“Chúng ta cùng chúc mừng chú rể và cô dâu nào.”
Tiếng vỗ tay vang lên, ánh mắt Mễ Mễ an tâm nhìn Y Y. Trao nhẫn cưới cũng phần tuyên thệ, Mễ Mễ nhìn thời gian cũng không còn sớm cô chuẩn bị rời đi một giọng nói vọng lại.
“Mễ Mễ qua đây bắt hoa nè.”
Mọi người nhìn cô, ánh mắt mong đợi xem ai là người may mắn sẽ có được bó hoa cưới ấy. Y Y đừng người ra phía sau, cô ấy đếm một hai ba, bó hoa được tung lên cao rồi rơi xuống. Sự ngỡ ngàng của mọi người đổ dồn về phía đằng sau.
“Có chuyện gì thế nhỉ, phù dâu không co ai bắt được hoa.”
Y Y quay lại nhìn, hàng người tỏa ra, bóng người cao ráo, mặc bộ vest xanh đen, kết hợp với áo sơ mi trắng cùng giày thể thao. Ánh mắt ngưỡng mộ của các khách mời nữ đổ dồn về phía anh ấy.
“Vị khách nam kia đẹp trai quá đi.”
“Đúng vậy không biết có bạn gái chưa nữa.”
Tiểu Mễ quay lại cùng mọi người, hai mắt cô mở tròn ra nhìn người trước mặt, cảm giác vừa quen thuộc nhưng lại vừa lạ.
“Mễ Mễ anh gặp được em rồi.”
Mễ Mễ không nói gì, mặt cô tối lại không biết nên đối mặt với người trong lòng kia như thế nào. Y Y cảm nhận được bầu không khí căng thẳng của hai người, mau chóng chọc nhẹ vào tay chồng.
“Anh mau giải hòa bầu không khí kia đi.”
An Đoàn cười ngượng.
“Cố Ngụy Thành chúc mừng cậu bắt được hoa cưới 6 tháng sau nhất định mời tớ nhé.”
Cố Ngụy Thành cười nhẹ, ánh mắt thâm tình nhìn Mễ Mễ. Chụp xong bức ảnh kỉ niệm, Mễ Mễ nhanh chóng rời đi, cô bước những bước thật nhanh, không quay đầu lại nhìn. Trong phòng chờ, An Đoàn tức giận hỏi Ngụy Thành.
“Cậu có biết trong bốn năm qua Mễ Mễ đã kì vọng thế nào không.”
Ngụy Thành khó hiểu.
“Cậu nói vậy là sao.”
An Đoàn lạnh nhạt, thật sự cậu ấy cố tình tỏ ra không biết hay là đang che giấu chuyện gì đó. Khách khứa chuẩn bị về, cậu cũng không thể ở lại được lâu bất lực rời đi. Ngụy Thành vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt anh buồn lại. Sự tránh né không muốn gặp anh của Mễ Mễ càng làm anh muốn biết nguyên nhân.
Mễ Mễ gấp gáp đi về nhà, cô lao nhanh vào trong nhà bếp lấy chai nước lạnh ra uống từng ngụm từng ngụm.
“Bình tĩnh…bình tĩnh…”
Hơi thở của Mễ Mễ nhanh hơn mọi lần, một lát sau mới quay lại bình thường. Chỉ gặp anh ấy một lần, chúng ta không còn quen biết nhau nữa rồi.
Trong cửa tiệm hoa, Ngụy Thành bước vào bên trong vẻ mặt ngỡ ngàng của Yên Á khi thấy anh.
“Em về lúc nào mà không báo trước một tiếng thế.”
Ngụy Thành cười nhạt, đưa những món quà cho Yên Á, Học Đông đứng cạnh vẻ mặt không vui nhìn Cố Ngụy Thành. Anh cảm giác khoảng cách mọi người với anh càng lúc càng xa.
“Bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì sao.”
Học Đông vừa lau lọ cắm hoa vừa hỏi nhỏ.
“Bản thân là người chia cách trước mà giờ lại hỏi ngược lại.”
Yên Á xoa nhẹ vào lưng Học Đông giúp cậu lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt hiền từ đưa cốc nước cho Ngụy Thành.
“Em đừng bận tâm có lẽ mọi người chưa quen thôi.”
Ngụy Thành nhận được cuộc điện thoại rồi xin phép rời đi. Tiến sĩ Quách nhận được tin từ Trịnh Tuyết muốn gặp ba người sau từng ấy năm.
Ba người cũng đến trường cũ, cảnh tượng đã khác xưa nhưng phòng nghiên cứu ấy vẫn còn nguyên. Giáo sư Quách vui vẻ ôm chầm lấy ba học trò cưng của mình.
“Các em làm tốt lắm.”
Khánh Lâm vẫn kháu khỉnh như mấy năm trước.
“Hừm…thầy đang chúc hay là khen ngợi tài năng của chính mình thế.”
Tiến sĩ Quách bật cười.
“Dĩ nhiên là khen các cô cậu rồi. Tôi già đầu thế này còn mưa ước như thế chắc cái lưng của lão không còn rồi.”
Mọi người bật cười, tiến sĩ vẻ mặt tò mò nhìn Ngụy Thành.
“Hai người đã chuẩn bị kết hôn chưa.”
Mặt Ngụy Thành buồn lại, tiến sĩ như hiểu ra vội nói sang chủ đề khác, ông nhìn qua Trịnh Tuyết vẫn là vẻ đẹp dịu dàng ấy, nhìn qua một lướt có phần bất ngờ.
“Trịnh Tuyết…vừa đẹp còn vừa giỏi mà sao vẫn chưa thấy sự khác biệt của em.”
Cô ta khó hiểu nhìn thầy, tiến sĩ Quách đang nói ẩn ý gì thế. Một buổi trò chuyện không mấy thú vị, Ngụy Thành lạnh lùng xin phép về trước, Trịnh Tuyết thấy thế cũng rời đi theo. Cả đoạn đường cô ta đi theo sau anh, Ngụy Thành mất kiên nhẫn mà quay lại.
“Tôi đã nói người thích không phải là chị…nếu không hiểu thì mong chị tránh xa tôi ra một chút.”
Trịnh Tuyết cười nhẹ.
“Em và Mễ Mễ chẳng phải đã chia tay được hai năm sau. Chị chắc chắn kà còn cơ hội.”
Ngụy Thành cười nhạt.
“Đừng nghĩ những việc chị đã làm mà tôi không điều tra ra được.”
Trịnh Tuyết bật cười, quay lâu như vậy bộ nhớ điện thoại cũng đã thay chỉ e là bí mật đấy, sự hiểu lầm đó không bao giờ tháo nút được.