Anh ta nói với cô về vụ án: “ Những người đã tiếp tay sát hại cô tôi đã tìm ra danh tính rồi, nhưng có điều một chút số đó đã tự tử chết cách đây vài tháng trước”.
“ Họ vẫn còn liên lạc với Lâm Ninh Hinh, có vẻ là tống tiền”, anh suy đoán.
Cẩn Du nhíu mày: “ Tống tiền?”
Thám tử lập luận: “ Camera giám sát ở tất cả đoạn đường bị mất, tôi nghi ngờ chúng đã lấy hình ảnh đó để uy hiếp buộc cô Lâm phải đưa tiền. Hai tên đó 24/7 đều có mặt ở sòng bạc, mỗi lần thiếu nợ thì có người đứng ra trả giúp”.
“ Cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?”, Cẩn Du khó tin.
Anh tiếp tục giải thích: “ Biển thủ công quỹ”.
Biết được bí mật quan trọng này, Cẩn Du có một suy nghĩ mới. Cô nói: “ Anh cứ tiếp tục theo dõi hai người đàn ông đó, có gì mới thì gọi cho tôi”.
“ Còn Lâm Ninh Hinh?”, anh lo ngại.
“ Người phụ nữ đó tôi sẽ tìm cách giải quyết”.
Sau khi đưa tin xong xuôi, thám tử rời đi trước. Cẩn Du gọi điện cho một người bí ẩn nói: “ Tôi muốn mua”.
Cẩn Du đang dần muốn hoàn thành xong kế hoạch trả thù của mình.
Đang yên đang lành, Thanh Hải gọi điện đến, anh ngỏ lời mời cô đi chơi với anh tối nay.
Cô không từ chối mà nhẹ nhàng đồng ý, nếu moi được thông tin anh ta đang có kế hoạch gì thì cô có thể tính đường đi thuận lợi hơn.
…
Trời sập tối, Cẩn Du lần này sẽ dùng hết nhan sắc của mình để dụ dỗ Thanh Hải. Cô mặc một chiếc váy ngắn bó sát, để lộ lưng trần trắng mịn, gợi cảm.
Anh đến đón cô và đưa đến một quán bar lớn trong thành phố. Ở đây nhạc xập xình, không gian nhìn qua cũng đủ hiểu là dành cho giới thượng lưu.
Cả hai ngồi ngay quầy bar, đèn mờ ảo càng khiến vẻ đẹp của Cẩn Du càng thêm sắc sảo. Những người đàn ông không ngừng nhòm ngó, điều này làm Thanh Hải tăng lên phần tự hào khi được đi cùng cô.
“ Cô có biết tôi đang cảm thấy thế nào không?”, anh hỏi với giọng điệu mê mẩn.
Cẩn Du không nói gì, chỉ lắc đầu nhẹ nhưng ánh mắt như thấu được hồng trần.
Anh thắc mắc: “ Tôi không tin là cô không biết”.
Cô cười nhạt giả vờ đáp sai: “ Là vui sao?”
Thế này mà khiến anh bật cười: “ Cô Ngô thật hài hước, tôi còn nghĩ cô nói đúng cơ”.
“ Thế anh cảm thấy thế nào… khi ở bên tôi?”, cô hỏi lại nhẹ nhàng nhưng lại trúng ngay trọng tâm.
Lúc này anh nhận ra rằng bản thân không thể thoát khỏi cô gái này rồi, anh đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc dài bồng bềnh. Anh không tự chủ liền trả lời: “ Phấn khích”.
Cẩn Du tỏ ra hài lòng với câu trả lời này, cô cười mỉm, đắm say nhìn anh. Đúng là chưa say rượu đã say trước vẻ đẹp chết người của cô rồi.
…
Ở phía Vĩ Thành đang ăn tối cùng nhân viên, nhưng anh có vẻ không vui vì sự vắng mặt của người trong lòng. Dù nhân viên rất nhiệt tình anh vẫn cảm thấy trống trải.
Sau khi ăn xong, mọi người muốn đi tăng hai, Vĩ Thành không chịu nổi nữa muốn lập tức gặp Cẩn Du nên đã về trước.
Nhân viên thấy anh lái xe rời khỏi thì vô cùng mừng rỡ, vì anh quá lạnh lùng khiến mọi người cảm thấy ngợp thở.
Vĩ Thành lái xe đến dưới tòa chung cư nơi cô sống, anh gọi điện muốn gặp.
Điện thoại trên bàn bar rung lên, Cẩn Du hình như đi ra ngoài nên Thanh Hải đã thấy số hiển thị. Anh nhìn số lưu tên ‘Hà Tổng’ thì tự ý bắt máy: “ Alô!”.
Nghe thấy giọng đàn ông, Vĩ Thành ngạc nhiên mà hỏi: “ Anh là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của Cẩn Du?”
Thanh Hải không ngừng ngại mà đáp thẳng: “ Ngô Thanh Hải… Xin hỏi cậu gọi bạn gái tôi sau giờ làm việc là có ý gì?”
“ Bạn gái?”, anh hỏi lại.
“ Phải… Này Hà Vĩ Thành, cái nào ăn thì ăn, còn cúng thì đừng có động tay động chân… Cẩn Du là người của tôi có hiểu chưa?”, anh khẳng định.
Anh lập tức tắt máy đặt lại bàn, còn Vĩ Thành không tin Cẩn Du lại làm thế với anh. Anh đã cố gắng hết sức ở bên cô nhưng giờ mọi thứ là vô nghĩa thật sao?
Nghe tiếng nhạc xập xình, anh biết Thanh Hải đưa Cẩn Du đến đâu, vì Thanh Hải chỉ đến một nơi đó.
Thấy Cẩn Du trở lại, anh giả vờ như chưa có gì, vui vẻ uống rượu.
Bỗng có hai người mang rượu đi đến, có vẻ như là người quen.
“ Chủ tịch Ngô! Phó chủ tịch Ngô! Không ngờ lại gặp hai người ở đây, có duyên thật”, người đàn ông khoảng 40 tuổi chào hỏi.
Thanh Hải cũng mỉm cười: “ Phó tổng Lưu! Tình cờ quá!”, cả hai bắt tay nhau.
“ À đây là bạn gái tôi, Khiết Nhi”, anh Lưu giới thiệu cô gái kế bên mình.
Cô gái trẻ đẹp kế bên cũng đưa tay ra: “ Chào anh chủ tịch Ngô!”.
Anh cũng bắt tay với cô nhưng cô gái lại dùng ngón tay cạ vào, Thanh Hải liền hiểu tình ý.
Hai người nói được vài câu thì anh Lưu nói: “ Không làm phiền hai người hẹn hò nữa, tôi đi trước”.
“ Được, gặp lại sau!”.
Phó tổng Lưu và cô gái rời đi, cô gái vẫn cứ nhìn mê đắm Thanh Hải.