Mẹ cô giục giã bên cạnh, nhìn vào đồng hồ đã trễ những 10 phút. Bà mặt mày lo lắng, con bé này thật tình. Một giọng nói từ phía xa vọng lại.
“Bác để cháu xử lí.”
Bà mỉm cười đắc ý. Cố Ngụy Thành cười mừng thầm, được rồi để xem em còn nằm được bao lâu.
“Em không dậy là cắt một tuần ăn ở nhà.”
Mễ Mễ vội bật dậy.
“Anh dám.”
Cố Ngụy Thành chỉ tay vào đồng hồ, thôi chết muộn giờ đến bệnh viện rồi. Mễ Mễ nhanh chóng chạy đi thay quần áo, bà đưa tay ra tán thưởng đúng là con rể tương lai.
Ngụy Thành ra bên ngoài chờ trước, Mễ Mễ mở cửa xe bước vào. Ánh mắt cô nhìn anh đầy sự ấm ức.
“Anh biết hôm nay em có bài luận văn mà con gọi em muộn như thế.”
Cố Ngụy Thành bật cười mở đồng hồ trên xe nên. Ánh mắt Mễ Mễ đơ ra, sớm tận 30 phút sao đồng hồ ở nhà lại nhanh hơn. Cô nhớ ra gì đó, ánh mắt tức giận quay sang nhìn Ngụy Thành.
“Anh với mẹ thông đồng với nhau đúng không.”
Ngụy Thành lắc nhẹ đầu, xe bắt đầy đi. Anh ấy đã chăm sóc cô đến hết bảy năm học tập, bài luận văn tốt nghiệp này vô cùng quan trọng. Ngụy Thành cười nhẹ xoa đầu cô.
“Thế em về công ty anh làm thì thế nào.”
Tiểu Mễ lắc đầu.
“Không đâu…ngày nào cũng gặp anh em áp lực lắm, nhân viên lại nói em dựa vào ô dù.”
Ngụy Thành bật cười.
“Ô dù này có khỏe không.”
Mễ Mễ lắc nhẹ.
“Không.”
Ngụy Thành đưa Mễ Mễ đến trước trường, cô xuống xe chạy gấp vào giảng đường. Sinh viên đã có mặt đầy đủ, buổi lễ cũng bắt đầu diễn ra. Cố Ngụy Nam nên phát biểu, giọng điệu tâng bốc về thời gian gian khổ mà nhà trường trải qua. Y Y ngồi xuống dưới vẻ mặt đầy chê bai.
“Ông ta chỉ là hiệu trưởng thay thế, hiệu trưởng đang có việc bận mà làm như mình làm chủ vậy.”
Mễ Mễ bật cười, bầu không khí đang yên lặng cánh cửa giảng đường mở ra một đoàn người mặc đồ đen tay cầm theo những giấy tờ rất lạ.
“Ông là Cố Ngụy Nam đúng không, có đơn tố cáo ông về tội tham ô.”
Ông ta sững người miệng lẩm bẩm không nhận, các sinh viên tròn mắt nhìn, lần đầu được nhìn thấy cảnh tượng gay cấn như vậy. Mễ Mễ nhớ ra câu nói mà Ngụy Thành dặn sáng này.
“Lát nữa anh cho em một cảnh tượng bất ngờ.”
Kết thúc buổi tốt nghiệp với đầy sự bất ngờ, mọi người đi ra xì xào to nhỏ. Y Y mệt mỏi, bà MC nói mà buông ngủ quá. An Đoàn chạy nhanh về phía Y Y, cô ấy sững người.
“Hôm nay anh được nghỉ đấy à.”
An Đoàn cười tươi.
“Ngụy Thành nhà ta hôm nay cho nhân viên về sớm.”
Y Y bật cười.
“Vậy là phải cảm ơn phu nhân Cố ở đây rồi.”
Ngụy Thành đi lại nắm tay Mễ Mễ.
“Nào chúng ta đi liên hoan.”
“Một… hai… ba… cạn ly.”
An Đoàn đưa cốc lên vẻ mặt hớn hở tạo bầu không khí cho mọi người. Học Đông cũng ủng hộ nhiệt tình, cậu đứng lên hét lớn, từng ly từng ly một cạn sạch.
Ngụy Thành muốn từ chối nhưng hai người kia không nể nang mà giục anh mau uống. Mễ Mễ ngồi bên cũng cổ vũ hết mình, lâu lắm mới thấy anh ấy uống rượu.
Tiếng hát hò vang lên, không khí tràn đầy niềm vui, Yên Á lo lắng đứng lên đỡ Học Đông.
“Em uống nhiều quá rồi.”
An Đoàn vội hất tay Yên Á ra.
“Anh đừng quản cậu ấy nhiều thế.”
Học Đông cười tít mắt xoa nhẹ vào má Yên Á.
“Anh ấy là của mình, ai cho cậu đụng vào hả.”
An Đoàn bật cười loạng choạng đi về phía Y Y, ai lấy cũng có đôi có cặp, Ngụy Thành say xỉn mặt mày đỏ ửng lên đang dựa đầu vào Mễ Mễ.
Cuộc vui cũng hết, Mễ Mễ bất lực đưa anh ra xe, lâu lắm rồi không lái ô tô, dù đã có bằng nhưng thực hành còn kém. Cô cười thầm nhìn Ngụy Thành đang gật gù dựa vào cây cột trước cửa.
“Coi như có người test trình độ.”
Xe bắt đầu chạy, Mễ Mễ bật cười lái xe nhanh hơn, cô quay vô lăng cô cùng chuyên nghiệp, từng động tác uyển chuyển, Ngụy Thành nghiêng qua bên này, nghiêng qua bên kia, đầu đập hết chỗ này đến chỗ khác. Anh cảm nhận được cơn đau từ từ mở mắt ra, gương mặt hốt hoảng khi thấy người lái xe.
“Em…em đi cận thần vào. Aaaaaa…mau nhìn về phía trước.”
Mễ Mễ cười thích thú.
“Như vậy mới giúp anh giải được rượu chứ.”
Đến cửa nhà, Mễ Mễ đậu xe xong vội chạy qua đỡ Ngụy Thành lên. Vào trong nhà, chiếc áo khoác bên ngoài được cởi ra, Ngụy Thành xà vào ôm lấy Mễ Mễ.
“Hôm nay em vừa sinh lại còn thơm nữa.”
Mễ Mễ xoa nhẹ vào lưng.
“Anh say rồi, em đi lấy cốc nước cho anh.”
Ngụy Thành nhõng nhẽo lắc nhẹ đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn Mễ Mễ.
“Không…anh muốn em ở đây cũng anh cơ.”
Mặt Ngụy Thành đỏ lên, ánh mắt long lanh nhìn Mễ Mễ. Cô nở một nụ cười muốn rời đi, bàn tay anh kéo lại hôn cô, nụ hôn rất sâu cùng sự đột ngột. Mễ Mễ tròn mắt nhìn Ngụy Thành rồi đẩy ra, cô thở hổn hển nhìn anh.
“Anh làm em khó thở quá, con toàn mùi rượu nữa.”
Ngụy Thành cười nhẹ.
“Em tốt nghiệp rồi cũng thực hiện lời hứa của mình đi.”
Mễ Mễ chưa kịp nói gì đã bị anh kéo lại hôn nhiều hơn, vừa hôn vừa bế cô đi vào phòng. Cánh cửa đóng lại, Ngụy Thành cười mãn nguyện khẽ đưa tay từ chân lên cao hơn để lộ ra nàn da trắng.
“Anh thật sự không kiềm chế nổi nữa.”
Làn da như giao hòa với nhau, cảm nhận được hơi ấm cùng nghe thấy trái tim đập mạnh. Mặt Mễ Mễ đỏ lên, cô quay mặt qua một bên.
“Anh…anh nhẹ nhàng được không.”
Sự ngại ngùng của cô càng làm anh thêm mất khiên nhẫn.
“Anh…anh sẽ cố gắng.”