Không biết Mặc Lão Tam mỗi ngày đều canh giữ ở cửa sơn động hay là ngày hôm nay đúng dịp ở phía sau đi ra, lúc Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu cách sơn động chỉ có mấy trăm thước thì Mặc Lão Tam từ trong sơn động bò ra.
Mặc Lão Tam từ trong sơn động bò ra thấy Mặc Lão Đại thì vốn sửng sốt, sau đó theo bản năng nhìn chung quanh Mặc Lão Đại, khi thấy Ngân Tiểu Tiểu đi theo bên người Mặc Lão Đại thì sắc mặt Mặc Lão Tam bỗng trở nên rất khó coi. Nhưng Mặc Lão Tam lại không tiến lên chọc giận Mặc Lão Đại, chỉ do dự trong chốc lát lại vào sơn động một lần nữa. Ngân Tiểu Tiểu trộm liếc Mặc Lão Đại bên cạnh một cái, phát hiện mặt Mặc Lão Đại vẫn không chút thay đổi như cũ.
Khoảng cách mấy trăm thước rất nhanh đã đi xong, Mặc Lão Đại không có đi vào trong sơn động mà chỉ dừng ở cửa.
“Không đi vào sao?” Ngân Tiểu Tiểu nghi ngờ nói.
Mặc Lão Đại nhìn trong sơn động, tùy ý đáp: “Không cần, chúng nó rất nhanh sẽ tự đi ra.”
Quả nhiên, Mặc Lão Đại vừa dứt lời thì trong sơn động liền có mấy Mặc xà bò ra.
Hai Mặc xà bò phía trước Ngân Tiểu Tiểu chưa từng gặp qua, nhưng chắc hẳn đó là phụ mẫu của Mặc Lão Đại, phía sau hai Mặc xà đó còn có hai Mặc xà hình thể hơi nhỏ hơn Mặc xà đi trước một ít, Ngân Tiểu Tiểu nhận thức hai chúng nó, một là Mặc Lão Nhị, một là Mặc Lão Tam.
“Cha, mẹ.” Mặc Lão Đại kêu lên.
Ngân Tiểu Tiểu nhìn Mặc Lão Đại, khụ khụ, này, mình nên gọi là gì? ánh mắt Mặc Lão Đại nhẹ nhàng dừng trên người Ngân Tiểu Tiểu, cả người Ngân Tiểu Tiểu run lên, vội vàng theo Mặc Lão Đại kêu lên: “Cha! Mẹ!”
Đáng tiếc hai tiếng “Cha mẹ” có chút vang dội của Ngân Tiểu Tiểu bị cha mẹ Mặc Mặc coi thường, thuận tiện còn thu được hai ánh mắt xem thường Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam ném tới. Ngân Tiểu Tiểu dùng cái đuôi từ từ vuốt khuôn mặt, uất ức trốn phía sau Mặc Lão Đại —— đây thuần túy là vì miễn chốc lát bị tai ương ngập đầu.
BốnMặc xà dừng lại trước mặt Mặc Lão Đại, Mặc xà đi ở phía trước nhất đánh giá Mặc Lão Đại một hồi, dẫn đầu nói: “Mấy năm nay không gặp ngươi, không ngờ bộ dạng đã lớn hơn ta và mẹ ngươi rồi, quả nhiên không hổ là một trong chúng xà dự tuyển chức tộc trưởng.” Vị đang nói chuyện này là cha Mặc, trong giọng nói còn mang theo khẳng định cùng vừa lòng đối với Mặc Lão Đại.
Cha Mặc vừa dứt lời, giọng nói hơi lanh lảnh của mẹ Mặc vang lên: “Lão Đại, ngươi vẫn luôn quan hệ tốt với Mặc Đại Nhất Mặc Đại Nhị, Mặc Đại Nhị cô gái nhỏ kia ta cũng đã gặp, rất không tồi, năm nay đã trưởng thành. Đã thế, đợi ngươi trưởng thành thì liền kết làm bầu bạn với Mặc Đại Nhị đi, chuyện này cứ định như vậy.”
Ngân Tiểu Tiểu tránh ở phía sau Mặc Lão Đại đột nhiên cảm thấy rét lạnh, nhịn không được cả người đều run rẩy, Ngân Tiểu Tiểu buồn bực nhìn bầu trời, tuy rằng giờ không phải giữa trưa, nhưng cũng không nên lạnh đến như thế nha, trời không mây không mưa, độ ấm sao lại đột nhiên rơi xuống nhiều như vậy.
Được rồi, thật ra nguyên nhân ở chỗ Mặc Lão Đại. Rốt cục Ngân Tiểu Tiểu phát hiện thấp nhiệt độ thấp là từ người Mặc Lão Đại tỏa ra, nhịn không được thăm dò nhìn nhìn mặt Mặc Lão Đại, sau khi xem xong liền run run hai cái, tranh thủ lại giấu đầu phía sau Mặc Lão Đại, trời ạ, biểu cảm của Mặc Lão Đại khó coi như vậy lần đầu tiên mình thấy được, chỉ sợ mẹ Mặc nói vài câu nữa, trên mặt Mặc Lão Đại sẽ hạ mưa đá mất.
[Đầm: Ta lạy!!! Cứ tưởng thế nào, té ra là vậy =.=|||]
Ngân Tiểu Tiểu dùng đỉnh đuôi thọt thân mình Mặc Lão Đại, oán giận nói: “Hắc Thán, ngươi khống chế hơi lạnh trên người một chút được không, ta lạnh quá đi!”
Mặc Lão Đại quay đầu lại xin lỗi nở nụ cười với Ngân Tiểu Tiểu, đợi lúc Mặc Lão Đại quay đầu đi, Ngân Tiểu Tiểu phát hiện độ ấm xung quanh đã khôi phục bình thường, đưa cái đuôi đến phía trước Mặc Lão Đại, ừm, vẫn quan cảnh gió lạnh như cũ.
Cha Mẹ Mặc Mặc Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam: “… …” [Đầm: (=.=|||)]
Cha Mặc ho khan hai tiếng: “Lão Đại, mẹ ngươi nói rất đúng, Mặc Đại Nhị đứa bé kia ta cũng đã gặp, quả thật rất không tồi, hơn nữa Mặc Đại Nhị cũng thích ngươi, đợi khi…”
Mặc Lão Đại không kiên nhẫn ngắt lời cha Mặc: “Điều các ngươi cần biết đều đã biết, không cần nói sang chuyện khác.”
“Này…” cha Mặc chần chờ.
Mẹ Mặc lại nhịn không được mở miệng trước: “Ta nghe lão Nhị và lão Tam nói, chuyện này ta không đồng ý.”
“Chúng ta cũng không đồng ý!” Mặc Lão Nhị và Mặc Lão Tam trăm miệng một lời.
“Chuyện của ta không cần các ngươi đồng ý.” ngữ khí của Mặc Lão Đại thản nhiên.
Nhưng chúng xà nghe xong lại không bình tĩnh như vậy, Mặc Lão Nhị bạo phát trước: “Đại ca! Ngân xà kia rốt cuộc có chỗ nào hợp mắt ngươi? Ta và Mặc Đại Nhị là bạn tốt, Mặc Đại Nhị thích ngươi bao nhiêu chúng ta đều biết! Ngươi và Mặc Đại Nhị nên cùng một chỗ với đúng!”
Mặc Lão Nhị là giống cái quý hiếm trong Mặc xà bộ tộc. Mặc dù trong độc xà bộ tộc, có thể sinh sản đời sau không chỉ có giống đực x giống cái, còn có giống đực x giống đực, nhưng đối với độc xà bộ tộc còn chưa rút hết toàn bộ tập tính dã thú mà nói, giống cái vẫn tương đối trân quý. Giống đực và giống đực chỉ có thể sinh giống đực, số lượng thiếu không nói, năng lực lại ngày càng thoái hóa, mà giống đực và giống cái sinh hạ có giống đực cũng có giống cái, số lượng so với đời trước khá nhiều mà năng lực vẫn duy trì như đời cha mẹ, thậm chí gien tốt còn có thể khiến năng lực tăng lên. Hơn nữa, năng lực cha mẹ của Mặc Lão Nhị cũng tương đối mạnh—— điểm ấy nhìn vào nhà của Mặc Lão Đại ở mảnh đất trung tâm là có thể biết ——người theo đuổi Mặc Lão Nhị vẫn rất nhiều, Mặc Đại Nhị là giống cái như Mặc Lão Nhị cũng thế.
Nói tới đây không thể không nói đến một sự kiện là điểm khác biệt giữa Mặc xà và các độc xà bộ tộc khác. Nếu như nói độc xà khác kết thành bầu bạn là vì thích nhau thì nguyên nhân lớn nhất Mặc xà bộ tộc kết thành bạn lữ lại là vì sinh dục con nối dòng cường đại hơn—— để tranh đoạt vị trí tộc trưởng. Dưới tình huống như vậy, giống cái đương nhiên là mục tiêu theo đuổi của đông đảo giống đực. Mà khi một giống cái Mặc xà bộ tộc lựa chọn một giống đực thì nào có đạo lý giống đực đó đi từ chối? Bởi vậy theo Mặc Lão Nhị thấy, Mặc Đại Nhị thích Mặc Lão Đại là vinh quang và may mắn của đại ca, Mặc Lão Đại nhất định phải kết thành bạn lữ với Mặc Đại Nhị.
Mặc Lão Đại chỉ thản nhiên liếc Mặc Lão Nhị một cái, sau đó ngay cả nói cũng không nói một câu.
Mặc Lão Nhị tức giận toàn thân đen đều phiếm thành màu xanh, bò lên phía trước hai bước còn muốn nói gì đó thì bị cái đuôi của Mặc Lão Đại đánh bay, đụng mạnh vào vách đá bên ngoài sơn động, cứ vậy ỉu xìu té xuống.
Giọng Mặc Lão Đại lạnh cứng mà tàn khốc: “Ai cho ngươi tới gần ta?”
“Lão Đại! Sao ngươi có thể làm vậy!” mẹ Mặc kinh hô một tiếng, bước lên phía trước xem xét Mặc Lão Nhị có bị thương tổn hay không, nhìn một vòng phát hiện không có gì tổn thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiện đà xoay người quát Mặc Lão Đại, “Nó là muội muội ngươi! Bởi vì một tiện xà mà ngươi dám đánh muội muội ngươi?”
Sau đó liền thấy một bóng đen hắc bay nhanh hiện lên trước mặt mọi người, Mặc Lão Đại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước mặt mẹ Mặc, dùng cái đuôi ghìm chặt bảy tấc của mẹ Mặc, giọng nói âm tàn vang lên ngay sau đó: “Cho dù ngươi là mẹ của ta cũng đừng nghĩ đến việc tự quyết định chuyện của ta!”
Trong nháy mắt ( xà không nháy mắt được nha), Mặc Lão Đại trở về vị trí cũ một lần nữa. Ngân Tiểu Tiểu ở phía sau Mặc Lão Đại dùng cái đuôi xoa xoa mồ hôi lạnh vốn không tồn tại, vỗ vỗ đầu rắn, phù phù, sau này không nên chọc Hắc Thán tức giận a. Ngân Tiểu Tiểu đang le lưởi ngẫu nhiên nhìn thấy Mặc Lão Tam đang hung hăng nhìn mình, vội vàng rụt đầu lưỡi về, bày ra diễn cảm vừa rồi cái gì ta cũng không làm.
Mẹ Mặc chưa từng thấy Mặc Lão Đại như vậy, ở trong ấn tượng mẹ Mặc, Mặc Lão Đại luôn lạnh lùng ít lời, không dễ tức giận, hơn nữa còn thực nghe lời mình và cha Mặc. Cho nên dù nghe Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam nói, biết Mặc Lão Đại và một ngân xà ở chung, mẹ Mặc cha Mặc đều không quá để ý. Cha Mặc mẹ Mặc tin tưởng, chỉ cần mình vừa mở miệng, Mặc Lão Đại nhất định sẽ buông tha ngân xà kia mà lựa chọn bầu bạn tương lai chúng đã chọn.
Đáng tiếc sự thật đánh vỡ mẹ Mặc và cha Mặc tự cho là đúng. Vài năm đã qua, aasnh tượng của chúng nó về Mặc Lão Đại chỉ dừng lại ở mấy năm trước, mà Mặc Lão Đại đã thay đổi rất nhiều ở nơi chúng nó nhìn không tới, có lẽ phải nói, cho tới bây giờ cha Mặc mẹ Mặc đều không chân chính hiểu biết Mặc Lão Đại.
Cha Mặc híp mắt lại, tuy rằng trong lòng thực phẫn nộ nhưng nó lại hơi kiêng kị Mặc Lão Đại bây giờ, không giống trước kia xông lên giáo huấn Mặc Lão Đại. Mặc Lão Đại bây giờ đã lợi hại hơn cha Mặc, thậm chí bốn Mặc xà ở đây đều xông lên cũng không phải đối thủ của Mặc Lão Đại.
Cha Mặc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Lão Đại, nếu ngươi nhất định muốn cùng ngân xà ở cùng một chỗ cũng không phải không có khả năng, trước tiên ngươi phải buông tha tư cách hậu tuyển tộc trưởng. Ngươi phải biết, chúng Mặc xà chắc chắn sẽ không để một Mặc xà có ngân xà làm bầu bạn đảm đương tộc trưởng.”
Mặc Lão Đại cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Chỉ cần ta đủ cường đại, cho dù không phải tộc trưởng thì như thế nào?” Mặc Lão Đại nói lời này có chút làm càn. Tộc trưởng Mặc xà đồng thời cũng tộc trưởng của độc xà bộ tộc, mà tộc trưởng nhất định phải là độc xà cường đại nhất. Mặc Lão Đại nói như vậy chẳng khác gì đang khiêu khích tộc trưởng, tộc trưởng có quyền đánh chết Mặc Lão Đại —— điều kiện tiên quyết là thắng được Mặc Lão Đại.
Cha Mặc trăm triệu không ngờ Mặc Lão Đại sẽ vì một ngân xà mà ngay cả vị trí tộc trưởng cũng không muốn. Cha Mặc buồn bực nhìn phía sau Mặc Lão Đại, ngân xà này rốt cuộc có cái gì tốt, khiến cho nhi tử ưu tú của mình coi trọng như vậy?
“Đại ca, chẳng lẽ ngươi vì một tiện… Ngân xà mà vứt bỏ phụ mẫu và em trai em gái của mình sao?” Mặc Lão Tam kêu to, “Đại ca, nếu ngươi khăng khăng chọn nó, từ nay về sau ta sẽ không thừa nhận ngươi là đại ca của ta!”
Mặc Lão Đại híp mắt, lạnh lùng nói: “Mặc Lão Tam, ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Mặc Lão Tam co rúm lại một chút, sau đó lập tức đứng thẳng thân mình: “Ta không uy hiếp đại ca, ta tin tưởng đại ca biết lựa chọn thế nào mới là tốt nhất!”
Chỉ nghe Mặc Lão Đại nói: “Mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, Ngân Tiểu Tiểu nhất định sẽ là bầu bạn của ta.”
Ngân Tiểu Tiểu tránh ở phía sau Mặc Lão Đại nghe được Mặc Lão Đại nói như vậy, vốn sửng sốt, sau đó dùng cái đuôi chọc chọc Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại lại không để ý nó.
Mặc Lão Đại tiếp tục trầm giọng nói: “Ta sẽ không thay đổi chủ ý. Bây giờ sẽ không, tương lai càng không. Nếu ta mà biết các ngươi giở trò mờ ám gì sau lưng ta, ta sẽ không để ý tự mình ra tay đòi lại công bằng.”
Mặc Lão Đại ném những lời này ra liền dắt lấy cái đuôi của Ngân Tiểu Tiểu đi rồi.
Cha Mặc mẹ Mặc và Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nói gì, cũng không có xà đuổi theo Mặc Lão Đại đã rời đi. Chỉ là, cảm xúc trong xà nhãn của cả nhà bại lộ chúng nó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ngân Tiểu Tiểu bị Mặc Lão Đại kéo đi rất xa mới buông ra, dưới ánh mắt uy hiếp của Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu ai ya theo sát bên cạnh Mặc Lão Đại.
Ngân Tiểu Tiểu đi lại nhịn không được nhìn về sau, rốt cục kìm không mà nói: “Hắc Thán, như vậy không tốt lắm đâu.” Tuy rằng Ngân Tiểu Tiểu nhìn ra người nhà Mặc Lão Đại và người nhà của mình khác nhau rất nhiều, nhưng dù sao vẫn là cha mẹ em trai em gái, nếu vì mình mà khiến Mặc Lão Đại trở mặt với người nhà, Ngân Tiểu Tiểu có chút áy náy.
Mặc Lão Đại quay lại hôn nhẹ cái trán Ngân Tiểu Tiểu, trấn an nói: “Không có gì, nếu ta không tỏ thái độ mãnh liệt thì cha mẹ chắc chắn sẽ không nghiêm túc suy nghĩ chuyện của ta và ngươi. Đừng lo lắng, chúng nó nhất định sẽ đồng ý chuyện của chúng ta.”
Giờ Ngân Tiểu Tiểu mới biết Mặc Lão Đại cố ý bày ra bộ mặt thực hung ác, cuối cùng thì yên tâm một ít.
Nhưng cho dù ba ba a cha và các ca ca của mình phản đối, cho dù cha Mặc mẹ Mặc Mặc Lão Nhị Mặc Lão Tam không đồng ý, mình vẫn muốn đi theo con rắn bên người này. Ngân Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía Mặc Lão Đại bên cạnh, Hắc Thán, nói không chừng ta đã sớm yêu ngươi rồi.