Trần nhà trắng tinh, vách tường trắng tinh, chăn mền trắng tinh, mọi thứ trong bệnh viện dường như đều là màu trắng, ngập tràn mùi hương của thuốc sát trùng.
Cũng là mùi Lâm Khinh Chu ghét nhất.
Có một thoáng ngắn ngủi, Lâm Khinh Chu tưởng chừng mình vẫn còn tại mười năm trước, khi đó cậu ngất xỉu trên con đường ở cửa bệnh viện, sau khi tỉnh lại nằm trong bệnh viện giống như hiện giờ.
Cậu muốn gặp Tần Việt, nhưng tìm kiếm nơi nao cũng chẳng thấy người ấy, nỗi tuyệt vọng chưa từng có như một con quái vật, mở to cái miệng hung hãn nuốt chửng cậu.
"Anh Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh!" Cửa phòng bệnh bị đẩy từ ngoài vào, tiểu Yểu cau chặt hai mày xách nước nóng vào, đối diện với tầm mắt của Lâm Khinh Chu lập tức vui vẻ, "Anh sắp dọa chết em rồi!"
Lâm Khinh Chu muốn ngồi dậy, nhưng tay trái đau nhói tựa kim tiêm, nghiêng đầu nhìn, đang cắm kim thật. Bởi vì động tác của cậu, trong ống kim có ít máu trào ngược.
"Anh Lâm anh cẩn thận, nhỡ rớt kim lại phải tiêm lại, mạch máu anh mỏng quá, kim này cũng khó lắm mới ghim được."
Tiểu Yểu rất kích động ấn cậu về, rồi kiểm tra mu bàn tay của cậu, thấy máu trong ống đã chảy về mới thở phào, "Giờ anh thấy thế nào, em giúp anh gọi bác sĩ nhé."
Nói rồi muốn ấn chuông báo ở đầu giường. Nhưng bị Lâm Khinh Chu cản lại: "Tần Việt thì sao?"
Hôn mê thời gian dài khiến giọng cậu khản đặc, tựa như trộn sạn thô, không chỉ làm tiểu Yểu giật mình, mà chính cậu cũng sửng sốt.
Nhưng rồi nhanh chóng túm lấy tay của tiểu Yểu, hai mắt sẫm đỏ xác nhận lại lần nữa: "Tần Việt thì sao? Tần Việt ở đâu?"
Hoàn cảnh tương tự, cùng là tỉnh lại, khiến trái tim Lâm Khinh Chu hoảng sợ tột độ, cậu sợ tất cả mọi thứ sẽ tái diễn, sợ sẽ có người nói với cậu rằng, Tần Việt đã chết.
Cậu không thể chịu đựng được thêm lần thứ hai nữa.
Cậu sẽ phát điên thật mất.
"Anh Lâm khoan hãy kích động, ông chủ không sao, ở phòng bệnh kế bên ấy, có điều anh ấy ngâm trong nước lạnh lâu quá, sốt nhẹ, bây giờ vẫn chưa tỉnh." Vành mắt tiểu Yểu ửng đỏ, "Anh Lâm, cảm ơn anh đã cứu ông chủ."
Trời mới biết lúc ở homestay cô nghe tin ông chủ rơi xuống nước đã lo lắng bao nhiêu, may mà chỉ hú hồn một phen.
Nhưng Lâm Khinh Chu hiển nhiên không tin, cậu còn nắm chặt hơn, mạnh hơn: "Vậy tại sao cô ở chỗ tôi?"
Câu hỏi này vô lý thậm chí rất bất lịch sự, nhưng tiểu Yểu nghe hiểu ý của đối phương -- Cậu Lâm đang quan tâm ông chủ, không yên tâm để ông chủ ở phòng bệnh một mình.
Đương nhiên cô muốn chăm sóc bên phía ông chủ, nhưng Lâm Khinh Chu đã cứu ông chủ, bên cạnh lại không có người thân bạn bè, cô cũng không thể làm chuyện vứt người sang một bên mặc kệ sống chết, vậy chẳng phải là vong ơn phụ nghĩa hay sao?
"Anh yên tâm, phía ông chủ có người chăm sóc."
Lâm Khinh Chu nghi hoặc tra hỏi: "Ai?"
"Chính là cái người kia, tên ngốc tới tặng hoa cho ông chủ, anh còn nhớ không?"
Nhớ, nhớ rõ là đằng khác, cả một xe hoa hồng đỏ, không nhớ thế nào được. Là thằng trẻ trâu Lâm Thông.
"Tôi muốn đi thăm anh ấy."
"Thế nhưng anh..."
"Tôi không sao." Lâm Khinh Chu trực tiếp nhổ đầu kim trên mu bàn tay, xuống giường, "Phiền dẫn tôi qua."
Tiểu Yểu: "..."
Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy hình như anh Lâm có chỗ nào khang khác, nhưng không giải thích được cụ thể không đúng chỗ nào, chỉ sợ hãi Lâm Khinh Chu như thế theo bản năng, lắp bắp nói: "Được, được rồi, vậy anh theo em."
Tiểu Yểu không hề khoa trương, phòng bệnh của Tần Việt thật sự ở kế bên Lâm Khinh Chu, ra khỏi phòng bệnh của cậu, rẽ sang bên cạnh, chính là phòng của Tần Việt.
Lúc này người kia đang nằm yên trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nốt ruồi đen nhỏ dưới hốc mắt sáng rực nơi cõi lòng Lâm Khinh Chu.
Cậu từng chạm, từng hôn nốt ruồi này vô số lần.
Cũng ôm người này ở trong lòng.
Nhưng suýt chút nữa thôi, đã đánh mất mãi mãi.
Lâm Khinh Chu đứng nhìn ở cửa, rõ ràng nhung nhớ khôn nguôi, song khi thật sự thấy được, lại kề cà không dám đến gần, rõ ràng mới đó không lâu họ cùng nhau nói cười, nhưng cậu cảm thấy đã lâu lắm rồi không gặp người ấy.
Mười năm, mấy ngàn ngày đêm.
Lâu đến mức cậu ngỡ cả đời cũng sẽ không nghĩ đến nữa.
Sao người này có thể tàn nhẫn đến vậy, lại chẳng nói cậu biết điều gì.
Cậu rất muốn lao thẳng tới, kéo người này từ trên giường dậy, sau đó hỏi đối phương, phải chăng nếu như cậu mãi mãi không nhớ ra được, anh cứ định giấu giếm mãi mãi, mãi mãi không cho cậu biết?
Thế nhưng tại sao chứ, rõ ràng họ đã hứa hẹn, rõ ràng đã đồng ý sẽ đến tìm anh, tại sao có thể nói lời không giữ lấy lời.
- - Anh, Tần Việt, chẳng phải ta đã móc ngoéo rồi hay sao, sao anh có thể lừa em.
- - Sao có thể tàn nhẫn với em như vậy.
- - Sao có thể... nhẫn tâm với mình đến thế.
"Anh Lâm, anh không vào ư?" Tiểu Yểu đột nhiên cất tiếng kéo Lâm Khinh Chu ra khỏi hồi ức cuộn trào, trái cổ cậu lăn lên xuống, khẽ giọng nói, "Vào."
Mà người đang gom mái tóc dài của Tần Việt trong phòng cuối cùng cũng bị kinh động, quay phắt đầu qua --
"Sao lại là anh?"
Sau khi thấy rõ người tới là ai, thần sắc trên mặt cậu ta có thể nói là đặc sắc, ngoại trừ chột dạ, còn có chút phòng bị, thậm chí vô thức dùng cơ thể che chắn Tần Việt phía sau.
Như tính chiếm hữu mãnh liệt của con thú đực trẻ tuổi dành cho một con thú đực, cùng với sự bài xích theo bản năng với con thú đực khác cũng ôm mục đích giống như mình.
Nhưng con thú đực này là một con thú lịch sự, cậu ta không quên ai đã cứu người trong lòng của mình, ngượng nghịu cảm ơn tình địch: "Chuyện lần này cảm ơn anh, coi như tôi nợ anh một lần."
偏偏林钦舟最听不得这声谢。
Thế nhưng Lâm Khinh Chu không muốn nghe tiếng cảm ơn này nhất.
Cậu nghĩ cậu cứu Tần Việt rõ ràng là đạo lý hiển nhiên, tại sao một người rồi hai người đều muốn cảm ơn cậu, thế coi là gì? Bọn họ lấy thân phận gì cảm ơn cậu, bản thân cậu lại có thân phận gì đây?
Nhưng cậu và Tần Việt vốn dĩ là cặp đôi thân mật nhất.
Lúc này đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo lắm, như một nửa linh hồn vẫn còn sống trong hồi ức, đang liều chết dây dưa với Tần Việt, vậy nên bất kể ra sao cũng không thể chấp nhận có người khác thay Tần Việt cảm ơn mình.
Vì vậy cậu đi tới, đến gần giường bệnh hai bước, gần như là hùng hổ hỏi Lâm Thông: "Cậu là gì của Tần Việt, dựa vào đâu thay anh ấy cảm ơn? Người tôi cứu là anh ấy, cậu nợ tôi cái gì?"
Câu nói này đã thành công chọc giận Lâm Thông, con thú đực trẻ tuổi sung sức cảm thấy mình bị xúc phạm, hai tay nắm chặt thành quyền: "Vậy anh là gì chứ, một khách trọ mà quản có hơi nhiều rồi đấy?!"
Thằng nhóc thúi này từ nhỏ đã không hợp với cậu, luôn muốn giành Tần Việt với cậu, trưởng thành rồi vẫn rặc cái nết này, Lâm Khinh Chu cạn lời. Nhưng khi đó Lâm Thông còn quá nhỏ, mười năm trôi qua, không nhớ diện mạo của cậu thật sự quá bình thường.
"Đợi Tần Việt tỉnh lại, bảo anh ấy nói cậu biết tôi là ai."
Lâm Thông nghi ngại nhìn cậu: "Anh thần kinh à. Tin tôi đánh anh thật không!"
Song Lâm Khinh Chu không để ý đến cậu ta nữa, vòng qua cậu ta ngồi bên giường, nắm lấy lòng bàn tay của Tần Việt, dán lên mặt mình, dụi vô cùng thân thiết.
Hành động này chẳng khác gì khiêu khích, Lâm Thông không nhịn được nữa, tóm cổ áo Lâm Khinh Chu, nấm đấm lơ lửng giữa không trung, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào: "Anh mẹ nó còn dám động tay động chân, coi tôi chết rồi hả?!"
Nhưng Lâm Khinh Chu không quan tâm, thậm chí đáp một nụ hôn vào lòng bàn tay của Tần Việt ngay trước mặt hai người kia, con ngươi run rẩy, chan chứa tình yêu.
Lần này không chỉ Lâm Thông, ngay cả tiểu Yểu cũng hoảng sợ: "Anh Lâm, anh --"
"Mẹ nó anh tìm chết --"
"Khụ khụ khụ..." Ngay lúc này, người trên giường bệnh đột nhiên phát ra vài tiếng ho, cảnh tượng giương cung bạt ngàn thoắt bị phá vỡ, Lâm Thông lập tức buông tay, bổ nhào tới, "Anh Tần!"
Cơ thể Lâm Khinh Chu chợt run rẩy, cậu cũng muốn to gan nhào tới giống như Lâm Thông, gọi một tiếng anh, nhưng sự thực là cậu chẳng dám làm gì cả, thậm chí còn không dám nhìn một cái.
Cậu sợ mình không kiềm chế được, cũng sợ Tần Việt không thừa nhận.
Quá khứ của họ thê thảm nhường ấy, đến mức cậu không dám nghĩ xem giờ đây mình được tính là gì ở trong mắt Tần Việt, liệu phải rằng Tần Việt đã sớm không còn thích cậu, sớm không muốn dây dưa với cậu, vậy nên mới giả vờ làm người xa lạ chăng?
"Bác sĩ -- bác sĩ -- bệnh nhân giường 33 tỉnh rồi, bác sĩ --" Mà tiểu Yểu đã lao ra ngoài gọi người từ lâu, kích động đến mức quên hẳn đầu giường có chuông báo.
Lúc này đây Lâm Khinh Chu bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhận ra sự nực cười của mình, mấy phút trước cậu còn oán giận, cảm thấy Lâm Thông và tiểu Yểu có tư cách gì thay Tần Việt cảm ơn cậu, nhưng hiện tại cậu phát hiện người không có tư cách nhất dường như đã thành bản thân.
Lâm Thông là người theo đuổi Tần Việt, tiểu Yểu là nhân viên của Tần Việt, thế cậu thì sao. Cậu là gì.
Vụ tai nạn xe kia nghiêm trọng như vậy, Tần Việt đã hôn mê ngay tại chỗ, không thể có cơ hội thông đồng giả chết với Lâm Lung, người duy nhất có khả năng làm tất cả chỉ có Lâm Lung.
Nếu như là thế thật, có phải vào lúc cậu đang cầm tấm giấy báo tử giả ấy, Tần Việt đang cửu tử nhất sinh trong căn phòng phẫu thuật nào đó?
Đến khi Tần Việt cuối cùng cũng tỉnh lại thì sao? Liệu có cảm thấy mình bị vứt bỏ? Thấy hận cậu chứ? Vậy nên mới không muốn thừa nhận cậu chăng?
Lâm Khinh Chu không dám nghĩ sâu nữa, bởi vì chỉ cần nghĩ đến những khả năng ấy, cậu liền rét run cả người, không kiềm chế được mà run rẩy.
"Khụ khụ khụ...khụ khụ..." Nhưng thật ra Tần Việt vẫn chưa tỉnh, chỉ ho dữ dội, gương mặt vốn đã không có màu máu bởi vì vậy mà hiện ra sắc hồng không khoẻ mạnh, đầu mày cau chặt, giống như bị vây trong cơn ác mộng đau khổ nào đó, trông cực kì khó chịu.
Trái tim Lâm Khinh Chu chùng xuống từng chút, đầu óc lại loạn như chực bùng nổ, kí ức tai nạn xe ngày ấy tranh nhau tuôn lên, đèn pha chói mắt của xe hàng, Tần Việt toàn thân đẫm máu, thi thể được kéo ra trong nhà xác lạnh lẽo...
Tất cả nghi ngờ đè nặng lồng ngực Lâm Khinh Chu như núi, mặt cậu liên tục đổ mồ hôi, tay run đến mức chẳng nắm nổi tay của Tần Việt, ngay cả dạ dày yếu ớt như vẫn nhớ được cơn đau khi đó, bắt đầu co giật theo.
Đến nỗi mà cậu không dám ở lại đây thêm, không dám đối mặt với Tần Việt sau khi tỉnh dậy, nhếch nhác đứng dậy từ trên ghế của người chăm sóc, lảo đảo lao ra khỏi phòng bệnh.
Đến cửa đúng lúc chạm mặt tiểu Yểu đang kéo bác sĩ trở về: "Anh Lâm, anh đi đâu vậy?"
Lâm Khinh Chu không đi đâu hết, ra khỏi phòng bệnh rồi cậu trốn đến cửa lối thoát hiểm bên cạnh, ngồi tựa cánh cửa.
Mấy phút đầu, cảm xúc cậu lên xuống quá lớn, đầu óc chốc thì trống rỗng, không nghĩ được cái gì, chốc lại rối bời nhồi nhét đủ thứ, khuấy trộn làm đầu cậu đau như muốn nứt ra, chỉ có thể tựa trán lên tấm cửa đập cái này đến cái khác, lấy đau đớn lấn át đau khổ.
Tình trạng thế này thường xuyên xuất hiện trong quãng thời gian cậu mới tới nước Y, đôi khi cậu hoàn toàn không kiểm soát được bản thân, chỉ có thể dùng dây thừng trói lại trên giường, thuốc cũng dùng liều lượng mạnh nhất, chỉ có dưới tác dụng của thuốc, cậu mới bình tĩnh được giây lát.
Nhưng bây giờ cậu sờ túi khắp người, cũng không tìm được lọ Paroxetine nào, cậu đã dừng thuốc từ lâu rồi.
Lâm Khinh Chu thở hổn hển, cơ thể như bị xé toạc thành đôi, một nửa hãm trong quá khứ, một nửa ở lại hiện thực, nhưng nửa nào cũng đau đớn muôn phần.
Còn tiếp tục thế này cậu sẽ phát điên.
Lâm Khinh Chu biết rất rõ dáng vẻ kinh khủng thảm hại lúc mình phát bệnh.
Cậu không muốn phát bệnh ở đây, ở trước mặt Tần Việt.
Móng tay dùng sức rạch rách cánh tay, để lại từng đường máu, cậu hòng dùng cách thức đau đớn này kéo bản thân về từ trong trạng thái mê sảng. Trước đây cậu đã dựa vào cách này để bình tỉnh rất nhiều lần.
Cho đến khi hai cánh tay trải đầy vệt máu, cậu mới tạm bình ổn nhịp thở, sau lưng bị mồ hôi lạnh ngấm ướt hết.
Cậu dùng lòng bàn tay đầm đìa máu vuốt tóc, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Lung mẹ cậu.