Mễ Mễ mỉm cười hiền hậu với bà cụ, “Không đâu bác, con vẫn tiếp tục ở lại chăm sóc mọi người mà”.
Bà lão nhận được câu trả lời ưng ý vui vẻ rời đi, Mễ Mễ bật cười nhìn các bệnh nhân ai lấy cũng quý cô. Y tá La cũng ngưỡng mộ thay, “Không biết bao giờ tôi mới được như bác sĩ Mễ đây”.
Tiểu Mễ xoa nhẹ vào lưng La La, “Sớm muộn cô cũng thăng chức thôi mà”.
Y tá La ủ rũ ôm lấy người Mễ Mễ, “Tôi cũng ming nó thành hiện thực.”
Giờ tan ca cũng kết thúc, Mễ Mễ mệt mỏi bước ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe đen đã đợi sẵn bên ngoài, Cố Ngụy Thành vội chạy đến đưỡn lấy chiếc túi xách nặng của cô.
“Hôm nay em tan ca muộn hơn hôm qua đấy”.
Mễ Mễ nhíu mày lại, “Anh điều tra em đấy à”.
Cố Ngụy Thành vội lắc đầu, “Không có, anh chỉ là quan tâm em thêm một chút thôi”.
Mễ Mễ bật cười, “Hừ vậy thì tốt, em mà phát hiện ra anh âm mưu gì đó là không xong với em đâu”.
Cố Ngụy Thành gật đầu, mở cửa xe chô Mễ Mễ. Cô mỉm cười cùng anh đi về nhà, Ngụy Thành khó hiểu nhìn chiếc túi xách to bự của Mễ Mễ.
“Sao túi em lúc nào cũng trông nặng thế”.
Tiểu Mễ cười mỉm, “Anh muốn biết sao”.
Ngụy Thành gật đầu, vừa lái xe vừa nghe Mễ Mễ thuyết trình về những món đồ có trong túi, anh tròn mắt nhìn chúng, ánh mắt bỗng khựng lại, chiếc xe ô tô cũng được tấp vào nề đường.
“Sao em lại để thắt bụng võ thuật trong túi thế”.
Mễ Mễ mỉm cười, “Anh nhìn kĩ xem nó như nào”.
Cố Ngụy Thành đưa lên xem xét tỉ mỉ, đây là cái mà năm đó anh tặng cô.
“Em vẫn còn giữ sao”.
Cô gật đầu, anh cũng móc từ trong túi ra bức ảnh mà hai người chụp chung, đôi mắt như biết cười, Cố Ngụy Thành xoa đầu Mễ Mễ rồi cười nhẹ.
“Xem ra là tương thông rồi”.
Chiếc xe tiếp tục chạy, về trước cửa nhà, Mễ Mễ đi xuống chào tạm biệt. Ngụy Thành nhìn bóng lưng cô đi vào trong cảm thấy hụt hẫng điều gì đó. Cánh cửa mở ra, nụ cười của cô bỗng đơ cứng lại, “Mẹ sao mẹ lại ở đây”.
Bà bật cười, “Sao mẹ lại không được ở trong ngôi nhà của mình”.
Mễ Mễ cười trừ, “Được chứ ạ, nhà của mẹ mà”.
Bà nhìn cô con gái của mình một lượt, ánh mắt đánh giá, “Con có niềm vui mới đúng không nào”.
Mễ Mễ lắc đầu, “Không đâu, mẹ nhầm lẫn gì rồi.”
Bà cười mỉm, không nói thêm với cô mà đi vào trong bếp chuẩn bị bữa tối. Mễ Mễ thấy mẹ đi vào trong cô mới thở phào, bước chân nhanh lên phòng đóng rầm cửa lại, “Mẹ đúng là dọa mình hết hồn mà”.
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, cửa phòng Tiểu Mễ khẽ mở cửa, cô bước từng bước nhẹ nhàng đi xuống nhà. Nhìn thấy cánh cửa phòng khách đang ở ngay trước mặt,chỉ cần qua cánh cửa đó sẽ yên tâm rồi.
Mễ Mễ nhỏ nhẹ đi từng bước nhỏ, cô khom người lại bước những món nhanh. Một giọng nói ở phía sau vang lên làm Mễ Mễ giật mình quay lại.
“Con đi đâu mà sớm thế, còn khon cả người lại nữa”.
Mễ Mễ cười trừ, “Con đi làm thôi tại muốn mẹ ngủ ngon thêm một chút”.
Bà bật cười tiến gần lại, “Tối bảo Ngụy Thành qua nhà ăn cơm, con mà không mời cậu ấy là biết tay mẹ”.
Mễ Mễ tròn mắt nhìn mẹ của mình, bà biết từ lúc nào vậy. Cô chạy nhanh ra bên ngoài, vẻ mặt gấp gáp đi vào trong xe.
“Mẹ em bảo anh rồi nay qua ăn cơm”.
Cố Ngụy Thành không chút bất ngờ gì, “Tối lại được gặp em rồi hihi”.
Vẻ mặt hớn hở của anh làm cô nhớ lại lúc nãy, “Anh ấm mưu từ lâu rồi đúng không”.
Cố Ngụy Thành lắc đầu, anh kéo cô lại gần hôn lên trán Mễ Mễ, “Món quà buổi sáng”.
Đến công ty, thư kí thấy đại boss hôm nay cười nhiều hơn mọi lần, ánh mắt như nở hoa nhìn nhân viên, “Chúng ta sắp có một bữa no nê rồi”.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư kí đi vào đưa bản hợp đồng cần ý, Cố Ngụy Thành thấy thư kí chưa đi ánh mắt nghiệm nghị hỏi:
“Sao cậu còn đứng đây”.
Thư kí hồi hộp nói, “Thực ra là chuyện liên hoan lần trước có việc lên đã hủy chúng ta có thể…”
Ngụy Thành cau mày lại, “Chuyện nhỏ này cậu cũng muốn hỏi ya kiến của tôi sao”.
Thư kí cỗi cứu đầy “À vâng để tôi đi thông báo ngay”.
Nghe được thông tin đó các ban vui vẻ hơn công việc cũng được hoàn thành nhanh chóng. Sự chỉnh chu bất ngờ ấy làm Ngụy Thành khó hiểu, “Tôi cấm nhiều hoạt động của mọi người thế sao”.
Thư kí là người gật đầu đầu tiên, cậu nhìn về phía các nhân viên đám người cúi đầu lại cảm ơn đại boss.
Ngụy Thành gọi điện cho Mễ Mễ, ở đầu dây bên kia Mễ Mễ vừa đi khám sức khỏe định kì xong vội đi nghe điện thoại.
“Anh muốn nói gì sao”.
“Ừm được em đang bận lát xe gọi lại”.