Mục lục
Người Tình - Mỹ Huyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu hỏi ngắn gọn thôi cũng đủ khiến cô thư ký nhỏ này thức tỉnh. Nếu nó thật sự quan trọng thì không phải cô sẽ tìm mọi bằng chứng để Ninh Hinh biết rồi sao?

Cẩn Du đứng lên vỗ nhẹ vai Mộc Hoa khuyên nhủ: “ Bác Triệu rất tự hào về cô, hãy làm bác ấy vui. Mong rằng ca phẫu thuật sẽ diễn ra suôn sẻ!”.

Dứt lời thì cô quay người rời đi, được vài bước thì thư ký Triệu đứng lên với đôi mắt ngấn lệ: “ Cô Lý à tôi thật sự rất xin lỗi!”.

Cẩn Du quay lại thấy bộ dạng đáng thương của người từng hại mình cũng thật là khó xử. Cô hỏi một câu vô cùng chậm rãi: “ Nếu cô là tôi, cô có dễ dàng tha thứ cho người giết mình hay không?”

Mộc Hoa rơi nước mắt lắc đầu nhẹ liên tục hối lỗi: “ Xin lỗi!.. Xin lỗi!..”.

“ Trước khi xin lỗi tôi thì hãy xin lỗi người cha đang nằm ở trong phòng bệnh và cả chính bản thân cô, suy nghĩ xem mình đã gây ra những việc xấu xa gì… Bây giờ trông cô rất đáng thương có biết không?”, Cẩn Du thẳng thắn nói.

Ngay sau đó cô cũng rời khỏi, Mộc Hoa vẫn đứng đó không ngừng trách bản thân vì muốn vượt qua cái nghèo khó mà bất chấp đánh đổi cả bản thân mình.



Ngày hôm sau, thư ký Triệu đã chủ động đến phòng làm việc tìm Cẩn Du.

“ Cô Lý! Tôi muốn giúp cô”, Mộc Hoa đột nhiên ngỏ ý khiến Cẩn Du phải ngừng làm việc.

Cô ngước mắt lên: “ Thư ký Triệu nói thế là có ý gì?”

Mộc Hoa với ánh mắt kiên định đáp: “ Tôi không muốn làm người của Lâm Ninh Hinh nữa, hãy để tôi giúp cô trả thù người phụ nữ đó”.

Cẩn Du lạnh lùng trả lời: “ Cô nghĩ làm vậy tôi sẽ tha thứ cho cô hay sao?”

“ Tôi không hy vọng mình sẽ được rửa tội nhưng xin cô hãy để tôi được làm gì đó bù đắp cho những chuyện xấu mà tôi gây ra”.

Một lúc sau đó thì thư ký Triệu đi ra khỏi phòng, thư ký Nicole vào thông báo: “ Phó tổng Ngô! Chủ tịch Ngô vừa gọi đến bảo tôi chuyển lời với cô về bữa tiệc kỷ niệm tối nay, anh ấy sẽ đến rước cô cùng đến đó”.

“ Tôi hiểu rồi, cảm ơn Nicole!”, Cẩn Du trả lời.

“ Tôi xin phép!”, Nicole cúi đầu nhẹ rồi đi ra khỏi phòng.

Trên màn hình máy tính là hình ảnh của Ngô Thanh Hải, người mà cô sẽ gặp trong tiệc tối nay.

Cẩn Du đủ thông minh để hiểu nguyên do Trạch Dương để mình sở hữu cổ phần, trở thành cổ đông lớn của tập đoàn Ngô Thị. Cô không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, vừa có thể giúp phát triển An Nguyên vừa tiếp cận được Thanh Hải, một mũi tên trúng hai đích.



Ở trên giường, Cẩn Du thật đã tỉnh lại nhưng có vẻ vẫn còn rất mơ hồ. Vì đã nằm quá lâu nên cơ thể rất yếu ớt, đến nổi không thể ngồi dậy được. Đôi mắt cô từ từ nhắm lại và lại ngủ thiếp đi.



Trong phòng giám định, Vĩ Thành có mặt để kiểm tra lại sản phẩm trước khi đưa ra thị trường. Đang xem xét thì Cẩn Du cũng không hẹn mà đến, cô cũng muốn xem qua một chút.

“ Hà tổng!”.

“ Đại diện Ngô!”.

Hai người cúi đầu chào nhau như những đồng nghiệp bình thường.

Vĩ Thành nhìn Cẩn Du tập trung mà bản thân mình lại rối hết cả con tim. Các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, nhất là đôi môi mềm, mọng đỏ khiến anh muốn gặm nhấm ngay tức khắc.

“ Hà tổng!.. Hà tổng!..”, nhân viên gọi hai ba tiếng anh mới nghe.

“ Có vấn đề gì sao?”, anh xoay đầu qua hỏi.

Cẩn Du biết anh đang say mê mình mà mất tập trung, cô cười nhếch như thể trêu chọc.

Vĩ Thành muốn trả đũa cho sự quê độ này, anh giả vờ viện cớ lấy hộp phấn nền ở trên bàn để đứng cạnh cô.

Bàn tay không yên phận mà đặt trên mông cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve, nắn bóp. Cẩn Du bị làm cho hưng phấn, nhưng vẫn kiểm soát được biểu cảm của mình.

Mặc cho nhân viên đang trình bày, cả hai vẫn tận hưởng cảm giác vừa kích thích vừa mạo hiểm cùng nhau.

Đến khi xong việc ra đến ngoài cửa, anh mới kéo cô vào một góc hiếm người đi qua mà ân ái.

Hai người quấn lấy nhau, môi siết chặt môi vô cùng ướt át.

Cẩn Du chủ động dứt môi ra, đưa ngón tay chạm vào môi anh cảnh báo: “ Anh dê xồm như thế là muốn tự đưa mình vào chỗ chết hay sao?”

“ Tôi làm, em tận hưởng, như vậy mà em bảo tôi là dê xồm. Thích không?”, miệng thì nói còn mắt thì cứ dí vào môi cô.

Cô nghiêng đầu nhẹ sang một bên, giọng đùa nghịch: “ Cũng tạm thôi… Nhưng lần sau anh đừng mà có đụng chạm vào em khi đang làm việc, nhỡ có người nhìn thấy lại được rửa mắt. Công ty có lệnh không được phép nói hay làm việc riêng, anh đang vi phạm rồi đấy CEO Hà Vĩ Thành”.

Anh nhướng mày: “ Em học cách bắt bẻ tôi từ khi nào vậy? Gan quá nhỉ!”.

Cẩn Du lại cười nhếch đắc ý mà đáp lại: “ Gan thế này mới cướp lấy được trái tim sắt đá của Hà tổng. Nhỉ?”

Anh cười khẩy vì sự đanh đá của cô: “ Em ngay lúc này thật khiến tôi muốn ăn tươi nuốt sống”.

Cô lật người anh lại vào tường thỏ thẻ: “ Anh muốn phá luật?”

“ Nếu em thích…”, anh thách thức.

Cẩn Du nhẹ nhàng đặt nụ hôn vào bên cổ anh: “ Em chỉ thích anh phá em mà thôi”.

Nói xong thì cô cười mỉm rời đi trước, để anh tự mình mà giải quyết hậu quả.

“ Mình mê cô ấy không lối thoát thật rồi…”, Vĩ Thành bó tay với bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK