• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Nhuế sững sờ, tay vẫn còn đang cứng lại giơ lên. Kiều Tẫn tàn bạo như muốn vồ tới cắn cô, bị Lục Hàm Châu nhanh tay kéo lại, bất ngờ bị cắn một miếng.

"Không sao, không sao." Lục Hàm Châu không giãy dụa, mặc cho cậu cắn, răng nanh như sắp găm vào da thịt, lông mày cũng không nhíu một chút nào chỉ nhẹ nhàng an ủi cậu: "Đừng sợ, tôi là của em."

Kiều Tẫn cũng không có buông ta, cậu không cảm giác được Lục Hàm Châu đang ôn nhu quan tâm mình, cũng không cảm nhận được đau đớn của hắn, chỉ theo bản năng mà phát tiết bất an của chính mình.

Phương Nhuế thấy tay Lục Hàm Châu sưng lên, còn như sắp bị cắn đến chảy máu, lo lắng hỏi: "Kiều Tẫn cậu ấy... Đúng không?"

Lục Hàm Châu nói: "Ừ."

Phương Nhuế trợn to hai mắt hít một ngụm khí lạnh, cô cũng biết chứng tự kỷ trị không hết, trạng thái tốt nhất là Kiều Tẫn của trước đây.

Cậu như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ. So với người bình thường, Lục Hàm Châu hẳn phải kiên trì gấp trăm lần để làm bạn với cậu.

Cục đá nhỏ ném vào trong nước còn có thể lăn tăn gợn sóng, mà chứng tự kỷ thì dù cho đá có chìm xuống đáy rồi cũng không chút gợn sóng nào. Dù cho bạn có thể vì cậu ấy làm nhiều hơn thế nữa, cậu ấy cũng không chắc chắn có thể đáp lại cậu.

Trời sinh chứng tự kỷ không có cách nào cảm nhận được tình cảm, cậu ấy sẽ không phân biệt được sự khác nhau giữa mỗi người. Có khi chồng và những con búp bê đối với cậu ấy đều có ý nghĩa giống nhau.

Nghĩ như vậy, đáy mắt Phương Nhuế bỗng nhiên hiện ra một tia thương xót.

Lục Hàm Châu đương nhiên là nhìn ra, không để ý chút nào nói: "Không cần, em ấy đã cho tôi rất nhiều thứ, chỉ cần mọi thời điểm đều sẽ theo bản năng mà ỷ lại tôi, vậy là đủ rồi."

Phương Nhuế hơi run run.

Lục Hàm Châu lấy tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu Kiều Tẫn, thấp giọng nói: "Kiều Kiều của tôi chỉ là đi hơi chậm một chút, em ấy không phải đứng yên, em ấy cũng đang cố gắng đi về phía tôi, đúng không bạn nhỏ Kiều Kiều?"

Lời nói vừa dứt, Kiều Tẫn tựa như nghe được, buông lỏng miệng ra.

Lục Hàm Châu cúi đầu nhìn cậu nở nụ cười, nhiều ngày mong đợi như vậy, cặp mắt đẹp đẽ kia vẫn cứ thế mà đen kịt, trống rỗng.

"Đi thôi."

Phương Nhuế nhìn hai người sóng vai đi xa dần, siết chặt văn kiện trong tay khẽ thở dài, đột nhiên cảm giác dường như mình sẽ từng quen Lục Hàm Châu.

Kiều Tẫn có được hắn, nhưng lại không nhận ra.

Có thể thấy được trời cao rất công bằng, người chiếm được và người không chiếm được đều phải nhận lấy một tầng bóng tối, làm cho chúng trở thành khuyết điểm hoàn mỹ.*

*Chỗ này mình cũng không hiểu lắm @@, chắc chị Phương Nhuế đang so sánh mình với Kiều Kiều, Phương Nhuế không có được Lục Hàm Châu là thiệt thòi đối với chị, Kiều Kiều có được Lục tổng nhưng lại phải chịu như này??

Lục Hàm Châu bị Kiều Tẫn cắn một miếng, có chút rách da, kêu Khâu Phỉ lấy ít đồ đến xử lý qua loa liền tiếp tục công việc.

Buổi chiều Ninh Lam đến báo cáo công việc, thời điểm nhìn thấy tay hắn lông mày liền hơi nhíu, "Lại nghiêm trọng rồi?"

"Em ấy thiếu cảm giác an toàn hơn so với tôi nghĩ, đối với em ấy Phương Nhuế là mối nguy hiểm rất lớn, nhìn thấy liền mất khống chế." Lục Hàm Châu nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn vẫn còn đang điêu khắc, dừng lại một chút mới nói tiếp: "Suy nghĩ lại, so với bây giờ thì lúc em ấy mới vừa gả cho tôi, còn sợ tôi, không tính là gì."

Ninh Lam nhìn hắn một mặt tưởng niệm dư vị, ở trong lòng thở dài.

Hắn thật vất vả mới có được một bảo bối, kết quả bảo bối này so với sao trên trời còn khó nắm bắt hơn, trời cao thật sự quá bạc đãi Lục Hàm Châu.

"Đúng rồi, còn bổ sung, hai ngày tới sẽ bắt đầu đấu giá, đây là bản kế hoạch, ngài xem một chút xem còn có chỗ nào cần phải sửa đổi không."

Lục Hàm Châu nhận lấy, nhìn qua một chút, thuận miệng hỏi: "Lục thị bên kia thì sao?"

"Bọn họ cũng rất hứng thú đối với hạng mục này, thật ra vụ này tỷ lệ thành công của chúng ta không phải quá cao, công ty chúng ta không coi là quá lớn, hai chữ Lục thị này lại quá vững vàng, người có đầu óc hẳn là sẽ phải dâng cho Lục thị." Ninh Lam có chút phẫn nộ, "Không phải chứ, đây là cái loại khốn nạn gì, một chút tình cảm cũng không có? Đuổi giết đến cùng đường rồi chuồn mất."

Lục Hàm Châu lật văn kiện, nghe vậy nở nụ cười, "Không cần tức giận, ba chữ Lục Hàm Châu này đủ vững vàng rồi."

Ninh Lam hô hấp cứng lại, "Nói thì nói vậy, năm đó đại thiếu ngồi mát ăn bát vàng, ngày lại phải nhọc nhằn khổ sở vì công ty, chạy đây chạy đó lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Ngài ấy là cậu ấm kinh thành tiền tiêu như nước, sao lại không nghĩ tới sẽ giúp ngài?"

"Ninh Lam."

"Sao, tôi mắng cho sướng đã rồi nói." Ninh Lam được một phen không coi ai ra gì, ngoại trừ Lục Hàm Châu, ở ngoài không ai cô không dám mở miệng mắng.

"Kiều Kiều hình như muốn gọi cô."

Ninh Lam nuốt lại câu thô tục, quay đầu ôn nhu mỉm cười nhìn Kiều Tẫn: "Bảo bối nhỏ, có chuyện gì vậy?"

Kiều Tẫn căm thù nhìn cô, Ninh Lam ngay lập tức hiểu ra, là do thời gian cô nói chuyện với Lục Hàm Châu đã quá lâu, vội nói: "Ra ngay ra ngay, đừng trừng nữa."

Ninh Lam đạp giày cao gót đi nhanh ra ngoài, còn cẩn thận mà đóng cửa.

Lục Hàm Châu đưa tay về phía Kiều Tẫn, "Lại đây."

Kiều Tẫn nhìn hắn, thật lâu mới gác lại dao khắc và vật liệu xuống đi tới trước mặt hắn, tự nhiên bò lên đùi, ngồi trong lồng ngực hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đĩa hoa quả trên bàn.

Lục Hàm Châu ôm cậu, đưa tay lấy hoa quả, bẻ một quả nhỏ đưa đến bên miệng cậu. Kiều Tẫn lại không há miệng mà kéo tay hắn, chỗ bị cậu cắn hằn ra dấu răng hôn một cái.

"Đừng tự trách, không đau." Lục Hàm Châu rút tay ra đưa quả nho tới bên miệng cậu dỗ cậu ăn, lại nói chuyện với cậu: "Tôi có một người bạn làm nghề đồ gốm, tối nay cơm nước xong chúng ta đến đó một chút được không?"

"Đến lúc đó tôi sẽ nặn ra một Kiều Kiều, em cũng nặn tôi, sau đó họ sẽ nung lên rồi chúng ta đặt ở nhà."

"Nhưng mà tôi không thông minh như Kiều Kiều, khẳng định sẽ không nặn đẹp bằng em, em có ngại tôi nặn em xấu không?"

Kiều Tẫn từng miếng từng miếng ăn hoa quả, ăn được đến quả thứ tư liền dỗ cái gì cũng không ăn nữa. Lục Hàm Châu lập tức nhớ tới thời điểm cậu mới gả đến nhà hắn không lâu, vừa ngoan vừa mềm, nhìn hắn uống say còn rụt rè đi nấu canh giải rượu cho hắn.

Lần đó hắn nói chỉ có thể ăn ba quả, cậu lại lấy nhiều thêm một quả để đút cho hắn, hắn nói không ăn liền ngoan ngoãn cất đi.

"Bây giờ có thể ăn nhiều thêm một chút." Lục Hàm Châu đưa một quả về phía cậu, chờ cậu nhận lấy mới nói: "Tôi cũng muốn ăn, Kiều Kiều đút cho tôi nếm thử được không?"

Kiều Tẫn nhìn dâu tây trong tay, đến cuối cùng cũng vẫn là không đút cho hắn. Lục Hàm Châu không để ý lắm, cười nói: "Tôi đùa chút thôi, em ăn đi, tôi không thích ăn dâu tây."

Kiều Tẫn mờ mịt nhìn hắn, lại nhìn dâu tây trong tay, vô ý thức mà phóng ra một chút tin tức tố, Lục Hàm Châu đưa tay đè lại tuyến thể của cậu.

Tin tức tố phải là tự mình khống chế, mà Kiều Tẫn bây giờ chỉ cần cậu muốn là phải có bằng được, hoàn toàn không tồn tại hai từ "khống chế" này.

"Muốn."

Lục Hàm Châu xoa xoa tuyến thể an ủi, "Kiều Kiều nghe lời, bây giờ không thể muốn được, về nhà rồi muốn."

Kiều Tẫn cố chấp nói: "Muốn."

Lục Hàm Châu kiên trì giải thích: "Văn phòng cách âm không tốt, tin tức tố cũng không thể ngăn chặn, ở đây rất nguy hiểm."

"Muốn." Kiều Tẫn hoàn toàn không nghe lọt, Phương Nhuệ làm cho cậu có cảm giác nguy hiểm cho nên sẽ theo bản năng nghĩ chỉ khi hai người kết hợp Lục Hàm Châu mới có thể cho cậu đủ an toàn.

Lục Hàm Châu biết giảng đạo lý với cậu bây giờ là hoàn toàn vô nghĩa, mà đáy lòng vẫn luôn tồn tại một chút ảo tưởng, Kiều Tẫn có thể đột nhiên khôi phục ý thức, gọi hắn là đàn anh, thẹn thùng chôn trong ngực hắn đỏ mặt xin tha.

Tuy rằng hắn rất thích cậu bảo vệ chủ quyền như bây giờ, Kiều Tẫn có thể thản nhiên nói ra nhu cầu của chính mình nhưng lại không quá tỉnh táo, chỉ là theo bản năng thôi.

Hắn không ngại Kiều Tẫn ở bất kỳ hình dạng nào, nhưng hắn hy vọng Kiều Tẫn có thể chân chính hiểu được tình cảm của chính mình, mà không phải là bị tình dục bản năng điều khiển.

Vào ngày sinh nhật Kiều Tẫn, Lục Hàm Châu đặc biệt dẫn cậu đi lấy sản phẩm hôm đó nặn.

Đại khái là do đã quen với việc điêu khắc cho nên nặn đồ gốm cũng làm rất tốt, hắn nặn ra Kiều Tẫn lung ta lung tung, Kiều Tẫn lại nặn hắn trông rất sống động.

Hắn dẫn Kiều Tẫn qua viết một dòng chữ trên bệ, chỉ vào hình nộm bằng gốm nói với cậu: "Em xem, Lục Hàm Châu được khắc tên Kiều Tẫn lên rồi, bây giờ Lục Hàm Châu đã thuộc về Kiều Tẫn."

Kiều Tẫn rất vui vẻ, ôm hình nộm bằng gốm không buông tay, lên xe cũng không nỡ thả xuống.

Lục Hàm Châu lái xe, tay còn lại xoa đầu cậu, thật ra nửa năm trước hắn đã bắt đầu muốn tổ chức sinh nhật cho Kiều Tẫn.

Ngay sau lần Kiều Tẫn tặng hắn chiếc bút đó.

Hắn suy nghĩ nửa năm, phải cho Kiều Tẫn một buổi sinh nhật long trọng, cho cậu một lễ trưởng thành, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không quá hoàn mỹ, kết quả chuyện này lại ập đến cho nên mọi thứ đều không thể thực hiện.

Kiều Tẫn rất dính hắn, so với lúc bình thường dính người hơn rất nhiều, hơn nữa cậu dường như còn có chút trầm mê vào chuyện hoan ái. Lục Thanh Nham nói đó là bản năng của cậu, ai cũng đều thích làm chuyện khiến cho mình vui sướng.

Bây giờ cậu không thể khống chế tin tức tố, nếu phóng ra quá nhiều có thể làm chính mình rơi vào trạng thái ngụy động dục, cho nên muốn hắn là chuyện bình thường.

"Kiều Kiều, sau này muốn làm cái gì?" Lục Hàm Châu thuận miệng hỏi, cũng không hi vọng cậu sẽ trả lời.

"Nghe nói gần đây có một đoàn kịch múa rối biểu diễn, mở một buổi triển lãm, sẽ trưng bày rất nhiều con rối, em có muốn đi xem không?" Kiều Tẫn không lên tiếng, mà lúc này điện thoại Lục Hàm Châu đột nhiên vang lên.

Ninh Lam gọi điện thoại tới nói Kiều Chấn Hoa muốn gặp Kiều Tẫn, cũng muốn gặp cả hắn.

Lục Hàm Châu khó hiểu nửa ngày, vẻ mặt không hề dễ chịu nói: "Gặp tôi làm gì? Là muốn ôn chuyện với tôi hay là muốn tôi gọi ông ta một tiếng bố vợ? Bảo ông ta yên tâm chờ chết đi."

Ninh Lam bên kia cũng không tiếp đãi Kiều Chấn Hoa, suy nghĩ một chút vẫn là khuyên nhủ: "Lần trước tôi đi nói cho ông ta biết Dương Cần chết rồi, ông ta không quá bình thường, tôi cảm thấy có thể ông ta sẽ biết một chút chuyện. Ngài nói có phải ông ta và Dương Cần hợp tác kế hoạch gì không?"

"Được." Lục Hàm Châu tại giao lộ quay đầu xe, nói: "Nếu ông ta muốn gặp, tôi sẽ dẫn Kiều Tẫn đi gặp một chút. Hai người này lấy con trai làm công cụ trả thù, tôi liền cho ông ta xem công cụ này bây giờ có phải là trạng thái mà ông ta thỏa mãn hay không?"

Ngón tay Kiều Tẫn khó nhìn thấy mà run rẩy, sau một lúc lại chỉ chỏ trên mặt hình nộm bằng gốm, một giọt nước mắt "tách" một tiếng rơi xuống trên mặt hình nộm.

Lục Hàm Châu thấy tiếng hít thở không bình thường, nghiêng đầu nhìn thấy Kiều Tẫn đang cúi gằm xuống, vội đưa tay nâng cằm cậu, "Sao lại khóc?"

Gần đây cậu phát cáu rất nhiều lần, Lục Hàm Châu cũng nhất thời không chắc chắn cậu làm sao, đưa tay xoa nước mặt cho cậu, "Có phải là chỗ nào không thoải mái không?"

Kiều Tẫn cúi đầu, qua vài giây bỗng nhiên như phát điên bắt đầu rút nhẫn cưới ra. Bởi vì không rút được mà làm ngón tay trở nên đỏ chót, sau khi kết hôn cậu mập lên một chút, nhẫn cũng theo đó mà không dễ rút ra.

"Kiều Tẫn!"

07/08/2020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK