• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Hàm Châu dẫn Kiều Tẫn lên lầu.

Không khí không tính là quá tốt, những người này hút thuốc, uống rượu chơi đủ mọi trò, Lục Hàm Châu lại không hay uống rượu cũng không hay hút thuốc nên Kiều Tẫn không khỏi có chút nhíu mày.

Phương Kha đi tới mở cửa sổ để tản mùi, "Chị dâu không thích mùi thuốc, mọi người đừng hút nữa."

"Mùi thuốc lá thôi mà, sợ cái gì chứ."

Lục Hàm Châu vậy mà lại không lên tiếng, người vừa nói kia bị người bên cạnh đạp cho một cái, "Bảo chú tắt thì chú tắt đi lảm nhảm nhiều vậy làm gì."

"Tắt tắt tắt, tắt ngay đây được chưa."

Mấy người này đối với Lục Hàm Châu vẫn có một loại sợ hãi theo bản năng, luôn cảm thấy hắn đứng đó giống như cha chú nhà mình, ho khan nói, "Anh Lục đừng để ý làm gì."

Lục Hàm Châu nở nụ cười, "Không sao, Kiều Tẫn không thích mùi thuốc làm cho mọi người mất hứng rồi."

"Không không không, ai lại dám mất hứng chứ, anh Lục đến chỗ bọn tôi chơi là vinh hạnh của bọn tôi rồi." Chử Kiệt nói, cười ha ha, "Chỉ có điều nếu chơi thua thì cũng sẽ không được nhân nhượng đâu nha."

Lục Hàm Châu gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Kiều Tẫn nhìn bộ dáng cà phất cà lơ của bọn họ có chút bất an, nhẹ nhàng kéo tay áo Lục Hàm Châu, nhỏ giọng nói: "Đàn anh ơi, phải chơi gì vậy ạ?"

Lục Hàm Châu nắm chặt tay cậu, hỏi Phương Kha: "Chơi gì?"

Phương Kha chỉ tay lên mặt bàn, trên đó xếp một bộ bài khá chỉnh tề, "Tôi cũng xếp xong một vòng bài rồi chơi cái gì đơn giản chút, đoán số thì sao?"

Lục Hàm Châu: "Tiền đặt cược thì sao?"

Phương Kha cũng không dám đùa quá trớn nhưng cũng đã muốn bắt nạt Lục Hàm Châu từ lâu, nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, nói: "Thua phải cởi hết quần áo chạy dưới kia một vòng, dám không?"

Lục Hàm Châu mỉm cười, "Tôi sợ cậu lạnh."

Phương Kha "Hừ" một tiếng, "Anh chú ý một chút đi, có chị dâu chăm sóc liền mạnh miệng, không sợ gió quật gãy lưỡi à."

Kiều Tẫn vừa nghe liền khẩn trương, "Thật sự phải chơi sao?"

Phương Kha nghe thấy, vội vàng nói: "Ôi, đáp ứng rồi không được đổi ý nha, chị dâu, chị không tin Lục tổng à? Không có chuyện gì đâu."

Lục Hàm Châu nắm chặt cổ tay cậu, thấp giọng an ủi: "Không sao, tin tưởng tôi."

Phương Kha hơi đảo mắt, hỏi: "Này Lục tổng, chơi với anh không vui hay để chị dâu thử một chút xem sao?"

Phương Kha chỉ mặt bàn, "Chỉ cần nói bừa một số, thua hay thắng đều đã có Lục tổng gánh vác, sợ cái gì."

Kiều Tẫn nghiêng đầu nhìn Lục Hàm Châu, hắn không suy nghĩ cho cậu chỉ lẳng lặng nhìn cậu để cậu tự mình lựa chọn, suy nghĩ một lúc lâu cậu mới gật đầu: "Được!"

Lục Hàm Châu chọn ghế, một tay đặt trên tay vịn ghế, hai chân vắt chéo thoạt nhìn rất thản nhiên, tự tin, ngay cả khí thế đều hùng mạnh hơn những người ở đây.

Kiều Tẫn đứng một bên an tâm không ít.

Phương Kha cầm lấy xúc xắc trên bàn bắt đầu nói quy tắc: "Xúc xắc tổng cộng có sáu mặt, một người tung những người còn lại đoán. Đoán trúng thì người tung uống nửa ly rượu rồi tung tiếp, không ai đoán trúng thì người tung phải tự phạt mình một ly. Lại đổi một người khác tung, ai uống nhiều nhất là thua."

Lục Hàm Châu cười khẽ: "Xem ra cậu không chỉ muốn cởi quần mà còn muốn lừa uống hết rượu của ông Chu."

Phương Kha: "Hứ, anh đừng vội đắc ý, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu."

Phương Kha tìm một cái đĩa rỗng ném xúc xắc vào bên trong, ai tung ra sáu coi như là người bắt đầu. Người đầu tiên là Trương Tử Minh, khẽ lắc lắc cái đĩa, đặt lên bàn. Người đoán bắt đầu từ người thứ hai đó là Phương Kha.

"Tôi đoán... Ba!"

Tất cả mọi người căng thẳng nhìn Trương Tử Minh mở nắp đĩa, quả thật là số ba, Phương Kha cười ha ha: "Thấy không, đầu xuôi đuôi lọt, chờ cởi quần đi Lục tổng."

Trương Tử Minh uống nửa ly rượu, Phương Kha cầm đĩa bắt đầu tung, nắp đĩa không lung lay vẫn đặt trên đĩa, Chu Nhuệ trả lời nửa ngày vẫn là sai.

Lục Hàm Châu mỉm cười: "Đỏ vậy sao?"

Phương Kha hừ một tiếng, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, "Tiếp tục tiếp tục!"

Chu Nhuệ tiếp tục tung đĩa đặt trước mặt Kiều Tẫn, cậu có chút sốt sắng, hít hai cái thật sâu. Lục Hàm Châu nắm tay cậu nói: "Đoán bừa đi, sau tôi giúp em uống."

Kiều Tẫn siết chặt tay, "Nhưng mà em không muốn anh thua."

"Không sao, vui vẻ là được." Lục Hàm Châu vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu động viên: "Hơn nữa chưa chắc tôi đã thua, em chỉ cần muốn là tôi có thể thắng."

Kiều Tẫn nhẹ nhàng lấy hơi, nắm chặt nắm đấm, "Hai!"

Chu Nhuệ mở nắp đĩa, quả thật là hai. Kiều Tẫn thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau liền nhận ra, chờ chút, nếu Chu Nhuệ uống nửa ly rồi vậy Lục Hàm Châu sẽ càng phải cạnh tranh nhiều hơn sao?

Cậu không hiểu loại trò chơi này luôn cảm thấy không có phần thắng, luôn lo lắng làm sao mới có thể để Lục Hàm Châu không thua.

Xong một vòng, cậu vậy mà đã thăm dò được trò này, chơi ngày càng hăng say, bỏ xa Lục Hàm Châu và Phương Kha.

Phương Kha thấp giọng: "Này Lục tổng, bảo bối nhà anh có gì không đúng nha."

Lục Hàm Châu hơi nhíu mày nhìn lông mày Kiều Tẫn vắn chặt tựa hồ có thể vắt ra nước. Ban đầu hắn còn lo lắng Kiều Tẫn sẽ không dám chơi trò chơi này, còn muốn cậu chơi để hiểu thêm kiến thức bây giờ nhìn lại cậu mới là người mở mang kiến thức cho hắn.

Uống hai ly rượu dường như được đả thông kinh mạch, đừng nói là sẽ không thua dù cho bây giờ cậu nói bừa mấy vòng cũng sẽ không đến nỗi phải cởi quần*.

