_____________________________________
Bởi vì tình yêu của hai người là tình yêu cấm kị dù luật pháp không ghi. Song hai người vẫn cố chấp tổ chức hôn lễ mà không có đức cha, không có nhà thờ, không có đồ trang trí và cũng chẳng có khách hay tiệc mừng.
Duật Thiên mặc trang phục vào. Đó là bộ vest trắng tinh, trên ngực cài một bông hoa hồng đỏ. Duật Thiên đứng trước gương chỉnh cavat. Đằng sau cậu có một người con trai đi đến ôm lấy cậu. "Nó hợp với em lắm."
"Ừm." Duật Thiên hưởng thụ sự ấm áp từ người kia, môi nở nụ cười hạnh phúc.
Kiều Ngôn nắm lấy tay của cậu.
"Đi thôi." Duật Thiên gật đầu, nắm chặt tay Kiều Ngôn bước ra lễ đường.
Tuy chúng ta đến từ hai thế giới khác biệt, không biết khi nào chúng ta sẽ tách nhau ra nhưng dù xa cách mấy. Anh vẫn sẽ tìm đến em.
Kiều Ngôn__