơi, đừng đối xử với em như vậy, xin anh, anh không thể như thế, em sẽ rất khó chịu..."
Cơ thể Tần Việt run lên rất rõ, cả người đều đang đề phòng.
"Buông tay." Anh cảnh cáo Lâm Khinh Chu.
Anh nó biết suy nghĩ xấu xa của nó, cảm thấy buồn nôn, cảm thấy bẩn, vậy nên không muốn cho nó chạm vào, nhận thức được điểm này, con dao trong lòng Lâm Khinh Chu đâm sâu hơn, mạnh hơn, nhưng nó không muốn buông tay, cả người kề sát lên lưng Tần Việt.
Thích là không nghe theo lý trí, chuyện muốn làm hoàn toàn không kiềm chế được, dù cho không được hồi đáp, dù cho có thể bị ghét bỏ.
Nó thật sự không kiểm soát được chính mình.
"Anh, anh không thể đối xử với em như thế được, em yêu anh mà..."
Tần Việt lại vùng vẫy hai cái, như muốn đẩy nó ra, song không thành công, nó ôm rất chặt. Tần Việt bèn đóng vòi nước, gỡ đầu ngón tay nó ra từng ngón một.
"Nhưng anh không yêu em, Lâm Khinh Chu." Anh lạnh lùng nói.
Lâm Khinh Chu sắp tuyệt vọng: "Anh ơi..."
"Buông ra, lát nữa bà ngoại sẽ lại."
"Em không, em không buông, em cũng không sợ ngoại nhìn thấy." Lâm Khinh Chu không muốn khóc, vậy quá mất mặt, nhưng bây giờ nó thật sự rất đau lòng, giọng nói bất giác nghẹn ngào, Tần Việt gỡ ngón tay của nó, nó dốc sức đè lại, cho dù có bị đè gãy nó cũng không muốn buông tay.
Hôm nay nó mà buông tay, giữa nó và Tần Việt sẽ chấm hết.
"Anh, em không buông, trừ phi anh đánh chết em!"
"Lâm Khinh Chu." Tần Việt chợt nới lực trên tay, nghiêng đầu gọi tên nó, Lâm Khinh Chu bỗng cảm thấy bụng mình khó chịu, nặng nề trĩu xuống, "Nhưng anh sợ, khó lắm anh mới có nhà, anh không muốn đánh mất nữa."
Nếu như nói trước đây nó còn có thể ỷ vào sự nuông chiều của anh nó, mặt dày cố gắng lấy lòng anh, câu nói này nói ra, không nghi ngờ gì đã đánh vỡ mọi chờ mong trong lòng Lâm Khinh Chu.
Cơ thể nó run rẩy dữ dội, trơ mắt nhìn Tần Việt một hồi lâu, sau đó cuối cùng cũng buông tay, lui về sau hai bước, con ngươi rung rung vẫn trông anh nó, thế nhưng bên trong đã không còn ánh sáng.
Hoá ra là thế.
Hoá ra Tần Việt nghĩ như thế.
Nó kiệt sức mở miệng, muốn nói một câu phản bác, muốn hỏi: "Anh ở bên em chẳng lẽ không có nhà sao?"
Nhưng không hỏi ra được, bởi vì nó biết đáp án.
Tần Việt có thể quan tâm nó, chiều chuộng nó, nhưng Tần Việt chỉ đơn thuần xem nó là người nhà, là em trai, nếu như nhà cũng mất, Lâm Khinh Chu nó còn được tính là cái gì đây?
"Anh, em --" Nó muốn nói gì đó, đại một chút gì cũng được, nhưng cuối cùng chỉ dừng tại đấy, hai người nhìn nhau, nó nhìn thấy hai bóng ngược của mình trong đôi mắt của Tần Việt. Rõ ràng nó ở trong mắt anh nó, nhưng lại chẳng vào được trái tim.
Rốt cuộc nó vẫn không nỡ làm anh nó buồn lòng.
Nước mắt không khống chế được tuôn rơi từ trong mắt Lâm Khinh Chu, lăn dài trên đôi gò má, nó dùng tay lau qua loa, càng lau càng nhiều, trong lòng cũng ngày càng thấy tủi thân.
Tần Việt im lặng giơ tay, lấy ngón cái lau khoé mắt của thiếu niên, Lâm Khinh Chu kháng cự né mặt sang một bên, anh liền chững lại.
"Nhóc Việt, bé Chu, các con...đang làm gì vậy?" Bà ngoại không biết xuất hiện ở cửa nhà bếp bao giờ, khó hiểu nhìn tụi nó, "Vẻ mặt này là sao, bà doạ tụi con à?"
Lâm Khinh Chu kéo áo thun lên chùi mặt, mỉm cười với bà ngoại: "Dạ, mắt con có đồ dơ rơi vào, anh con đang thổi giúp con đó, người tự dưng lên tiếng, sắp bị người hù chết người rồi."
"Phì phì phì, nói bậy nói bạ gì đấy hả, lời nào cũng mở miệng nói được, hôm nay là mùng một, không được nói vớ vẩn!"
"Biết rồi ngoại, con sai rồi." Lâm Khinh Chu biết nghe lời nhận sai, "Có điều sao người lại dậy, tụi con còn chưa làm xong bữa sáng nữa."
Tần Việt đã quay người tiếp tục rửa rau, bà ngoại có lẽ chưa phát hiện ra, đi tới xem hai anh em chuẩn bị cái gì.
"Bà ngủ không được, nằm cũng khó chịu, nên dậy xem thử."
Tần Việt vẫn quay lưng, giọng rất bình tĩnh: "Vậy người ra ngoài nghỉ ngơi đi ạ, sắp xong rồi, lát nữa là ăn được."
"À, được, Lâm Khinh Chu con cũng ra ngoài cho bà, bà thấy con cũng không giúp được gì, không gây rối là đã phải A Di Đà Phật."
Lâm Khinh Chu lúng túng nói: "Con biết rồi."
Lúc đi ra nó không nhìn Tần Việt nữa, hiển nhiên cũng không nhìn thấy người kia vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng của mình, cho đến khi mất hút.
Sau đó quay mặt, nhắm mắt lại, che đi cả những tình cảm cuộn trào mãnh liệt, sắp sửa không kìm nén được...
_
@Vấn Quân Kỷ Hứa
Thật ra anh trai yêu lắm...(sắp bắt đầu đếm ngược gương vỡ)