• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, tiếp tục với cảnh diễn ngày hôm qua, thợ trang điểm làm công việc của mình. Giúp Thù Oanh hóa thân thành tiểu cô nương xinh đẹp. Duật Thiên vẫn như phong cách hôm qua. Quần áo đơn giản dính chút bụi đất để tạo lên nét độc đáo của nhân vật.



Sau khi đã xong xuôi mọi việc, đạo diễn lập tức cho chỉ thị cảnh quay.



"1_2_3, Diễn!"



Lúc này Duật Thiên "bất tỉnh" dưới đất, còn Thù Oanh bên cạnh khẽ gọi tên nhân vật.



"Uông Khải! Uông Khải! Huynh có nghe thấy ta không?"



"Đau đầu quá." Duật Thiên mờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng quái lại của Thù Oanh và tròn mắt. Bộ dáng dính đầy bụi nhưng không thể nào che đi được dung nhan hoàn hảo của cậu.



"Đây là đâu? Chúng ta chưa chết à."



Thù Oanh tỏ vẻ vui mừng. "Chết gì chứ. Chúng ta đang ở thời đại của ta."



"Cái thời đại tiên linh gì gì đó hả."



"Là Lạc Du lục địa."



Duật Thiên như đã quen với việc Thù Oanh tỏ vẻ kì lạ nên không hỏi nhiều. Thù Oanh giúp Duật Thiên đứng dậy.



"Cắt!"



Sau tiếng cắt của đạo diễn. Hai người mới khôi phục lại bộ dáng hằng ngày. Đạo diễn Hải hài lòng với tài nhập xuất của hai người nên thái độ hòa nhã hơn.



"Khoảng 3 tiếng nữa chúng ta tiếp tục. Bây giờ mọi người nghỉ ngơi đi. Giải tán!"



Thế là Duật Thiên cùng Thù Oanh tiếp tục sự nghiệp ăn uống khi vẫn còn mặc trang phục.



Thù Oanh là một bộ dáng y phục tiên nhân bất phàm với màu trắng xanh mượt mà, mỗi cái nhấc tay nhấc chân mang một phong cách tao nhã nhưng giờ đây cô đang...ngồi bệch trên đất ăn bim bim.



Duật Thiên trước kia là một bộ dáng thiếu gia hoàn hảo mà giờ đây cũng giống như Thù Oanh, dáng ngồi vô cùng mất thể diện.



Sau đó dường như Thù Oanh mắc nghẹn rồi thành nấc cục, Duật Thiên đành đi lấy nước cho cô uống. Khi đi qua trại của một diễn viên phụ, cậu nghe thấy thoang thoáng giọng nói của người bên trong. "Cậu chắc chắn đã cắt đứt dây của con nhóc đó chứ?"



"Tốt. Vậy nửa tiền công sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ đưa thêm."



Duật Thiên khẽ xoa cằm, bàn tay lắc lắc chai nước. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo nụ cười vô cùng xấu xa.



Duật Thiên nhanh chóng rời đi để đem nước cho Thù Oanh.



.....



Sau ba giờ nghỉ ngơi, mọi người lại tiếp tục vào vị trí. Khi đạo diễn Hải chuẩn bị cho người bắt máy, Duật Thiên liền giơ tay lên phát biểu ý kiến. "Đạo diễn Hải, phiền bác cho người kiểm tra lại dây."



"Cháu có vấn đề gì về dây sao?" Đạo diễn Hải tỏ vẻ nghi ngờ. Đáp lại sự nghi ngờ đó của đạo diễn Hải, Duật Thiên chỉ cười hì hì.



"Cháu hơi sợ độ cao a, lại cũng không muốn trong lúc diễn có ngoài ý muốn, nếu không lúc té xuống nệm hơi, không chừng nệm hơi vì cân nặng của cháu mà xì hết hơi nha."



Kết quả câu nói này khiến đạo diễn Hài bật cười. Sau đó ông cũng đáp ý cho người kiểm tra.



Bất quá không như mong đợi của ông, một phần dây cáp bị cắt đứt. Đạo diễn Hải liền sầm mặt xuống.



Để đảm bảo hơn, ông cũng cho phía người làm đạo cụ kiểm tra lại lần nữa. Chỉ duy nhất dây cáp của Thù Oanh bị cắt đứt. Còn lại đều bình thường.



Đạo diễn Hải càng ngày mặt càng đen, đành cho mọi người tập trung lại. Khi Duật Thiên chuẩn bị đứng bên cạnh Thù Oanh, cậu bị đạo diễn Hải gọi lại.



Đạo diễn Hải tuy không tỏ vẻ tức giận nhưng đôi mắt lạnh giá của ông đã thể hiện điều đó.



"Duật Thiên, bác biết cháu là một người không làm những chuyện hại người này, hãy nói cho bác biết sao cháu lại biết dây bị cắt đứt."



Duật Thiên im lặng không trả lời, đôi mắt vậy khẽ lướt qua mọi người sau đó cậu lôi chiếc điện thoại của mình ra. Phát lại một đoạn ghi âm ngắn chưa đến 30 giây.



"Cậu chắc chắn đã cắt đứt dây của con nhóc đó chưa?"



"Tốt. Vậy nửa tiền công sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ đưa thêm."



Không khí như bị đóng băng, mọi người trong đoàn không dám hít thở.



Đạo diễn Hải dường như rất tức giận, ông nghiến răng nói từng chữ. "Là ai? Một là nhận tội rồi tôi cho qua chuyện, hai là tôi sẽ báo cảnh sát, sau này người đó đừng hòng có một buổi diễn phim nhỏ."



Trong dòng người không ai dám đứng ra. Cả đám yên lặng như giấy. Duật Thiên thì đứng đó ngáp một hơi rồi châm dầu vào lửa. "Đạo diễn Hải, bác có nói người gây ra cũng chẳng dám nhận đâu, bác cứ một lời giao chuyện này cho cảnh sát làm đi. Nếu cần, cháu sẽ thuê giúp bác một thám tử để điều tra và một luật sư để phản biện và tranh luận trên tòa án.



Mặc dù cậu không biết rõ là ai làm nhưng đối với cậu, làm hại đến bạn bè cảu cậu chính là muốn đối đầu với cậu. Cậu sẽ không cho qua chuyện này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK