• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mai tôi cũng sẽ kiếm một bé thỏ con* về nuôi, ai thèm chứ." Chúc Xuyên đi tới chỗ giáo sư Phó, ôm Lệnh Ý lên, "Tiểu bảo bối, thấy ba nuôi của con đẹp trai không?"

*Kiếm một bạn nhỏ dthw ngoan ngoãn nghe lời như Kiều Kiều.

Kiều Tẫn túm ống tay áo Lục Hàm Châu, nhỏ giọng hỏi hắn: "Không phải một người chỉ được có một Omega thôi sao? Sao anh ấy lại..."

Lục Hàm Châu cũng hạ thấp giọng nói: "Một Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega, chỉ khi nào thực sự yêu thích mới có thể độc chiếm người khác. Chúc Xuyên là beta không đánh dấu được người khác, vả lại cậu ấy cũng chơi bời quen rồi."

Kiều Tẫn có chút không rõ, "Vậy một Omega cũng có thể có rất nhiều Alpha sao?"

Lục Hàm Châu hơi nhíu mày, cái học một biết mười này của cậu sao lại khiến lòng người khủng hoảng vậy? Đành phải vội vội vàng vàng nói: "Đó là khi không kết hôn, còn nếu kết hôn rồi thì cũng chỉ được có một Alpha. Ví dụ như em, cả đời này chỉ có thể thuộc về một mình tôi, biết chưa?"

"Vâng!"

Nhìn hai người vẫn luôn nói chuyện, Chúc Xuyên ở bên kia cao giọng: "Này, hai người các cậu chơi chưa chán hay sao hả, làm gì mà còn chưa tới?"

Lục Hàm Châu nắm tay Kiều Tẫn đi qua đó, tìm chỗ ngồi cho hai người sau đó tự nhiên mà ôm cậu vào trong ngực, tiện tay bưng một ly rượu trên khay, cười nói: "Chúc tổng chỉ cho chúng tôi uống cái này sao?"

"Tôi là hạng người như vậy à?"

Giáo sư Phó đang mang thai không uống rượu, bác sĩ Thẩm lái xe cũng không có ý định uống. Chúc Xuyên nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có Lục Hàm Châu có thể uống cùng mình.

Kiều Tẫn vừa đến ánh mắt liền rơi vào người giáo sư Phó, muốn nhìn lại không dám chỉ dám nhìn một chút lại rời đi một chút. Giáo sư Phó ngồi đó, mặc áo sơ mi tối màu, bên ngoài là áo khoác len cổ rộng.

Bụng dường như, không thấy rõ.

Phó Thanh Sơ vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ánh mắt Kiều Tẫn, cũng không vạch trần cậu nhìn chăm chú chỉ khẽ cười một tiếng vẫy tay về phía Lệnh Ý chờ đến khi cô bé chạy tới mới nhẹ nhàng lau miệng cho cô bé, ôn nhu nói: "Cẩn thận không ngã, ông bà thấy con bị thương lại phải đau lòng."

"Vâng ạ."

Kiều Tẫn vẫn luôn không thể hiểu được, bụng nhỏ như vậy sao có thể nhét một đứa bé vào. Cậu cúi đầu nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của chính mình, nếu nhô ra thì sao?

Phải lớn đến chừng nào?

Thật là đáng sợ.

"Anh trai xinh đẹp ơi!" Phó Lệnh Ý chạy tới, ghé vào tai cậu nói gì đó, nói xong Kiều Tẫn liền nghiêng đầu sang nhìn Lục Hàm Châu, "Lệnh Ý gọi em dẫn cô bé đi tìm đồ ăn."

Lục Hàm Châu ngẩng đầu nhìn một cái, không ít người, "Em đi được không?"

Kiều Tẫn chần chờ một lúc, đè chút muốn lùi bước xuống đáy lòng, cậu muốn làm một người có thể bước đi bên cạnh Lục Hàm Châu, không muốn để hắn luôn phải bảo vệ mình, liền nói: "Được!"

"Ừm, đi đi, nhớ trông Lệnh Ý."

Chúc Xuyên cầm ly rượu, không chút đứng đắn nằm trên ghế salon, giọng nói cũng mang theo một chút lười biếng.

"Gần đây việc làm ăn cuối cùng của Khương gia cũng đã làm sai, căn cơ ở Bình Châu coi như triệt để bị nhổ đi. Nếu biết Khương Phi tự làm còn thiêu thân, còn gây ra ảnh hưởng lớn như vậy thì hẳn lão Khương phải trực tiếp cắt thằng nhóc đó làm đôi."

Lục Hàm Châu nhìn bóng lưng Kiều Tẫn, mất tập trung nói: "Làm gì cũng phải trả giá, sinh một đứa con như thế hẳn là cũng phải nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay."

"Vậy nhóc Hoắc Thái kia thì sao?"

"Nếu như cậu ta thích Omega của người khác như vậy thì cho một Omega đặc biệt đi."

"Là sao?"

Lục Hàm Châu khẽ cười một tiếng, giáo sư Phó vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên mở miệng, giọng nhàn nhạt: "Gần đây có một Omega đang mang thai vừa mất nửa kia đang cần chăm sóc, vừa vặn có tin tức tố khớp với Hoắc Thái đến 92%, đương nhiên sẽ phân cho cậu ta."

Chúc Xuyên kinh ngạc một giây, "Cậu cũng quá độc ác rồi đi, năm nay cậu ấy mới 19 tuổi? Là Omega kia đã kết hôn lâu rồi hay là còn đang trong giai đoạn chưa thể bị bao trùm ký hiệu*?"

*Mới tìm được từ thay bằng từ đánh dấu =)) ngày trước mình cứ bị dập khuôn kiểu "đánh dấu" là động từ còn "ký hiệu" là danh từ, tức là đánh dấu xong thì ta được một ký hiệu =))

Lục Hàm Châu lắc đầu, giọng nói vừa thấp vừa lạnh, "Không phải là trong giai đoạn chưa thể bị bao trùm, mà là cả đời này cũng không thể bị bao trùm. Tin tức tố của Omega kia với người chồng đã mất kia khớp 100%."

Cả đời này Hoắc Thái cũng không thể thành kết* bên trong Omega kia, nếu không Omega kia sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nói cách khác, đời này hắn cũng sẽ không thể có con ruột của mình, tại kì phát tình của Omgea kia cũng không thể đi vào bên trong.

*Có ai đọc Love is an illusion không? Thành kết như kiểu "thắt nút" ở trong đó đó. Kiểu là khi Alpha đã thành kết một Omega thì Omega đó sẽ không thể quan hệ với ai nữa.

Chúc Xuyên trầm mặc nửa ngày, "Tàn nhẫn, cậu quá tàn nhẫn."

Lục Hàm Châu thản nhiên tiếp thu: "Quá khen."

"Cút đi, ai thèm khen cậu." Chúc Xuyên uống hơn nửa ly rượu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, "Đợt trước Phương Nhuế có nhận phỏng vấn, cậu xem chưa? Cô ấy nói cô ấy sẽ buông tha quá khứ, không thèm chấp nhất. Tuy là nói mơ hồ, mới nghe cũng thấy bình thường nhưng chẳng phải ý cô ấy là nói cậu bội tình bạc nghĩa hay sao."

Lục Hàm Châu ngẩng đầu nhìn Kiều Tẫn cách đó không xa, cậu đang khom người nói với Lệnh Ý gì đó, ánh đèn rơi xuống sáng thành một vòng xung quanh người cậu.

"Nếu không quá làm loạn, tôi sẽ bỏ qua."

Chúc Xuyên bụm mặt, "Ôi mẹ nó, lão già này chua chết tôi rồi. Lời tâm tình này giữ lại cho bảo bối nhà cậu đi, da gà của tôi có thể xây được tường thành rồi đây này."

Lục Hàm Châu khẽ cười, không phản bác.

Thời gian này Kiều Tẫn như chim sợ cành cong, làm cái gì cũng đều sợ hắn không vui, cẩn thận từng li từng ti nhìn hắn, vừa phát hiện hắn không bình thường liền cuống cuồng lấy lòng hắn.

Hắn bảo làm cái gì thì làm cái đó, giống như một tờ giấy trắng tinh, bất luận hắn vẽ cái gì lên cũng được. Dạy cậu từ mình làm, dỗ cậu nhét vào một chút cậu cũng chỉ hơi từ chối cuối cùng vẫn là đáp ứng.

Làm cậu xấu hổ đến siết càng chặt, mắt đều khóc đến đỏ bừng cũng không dám phản khác. Không làm tàn nhẫn cậu liền theo bản năng cầu xin, không biết là thật sự tinh khiết hay là quyến rũ trời sinh.

Cậu như vậy hẳn là vẫn sợ hắn không muốn mình, thiếu cảm giác an toàn.

Kiều Tẫn bưng đồ ăn dẫn Lệnh Ý và Lục Mặc trở về. Lệnh Ý khăng khăng đòi giáo sư Phó đút ăn liền bị bác sĩ Thẩm bế lại đặt trên đầu gối, "Trong bụng ba con còn một đứa không rảnh, để cha."

Kiều Tẫn đặt một phần ăn khác lên bàn, Lục Mặc không lên tiếng bắt người khác đút ăn chỉ lẳng lặng tự mình ăn.

Lục Hàm Châu duỗi tay gọi Kiều Tẫn, "Kiều Kiều càng ngày càng giỏi, nói không chừng sau này sẽ không cần tôi chăm sóc nữa."

Kiều Tẫn được hắn khen liền vui vẻ nói: "Thật sao?"

"Ừm." Lục Hàm Châu nhìn cậu hai má hơi hồng hồng, không giống như là xấu hổ mới có liền đưa tay luồn vào bên trong áo bông thử một chút, có chút mồ hôi.

"Nóng sao?"

Kiều Tẫn gật đầu, tự mình cởi ra mấy cái cúc áo, thở ra một hơi, vẫn cảm thấy khô nóng. Trong lồng ngực tựa như có một đống lửa đang thiêu đốt, không quá mãnh liệt nhưng lại làm cậu thở không ra hơi.

"Không sao." Kiều Tẫn bỗng nhiên thấy khát, liếm liếm môi, nhìn ly rượu trong tay Lục Hàm Châu nhỏ giọng hỏi hắn: "Đàn anh ơi, em có thể nếm thử không?"

Lục Hàm Châu nhớ đến lần trước ở lễ cưới giáo sư Phó, cậu còn chê vị lạ, giờ lại quên mất rồi.

Hắn giơ tay đưa ly rượu đến bên miệng cậu, cho cậu uống một ngụm nhỏ, chờ đến khi cậu nuốt xong mới hỏi: "Ngon không?"

Kiều Tẫn nhấp nhấp môi, lắc đầu nói: "Không biết, uống thử một lần nữa được không?"

Lục Hàm Châu lại cho cậu uống thử mấy ngụm, liên tiếp vài ngụm rượu trong ly liền vơi đi phân nửa. Cũng không lâu sau ánh mắt Kiều Tẫn từ từ như tan vào sương mù, mềm nhũn dựa vào vai hắn.

Ly rượu nặng kia cũng đã thấy đáy.

Chúc Xuyên đang nói chuyện với giáo sư Phó, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Kiều Tẫn đang mềm mại dựa trên người Lục Hàm Châu, dương như còn đang mê sảng mà lẩm bẩm cái gì đó. Khuôn mặt vốn trắng nõn mà bị nồng độ rượu hun đến đỏ chót, thoạt nhìn ngoan đến khó tin.

"Say rồi?"

Lục Hàm Châu đang muốn nói chuyện lại thấy Chúc Xuyên ra hiệu, giáo sư Phó và bác sĩ Thẩm mỗi người che tai một đứa.

"Này, cậu không phải là cố ý đấy chứ."

Lục Hàm Châu lạnh lùng liến nhìn Chúc Xuyên, "Cố ý gì."

"Biết rõ tửu lượng chị dâu không được tốt lại còn cho cậu ấy uống rượu. Muốn lừa chị dâu làm chuyện gì đó mờ ám lại còn muốn chối?" Chúc Xuyên giả vờ giả vịt thở dài, một bên cười cười nói: "Tôi vốn tưởng rằng tên nhóc họ Thẩm này đã chẳng ra gì rồi giờ nhìn lại cậu còn không biết xấu hổ hơn cậu ấy."

Lục Hàm Châu không nhịn được nữa đành nói: "Cút."

Kiều Tẫn còn hơi tỉnh táo, mơ hồ nghe được một chữ "cút" của Lục Hàm Châu liền theo phản xạ tưởng hắn mất hứng, lập tức ôm cổ hắn đến gần hôn hôn hắn.

"Đàn anh... Anh đừng bắt em cút, đừng ghét em mà." Kiều Tẫn nói mơ vô ý đâm vào nơi sâu xa nào đó trong tim Lục Hàm Châu. Lúc thanh tỉnh còn hôn không ra hôn chứ đừng nói là đang say rượu.

Không có quy luật cắn hắn hai lần liền nhụt chí buông tay ra, vành mắt đỏ chót cứ hai giây lại rớt xuống một giọt nước mắt, "Đàn anh không phải... Không phải như vậy, ông ấy sẽ không..."

Lục Hàm Châu nhíu mày, "Kiều Tẫn?"

Kiều Tẫn chưa nói xong câu đó liền gục đầu ngủ mất.

Hắn dù cho muốn hỏi cái gì cũng không hỏi được nữa, mấy người còn lại cũng nghe được không đúng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn. Chúc Xuyên nhanh miệng, "Cậu ấy vừa nói ai? Ai không phải cái gì?"

Lục Hàm Châu ôm Kiều Tẫn, việc của Kiều Chấn Hoa không phải bí mật gì, hắn cũng không có ý định gạt ba người này liền trực tiếp nói ra quan hệ của Kiều Tẫn và Kiều Chấn Hoa, cả nhiệm vụ Dương Cần giao cho cậu nữa.

Chúc Xuyên nói: "Không phải chứ, suy nghĩ cả nửa này, hóa ra lại là một gián điệp nhỏ?"

Giáo sư Phó tương đối bình tĩnh, nhìn hai người mấy lần, khẽ cười nói: "Không trách cậu ấy từ khi đến đây liền cẩn thận từng li từng tí nhìn cậu, chỉ cần cậu biến sắc một cái là cậu ấy liền không yên lòng. Tôi còn tưởng rằng cậu ấy vẫn còn sợ cậu, hóa ra là như vậy."

Bác sĩ Thẩm không quá tập trung, nghe vậy liền hỏi: "Là sao?"

Lục Hàm Châu nói, "Từ khi Dương Cần đưa em ấy đi gặp Kiều CHấn Hoa, em ấy liền sợ tôi sẽ không cần em ấy nữa, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ làm tôi tức giận."

Chúc Xuyên: "Vậy ý của cậu là, cứ để cho cậu ấy lo lắng, không nói cho cậu ấy biết sự thật?"

"Sự thật so với cái này gây thương tổn hơn rất nhiều." Lục Hàm Châu cúi đầu nhìn Kiều Tẫn, "Bắt em ấy lựa chọn giữa mẹ ruột và chồng, Dương Cần làm được, tôi không thể ép em ấy như vậy."

"Tôi thấy cậu cũng rất hưởng thụ được cậu ấy lấy lòng như này, tùy ý để cậu muốn làm gì thì làm."

Lục Hàm Châu không phản bác, "Quả thật đây cũng là một phần nguyên nhân."

Thật ra hắn đã nghĩ đến sẽ trực tiếp vạch trần chuyện kia với Kiều Tẫn, nhưng hắn đã nói sẽ cho Dương Cần một cơ hội cuối cùng.

Chọc thủng lớp cửa sổ giấy này, lỡ như Kiều Tẫn vì thâm cừu đại hận giữa hai người mà không chịu đến gần hay hay là vì những biến cố khác, tất cả đều không thể báo trước.

Mà từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ làm việc mạo hiểm.

Nói hắn ích kỷ cũng được, nói hắn đê tiện cũng được. Chúc Xuyên nói rất đúng, hắn đang trầm mê Kiều Tẫn, vừa ngoan vừa mềm còn biết chủ động. Hắn không muốn để cậu trở lại lúc ban đầu, nhìn thấy hắn sẽ trốn đi ngay.

Tác giả có lời muốn nói: QAQ... *đoạn này tác giả pr truyện mới mình sẽ cắt đi như cách mà tác giả cắt H* =))

11/07/2020, tự nhiên mấy ngày không edit =)) không hiểu mình làm sao luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK