• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đây không cho dừng xe, Lục Hàm Châu không thể làm gì khác hơn là siết chặt cổ tay cậu ngăn cậu tiếp tục tháo nhẫn, bàn chân đạp chân ga mau chóng tìm chỗ dừng xe.

Kiều Tẫn lung tung muốn tháo nhẫn, chốc chốc lại cào trên mu bàn tay Lục Hàm Châu.

Hắn dường như không cảm nhận được đau đớn, lông mày vẫn như cũ chưa thả lỏng được, nhịn xuống nóng vội lặp lại gọi cậu: "Kiều Tẫn, không được cử động nữa!"

Kiều Tẫn ngẩn ra, vành mắt đỏ bừng nhìn hắn, Lục Hàm Châu đau lòng, giọng nói mềm nhũn, ôn nhu nói: "Là đàn anh không tốt, em đừng tháo nhẫn."

Thật vất vả mới tìm được một nơi được dừng xe, Lục Hàm Châu mở cửa xe đi xuống sang bên phía Kiều Tẫn mở cửa xe nửa ngồi nửa quỳ nắm chặt ngón tay cậu, xoa xoa phần bị đè nén đến đỏ đỏ hồng hồng.

Kiều Tẫn vẫn còn đang giãy dụa, Lục Hàm Châu không còn cách nào ấn gáy cậu về phía chính mình, hôn lên, lại bị cậu theo bản năng cắn một cái, môi tê rần thoang thoảng mùi máu tanh.

Lục Hàm Châu không buông ra, một lần lại một lần miêu tả khuôn miệng cậu, thoáng phóng ra một chút tin tức tố cho cậu cảm giác an toàn, vô hình nói với cậu: "Đừng sợ, đừng sợ."

Kiều Tẫn chậm rãi an tĩnh lại, tùy ý để Lục Hàm Châu hôn, ngón tay cũng chậm rãi buông ra, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào ngọt nị.

Lục Hàm Châu đổi chỗ, nhẹ nhàng hôn nước mắt cậu, mềm giọng hỏi cậu: "Sao không muốn nó?"

Nước mắt Kiều Tẫn lã chã rơi xuống, Lục Hàm Châu không nỡ lòng đi hỏi tiếp, cũng biết trạng thái của cậu bây giờ dù cho hỏi cũng không được gì, chỉ có thể đoán, mà không đoán trúng cái nào.

"Được rồi, Kiều Kiều không muốn vậy không cần nữa."

Kiều Tẫn gấp đến độ lắc đầu liên tục, "Không muốn làm công cụ, không phải công cụ."

Lục Hàm Châu đang muốn đứng dậy nghe được Kiều Tẫn nói bỗng cứng đờ, tim tựa như bị một phát đánh rất mạnh, cậu nghe hiểu được hết lời hắn nói!

Đó là cậu hiểu lầm hắn coi cậu làm công cụ, hay có thể nói trong tiềm thức của cậu vẫn nhớ đến lời Dương Cần nói, cho cậu tới để làm tổn thương hắn.

Vô luận là cái nào, Lục Hàm Châu cũng không muốn tạo ảnh hưởng cho Kiều Tẫn.

"Được được, không phải công cụ, Kiều Kiều không phải công cụ, Kiều Kiều là bảo bối của đàn anh, có đúng hay không?" Lục Hàm Châu ôm cậu, nhìn mắt cậu nói: "Em nghe được những gì tôi nói đúng không? Chỉ là bây giờ vẫn chưa chịu tha thứ cho đàn anh, không chịu nói chuyện với tôi phải không? Không sao."

Kiều Tẫn khẽ chớp mắt, Lục Hàm Châu lại nói: "Nhưng không cho làm thương tổn đến bản thân."

Cậu cúi đầu, Lục Hàm Châu nâng cằm cậu lên, lau nước mắt cho cậu, lại xoa tay cậu hỏi: "Em xem, đều đã đỏ hết lên rồi, có đau hay không?"

Kiều Tẫn nhìn vết bầm trên ngón tay, nhẹ nhàng cử động ngón tay, sau đó gật đầu một cái.

"Lần sau không được làm mình bị thương, em đau, đàn anh cũng rất đau, biết không?"

Kiều Tẫn như hiểu mà không hiểu gật đầu một cái, nghiêng người dưới tầm mắt của hắn khẽ hôn hắn, học theo Lục Hàm Châu lúc bình thường đối với mình nhẹ nhàng, một cái hôn tựa như chứa đầy tình cảm.

Lục Hàm Châu có chút lo lắng Kiều Tẫn nhìn thấy Kiều Chấn Hoa sẽ đột nhiên mất khống chế, vì vậy gọi điện thoại hỏi Lục Thanh Nham, đợi đến khi Lục Thanh Nham cam đoan sẽ không ảnh hưởng quá lớn mới yên tâm dẫn cậu đến trại giam.

Làm xong thủ tục liền dẫn Kiều Tẫn cùng đi đến phòng thăm tù.

Kiều Tẫn Hoa gầy hơn so với lần trước, hai con mắt đục ngầu tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chết lặng lại, tay cũng rất run, vừa nhìn thấy Kiều Tẫn liền đột nhiên nhào tới, nhưng lại chỉ có thể va vào kính thủy tinh.

Lần này Lục Hàm Châu dùng hình thức thăm tù bằng qua điện thoại, nội dung hai người họ nói chuyện Kiều Tẫn sẽ không thể nghe thấy.

Đôi mắt Kiều Chấn Hoa cạn khô tựa như có chút sáng bừng lên, nhìn thấy nhưng không thể chạm vào chỉ có thể đặt tay kề sát trên kính thống khổ gọi cái gì đó.

Lục Hàm Châu che mắt Kiều Tẫn, thấp giọng hỏi cậu: "Kiều Kiều ngoan, có buồn ngủ không?"

Gần đây Kiều Tẫn rất trầm mê vào việc hoan ái, buổi tối làm hơi nhiều nên ban ngày cũng không quá có tinh thần, vừa bị hắn hỏi liền gật đầu.

Lục Hàm Châu tìm tai nghe đeo cho cậu, tìm mấy bài nhạc cậu yêu thích bật lên, sau đó ôm người vào trong lồng ngực thấp giọng nói: "Đàn anh ôm em ngủ."

Kiều Tẫn ngoan ngoãn vùi vào lồng ngực hắn "Ừm" một tiếng, đeo tai nghe nhắm mắt lại, hoàn toàn không cảm thấy ngủ trong trường hợp này là có gì không đúng.

Kiều Chấn Hoa ở bên kia tấm kính nhìn thấy cảnh này đều muốn phát điên rồi, từng cú từng cú nện lên tấm kính bị cảnh sát phía sau túm trở lại, nói ông phải quý trọng cơ hội thăm tù này.

Lục Hàm Châu giương mắt, lạnh lùng nhìn ông, cầm lấy điện thoại không thúc giục, chỉ là lạnh lùng chờ ông nói.

Kiều Chấn Hoa cầm lấy điện thoại, câu đầu tiên chính là mất khống chế gào lên, "Mày không phải là người!"

Lục Hàm Châu không tỏ ý gì, nhàn nhạt chuyển chủ đề: "Ông có gì muốn nói, nói đi."

"Dương Cần chết có phải do mày làm không!" Kiều Chấn Hoa hoàn toàn không nghi ngờ gì mà nói là do Lục Hàm Châu, vì để có thể nắm bắt được Kiều Tẫn hẳn là có thể làm ra chuyện kia. Vụ án ngụy trang thành tai nạn xe bây giờ rất nhiều.

"Ông cảm thấy bà ta chết không phải là do ngoài ý muốn?"

Kiều Chấn Hoa phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, hai mắt đỏ đậm tựa như muốn chảy máu, hàm răng nghiến đến phát ra tiếng kèn kẹt vang vọng, "Ngoài ý muốn? Mày cảm thấy có cái ngoài ý muốn nào mà trùng hợp vậy không?"

"Tôi nói không phải, ông tin không?" Lục Hàm Châu hỏi.

Kiều Chấn Hoa thoáng buông lòng, cách tấm kính nhìn chằm chằm Lục Hàm Châu, qua thật lâu mới hỏi: "Thật sự không phải mày?"

"Tôi vẫn luôn coi Kiều Tẫn là người duy nhất xứng đôi với tôi, là do các người từ đầu tới cuối luôn cho rằng tôi dằn vặt em ấy. Mà thật ra nói đến dằn vặt em ấy, khiến em ấy thành bộ dáng như này, đều là do ông và Dương Cần."

"Em ấy có chứng tự kỷ, mỗi ngày đều như bước đi trên dây của lý trí, cho dù là người bình thường được phái đến hại tôi cũng sẽ phải nhận lấy vài phần nguy hiểm chứ đừng nói tới Kiều Tẫn. Các người để một đứa nhỏ yếu đuối đến, các người vì đạt được mục đích của chính mình, đã bảo giờ cân nhắc đến tình cảnh của em ấy chưa?"

Lục Hàm Châu không muốn trách cứ ai, hắn bình tĩnh nhìn Kiều Chấn Hoa, từng câu từng chữ nói ra, đây là hai người kia nợ Kiều Tẫn.

"Ông cảm thấy tôi làm cho ông bị oan, nhưng năm đó là chính ông tự mình đi đầu thú đã hại chết Tư Duy, qua điều tra cảnh sát lấy được chứng cứ xác thực, từ đầu tới cuối tôi có nhúng tay vào không?"

"Công ty ông có chuyện, liên quan gì đến tôi không?"

"Thời điểm ông để Kiều Tẫn đến hại tôi có cân nhắc tình cảnh của em ấy không? Tôi từng bước từng bước nhượng bộ, hi vọng Kiều Tẫn vẫn luôn có thể để lại một niệm tưởng, cho em ấy cảm thấy mình luôn có cha mẹ thương yêu. Nhưng hai người các người, lại tự tay phá vỡ giấc mộng tôi tự tay dựng lên cho em ấy."

"Kiều Chấn Hoa, ông và Dương Cần không xứng làm người, giờ còn hy vọng có thể làm cha mẹ Kiều Tẫn sao?" Lục Hàm Châu lạnh lùng nhìn Kiều Chấn Hoa, vẻ mặt nhạt nhẽo đến tận cùng, lời nói lại cực kỳ tàn nhẫn, từng câu từng chữ như tra tấn trong lòng Kiều Chấn Hoa.

"Ông muốn gặp em ấy, bây giờ gặp được rồi, vậy ông muốn nói với em ấy cái gì? Muốn em ấy gọi ông một tiếng cha? Nghe chữ này ông không thấy tổn thọ à?"

Kiều Chấn Hoa cả người run lên, tựa như sắp không cầm vững điện thoại nữa, hiển nhiên là bị những lời này của Lục Hàm Châu làm cho á khẩu không trả lời được, dùng sức lắc đầu, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Lục Hàm Châu nhìn nước mắt của ông, không chút nào cảm động, lạnh như băng nói: "Ở trước mặt tôi, nước mắt là thứ không đáng tiền nhất, nếu khóc xong rồi thì nói mục đích gọi tôi đến ngày hôm nay đi. Nếu chỉ là để cho là tôi hại chết vợ ông, thứ lỗi tôi không tiếp ông."

Kiều Chấn Hoa cắn răng, bắp thịt dưới cằm cơ hồ run lên bần bật, Lục Hàm Châu tựa như cảm giác mình chưa đủ tàn nhẫn, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông, nói: "Ông yên tâm, tôi không muốn mạng Dương Cần đương nhiên cũng sẽ không muốn mạng ông. Tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất trị liệu cho ông sau khi ông ra tù, nếu chết rồi tôi sẽ sắp xếp người mua nghĩa trang cho ông. Ông và Kiều Tẫn cũng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt, em ấy cũng sẽ không đưa ma cho ông."

Kiều Chấn Hoa bị hắn kích thích đến cắn rách môi, "Mày dựa vào cái gì?!"

"Dựa vào việc tôi là chồng em ấy, là người duy nhất trên thế giới này yêu Kiều Tẫn."

Kiều Chấn Hoa không nói được câu, "Tao cũng yêu thằng bé", cũng không nói được câu "Tao là cha thằng bé". Ông ở trong tù, không có cách nào gánh vác trách nghiệm như hắn, chuyện đã đến nước này, nhìn lại thì cũng chỉ là do ông tự nguyện.

Ông cũng muốn chăm sóc Kiều Tẫn, nghe cậu ngoan ngoãn gọi cha mỗi ngày, nhưng ai có thể cho ông cơ hội đó!

Kiều Chấn Hoa nắm chặt tay trái, siết thành quyền mạnh mẽ đập lên tấm kính, cả người như bị rút hết khí lực. Lục Hàm Châu thật vô tình, bất luận là tình cảm hay xin tha thì trước mặt hắn cũng chỉ như hạt bụi nhỏ bé.

Lục Hàm Châu: "Từ khi nhận được di vật của Dương Cần, Kiều Tẫn liền thành ra như bây giờ. Nếu ông còn cảm thấy em ấy là con trai ông thì nói ra Dương Cần đã để lại thứ gì."

Kiều Chấn Hoa nói: "Tôi không biết."

"Được." Lục Hàm Châu cũng không muốn dây dưa thêm nữa, gật đầu một cái liền muốn cúp điện thoại. Kiều Chấn Hoa vội vỗ vào tấm kính thủy tinh nói: "Chờ một chút!"

"Tôi... Nói cho cậu những năm này Dương Cần, đã làm những gì."

Lục Hàm Châu đặt điện thoại bên tai, lạnh lùng chờ ông mở miệng.

Kiều Chấn Hoa nhắm mắt, hai hàng nước mắt ngay lập tức rơi xuống, tựa như kéo mình trở về mấy năm trước.

"Đâm chết người năm đó chính là Dương Cần, nhưng lúc đó bà ấy mang thai sao tôi có thể để một Omega còn đang mang thai ngồi tù. Bà ấy khóc lóc cầu xin tôi nói bà ấy không cố ý, hỏi nên làm gì bây giờ. Tôi không còn cách nào khác đành phải đi xóa sạch chứng cứ, tự mình nhận tội."

Lông mày Lục Hàm Châu phút chốc nhíu chặt, tay cầm điện thoại siết đến gân xanh nổi lên, nhưng lại không hề nói gì.

Kiều Chấn Hoa lại nói: "Sau đó bà ấy đi cầu xin cậu tha cho tôi, dẫn theo Kiều Tẫn quỳ trước cửa nhà cậu rất nhiều lần, cậu không động tâm chút nào, đứa bé trong bụng bà ấy cũng mất, cho nên bà ấy rất hận cậu."

Lục Hàm Châu cũng không biết trong bụng Dương Cần lúc ấy có thai, cho dù có hắn cũng sẽ không vì đứa nhỏ này mà mềm lòng.

"Sau đó bởi vì tôi đã giết người cho nên hai mẹ con bà ấy sống rất khó khăn, bị người ngoài chỉ trỏ. Mỗi lần bà ấy tới thăm tôi đều khóc loạn lên, nói bị rất nhiều người châm chọc, còn nói rất nhiều người đến đòi nợ khiến bà ấy thở không nổi, tiếp đó liền ký giấy ly hôn với tôi."

"Sau khi bà ấy tái giá không lâu lại đến nói với tôi Kiều Tẫn mắc chứng tự kỷ, thật ra chuyện này trước đây cũng đã từng có dấu hiệu chứ không phải bởi vì đến Phùng gia mới bị. Tôi muốn gặp Kiều Tẫn, bà ấy lại không cho."

Lục Hàm Châu cúi đầu nhìn Kiều Tẫn đang ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực hắn ngue, tay chân tinh tế thoạt nhìn như thiếu niên, bên tai vẫn là giọng khàn khàn già nua của Kiều Chấn Hoa, vô cùng thô lệ.

"Sau đó bà ấy không đến thăm tôi nữa, tôi nhờ người nói muốn gặp bà ấy, bà ấy cũng không chịu đến." Kiều Chấn Hoa nói mãi, tựa như không nói nổi nữa, hít sâu một hơi: "Tôi là muốn để Kiều Tẫn trả thù cậu, tôi nằm mơ cũng mơ thấy cậu sống rất thê thảm, cho nên thời điểm Dương Cần dẫn Kiều Tẫn đến gặp tôi, tôi..."

Kiều Chấn Hoa thoáng nghẹn ngào, cố thử mấy lần cũng không nói ra được, thật vất vả mới điều chỉnh lại được tâm tình, nói tiếp: "Trước khi chết mấy ngày bà ấy nói với tôi, bà ấy động tay vào độ khớp tin tức tố giữa cậu và Kiều Tẫn."

Lục Hàm Châu cơ hồ là ngay lập tức phủ định, "Bà ta không có bản lĩnh này."

"Quả thực bà ấy không có bản lĩnh này, nhưng bà ấy có người giúp đỡ, có người tìm tới bà ấy, bắt bà ấy đáp ứng một điều kiện mới giúp gian lận độ khớp tin tức tố. Quỷ xui thần khiến, bà ấy lại đáp ứng, cũng đã hối hận nhưng không kịp nữa rồi, Kiều Tẫn đã một mình ký giấy kết hôn với cậu. Cho nên bà ấy chỉ có thể dặn đi dặn lại Kiều Tẫn không được để cho cậu ký hiệu, hi vọng một ngày nào đó có thể thông qua cục quản lý gen dùng bằng chứng cậu chưa ký hiệu thằng bé để đệ đơn ly hôn."

Lục Hàm Châu tận lực kìm nén cơn giận, âm thanh cực thấp thúc giục: "Sau đó?"

"Sau đó người kia tìm tới Dương Cần, bắt bà ấy dùng chức vụ để ma túy vào hàng hóa, vu hại cậu và Tôn Khang Hoa vận chuyển ma túy."

Lục Hàm Châu bật thốt lên hỏi: "Người kia là ai!"

Kiều Chấn Hoa lắc đầu một cái: "Bà ấy cũng chưa từng gặp mặt, mỗi lần liên lạc đều là gọi điện thoại. Bà ấy cũng đã từng điều tra nhưng đều không có kết quả, đồ vật cũng là đặt ở địa điểm đã chỉ định rồi bảo bà ấy đi lấy."

"Thật ra bà ấy cũng đã nhìn ra cậu yêu Kiều Tẫn, bà ấy cũng muốn cho cậu một cơ hội, nhưng là không có cách nào. Làm sao có thể tin tưởng người hại chết chồng mình và đứa con chưa ra đời của mình được? Trước khi chết bà ấy cũng đã nghĩ đến việc giao Kiều Tẫn cho cậu, nhưng từ lúc cậu mang Kiều Tẫn đến gặp, sau đó bà ấy đi trên đường vô duyên vô cơ rơi xuống một chậu hoa, bà ấy suy đoán là do cậu làm."

Kiều Chấn Hoa lau mặt, ngẩng đầu than thở, "Trên đời này đúng là không thể đi sai bước, sai một ly đi một dặm, nếu bước sai kết quả chỉ có đi vào con đường vĩnh viễn không thể quay đầu lại."

Lục Hàm Châu cười lạnh, "Bà ấy không gọi là không có cách nào quay đầu lại, cái này nên gọi là có tội phải chịu."

"Báo ứng cũng được, có tội phải chịu cũng được, vậy còn cậu thì sao?" Kiều Chấn Hoa nhìn chằm chằm Lục Hàm Châu, từng câu từng chữ hỏi: "Nếu như là cậu, cậu có đảm bảo mình sẽ làm tốt hơn bà ấy không?"

Lục Hàm Châu gật đầu: "Tôi đúng thật là không thể đảm, nhưng cho dù là phải chết tôi cũng sẽ không để cho Kiều Tẫn làm..." Hắn dừng một chút, nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực, không nói được hai chữ "công cụ".

"Đối với các người, em ấy phải chịu một phần đau khổ cho các người, trả trù cho các người là việc phải làm. Làm cho tôi đau khổ một chút, khiến cho các người thoải mái." Lục Hàm Châu ôm Kiều Tẫn chặt hơn, "Nhưng đối với tôi mà nói, em ấy là mảnh gỗ duy nhất trôi trên bể khổ của tôi, là ánh mặt trời duy nhất tôi nhìn thấy ở dưới vực sâu. Kiều Tẫn còn quan trọng, quý giá hơn cả tính mạng của tôi."

07/08/2020, sao mọi người lại thích Kiều Kiều như này hơn nhỉ @@ tui hoang mang quá trời. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK