“Vì em nên anh mới thay đổi thôi.”
Mễ Mễ cảm thấy nực cười.
“Vậy sao…nhưng có lẽ anh chỉ là có hứng thú nhất thời thôi.”
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng hơn, dùng xong Mễ Mễ rời đi trước, cô từ chối lời thỉnh cầu trở về của Ngụy Thành. Nhìn bóng lưng Mễ Mễ rời đi mà anh cảm giác như khoảng cách ấy ngày càng xa hơn. Yên Á lắc đầu nhìn người em của mình.
“Hiazz Ngụy Thành à em nên tìm cách hiểu em ấy hơn, từng làm người ta tổn thương thù khó có thể khiến họ tin tưởng em một lần nữa.”
Ngụy Thành buồn bã nhìn bản thân trong cốc rượu, có lẽ Yên Á nói đúng Mễ Mễ đã chịu rất nhiều nỗi đau.
Về đến nhà, Mễ Mễ mệt mỏi đi vào trong nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Cô nhớ lại những cử chỉ bất thường của Ngụy Thành gần đây có phần khó tin, nhìn ngôi nhà bên cạnh còn tối đèn Mễ Mễ thở dài rồi đi lên phòng.
Căn phòng ấm áp với ánh đèn ngủ, Mễ Mễ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Đàn anh gọi cô đến đón Ngụy Thành, Mễ Mễ cự tuyệt nói:
“Anh có thể nhờ người khác đến đón, em đang rất mệt.”
Yên Á đành đặt sát điện thoại vào Ngụy Thành, giọng anh nhẹ nhàng nói:
“Mễ Mễ à anh xin lỗi mà.”
Vừa nhẹ nhàng cái bỗng hét lơn lên.
“Anh thật sự thật sự yêu em lắm.”
Yên Á bất lực nhờ Mễ Mễ đến đón Ngụy Thành, cô thở dài đồng ý yêu cầu của đàn anh.
Một lát sau, cánh cửa quán được mở ra, Ngụy Thành nằm gục xuống bàn, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Yên Á đỡ Ngụy Thành lên giúp cô, Mễ Mễ lạnh nhạt đỡ anh về. Trên xe taxi, Ngụy Thành dựa bên này rồi ngã bên kia, cú xoay gấp của tài xế làm anh dựa thẳng vào vai cô.
“Dễ chịu quá.”
Mễ Mễ đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng tay Ngụy Thành nhanh hơn kéo cô vào trong lòng mình. Bàn tay ấm áp nắm lấy nhau, Cố Ngụy Thành cũng yên tĩnh lại không nói lẩm bẩm nữa.
Xe đi đến nhà, Tiểu Mễ vất vả đỡ anh dựa vào cánh cửa.
“Mật khẩu nhà anh là gì.”
Ngụy Thành cười tươi.
“Hì…em muốn biết sao.”
Mễ Mễ gật đầu, anh chỉ tay vào người cô, vẻ mặt mãn nguyện nói:
“Chính là em đấy.”
Tiểu Mễ không chắc có đúng không, một tiếng tít tít cửa nhà mở ra.
“Anh ấy vẫn để là mật khẩu sinh nhật mình sao.”
Đèn nhà được bật lên, giọng nói từ một chiếc máy robot vang lại.
“Chào mừng chủ nhân đã quay trở về, điều hòa đang ở mức 24°C…”
Mễ Mễ cười nhạt.
“Bản tính vẫn không thay đổi chút nào.”
Đặt Ngụy Thành lên giường, cân nặng của anh hơn cô gấp ba, đắp chăn cho anh xong cô cũng thấm mệt. Mễ Mễ quay người rời đi nhưng tay anh bỗng kéo lại, giọng nói nũng nịu.
“Mễ Mễ anh muốn em ở lại đây cơ.”
Cô cố rút ra nhưng không được, vẻ mặt bắt lực nằm bên cạnh. Hai người nhẹ nhàng ngủ thiếp đi, trời gần sáng, Mễ Mễ giật mình tỉnh dậy, cô nhìn anh vẫn đang ngủ say thì từ từ rút tay ra. Mễ Mễ nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Hiazz tên này mắc bệnh trẻ con từ khi nào thế.”
Trời hửng nắng, Cố Ngụy Thành từ từ tỉnh dậy, đầu nhói lên một cơn đau. Anh lờ đờ bước ra phòng khách, một cốc nước chanh mật ong cùng từ giấy note được dán lên.
“Đồ đã có sẵn, anh tự pha lấy việc tối qua không cần trả ơn tôi đâu.”
Cố Ngụy Thành cười nhẹ.
“Anh sẽ trả ơn tận tình mà.”
Đến bệnh viện, y tá La thấy Mễ Mễ tinh thần có vẻ không được tốt cười thích thú.
“Xem ra hôm qua tôi đi hai người có vẻ tâm sự với nhau khá nhiều ấy nhỉ.”
Mễ Mễ lắc đầu giải thích.
“Không đâu…cô dừng nghĩ nhiều. Cũng tại anh ta cả đêm qua không được ngủ ngon.”
Trong lúc làm việc, Ngụy Thành gửi một tin nhắn cảm ơn đến, cô xem qua rồi tắt đi. Cố Ngụy Thành ngồi trong phòng làm việc chờ đợi tin nhắn của Mễ Mễ.
“Sao cô ấy rep lâu thế có khi nào số điện thoại lạ quá cô ấy không biết không.”
Thư kí bước vào, vẻ mặt hoang mang nhìn giám đốc Cố, anh ấy vậy mà đang suy tư. Ngụy Thành nhìn thấy thư kí như tìm được cứu tinh. Thư kí nghe xong những câu hỏi của anh cũng lắc đầu.
Ngụy Thành thở dài.
“Ca này khó vậy à.”
Phòng nghiên cứu có sự cố, Ngụy Thành đến giúp tiến sĩ. Cửa phòng mở ra, tiến sĩ Quách đầu tóc bông xù, mặt mày nhem nhuốc.
“Tiểu Thành đến rồi sao, mau qua đây giúp câu xử lí cái này với.”
Ngụy Thành cười nhẹ, nhìn bộ dạng của tiến sĩ lúc này thật sự rất đẹp.
“Cậu còn cười tôi nữa à, mau giúp một tay đi.”
Ngụy Thành nhìn xung quanh rồi nói:
“Khánh Lâm không đến phòng nghiên cứu nữa sao.”
Ông tức giận đáp.
“Thằng nhóc đấy đi theo Trịnh Tuyết ra ngoài rồi.”
Anh cười nhẹ, tiến sĩ chợt nhớ ra.
“Hay là Tiểu Thành quay lại phòng nghiên cứu của tôi đi, không có cậu như là mất đi một cánh tay vậy.”
Cố Ngụy Thành lắc đầu xin thêm thời gian, giờ anh cũng không còn thời gian để tham gia nghiên cứu khi nào rảnh mới có thể đến thăm tiến sĩ. Giáo sư Quách ủ rũ đồng ý.
“Thôi được nhớ là khi nào rảnh là phải đến đấy.”