*Hình như nghĩa là Kiều Kiều chơi hay quá bỏ xa mấy người kia rồi nên bây giờ Kiều Kiều có chấp mấy vòng thì vẫn không thể thua được.

Cậu cầm lấy ly rượu, hai má đỏ ửng đầu lưỡi hơi uốn: "Tôi... Đoán, chín!"

Lục Hàm Châu nghe cậu nói mê sảng xong mặt liền tối sầm, một tay ôm cậu kéo một cái vào lồng ngực, thấp giọng nói: "Không đoán nữa, về đi ngủ."

Kiều Tẫn đương nhiên nhận ra hắn, ném ly rượu đi, ôm cổ hắn muốn hôn lên, "Em không buồn ngủ, em còn muốn... Còn muốn chơi nữa mà, em sẽ không để cho anh thua."

Lục Hàm Châu lạnh mặt, chỉ có thể lạnh lùng liếc Phương Kha, người đằng sau lập tức giơ tay đầu hàng, "Này, tôi chỉ đề nghị cậu ấy có chơi hay không, là cậu ấy tự đáp ứng. Nếu cậu ấy không muốn để anh cởi quần vậy anh liền gọi tôi tiếng Phương gia chúng tôi liền..."

Lục Hàm Châu ngước mắt, một tay ôm lấy Kiều Tẫn, một tay khác tung đĩa đặt xuống bàn, lạnh lùng nói: "Đoán, đúng tôi xuống dưới, sai cậu cởi quần luôn đi."

Phương Kha xua xua tay cười gượng, "Không, không cần chơi lớn như vậy, tôi không tính kế anh hơn nữa không phải anh chưa thua sao? Chúng ta lật bài, lật bài đi mà."

"Không lật, đoán đi."

Phương Kha ho nhẹ một tiếng, nói một số sau đó tự mình mở đĩa, hai mắt khẽ đảo một vòng: "Ôi đầu tôi choáng quá, Tử Minh chú dìu anh đi, đau đầu quá."

Lục Hàm Châu ôm ngang Kiều Tẫn vẫn còn muốn uống rượu lên, lạnh lùng nói: "Khó chịu thì ngày mai chạy bù, cậu thua rồi."

Kiều Tẫn không an phận, lần trước mượn rượu làm càn, lần này trừng hắn khăng khăng đòi uống rượu, huyên náo tàn nhẫn hơn lần trước rất nhiều. Thời điểm ném lên giường còn bò dậy túm quần áo hắn.

Lục Hàm Châu vỗ vỗ mặt cậu, "Ngoan ngoãn một chút, tôi tìm cho em ít đồ giải rượu."

Kiều Tẫn ngoan ngoãn gật đầu, hai má đỏ bừng quỳ ngồi trên giường, ợ rượu, mê man mà nháy mắt mấy cái.

Thời điểm Lục Hàm Châu bưng canh giải rượu vừa vặn gặp được Hàn Y Sinh và Ninh Lam, suy nghĩ một chút liền gọi lại: "Hàn Y Sinh, hai ngày nay Kiều Tẫn không có khẩu vị ăn uống, tinh thần cũng không tốt lắm, mới vừa uống hơi nhiều rượu phiền anh đến xem em ấy một chút."

Hàn Y Sinh gật đầu: "Được."

Ba người một đường cùng trở về, Lục Hàm Châu vừa đẩy cửa ra liền trực tiếp ngốc tại chỗ, ngay lập tức trở tay đóng cửa lại.

Ninh Lam đứng ở cuối cùng không thấy rõ nhưng một luồng tin tức tố cực đại lao ra thiếu chút nữa làm cô hôn mê. Hàn Y Sinh nhíu mày lùi về sau hai bước, "?"

Lục Hàm Châu hiện tại đã xác đinh, đứa nhỏ nhà mình đang đến thời kỳ phát tình.

Hàn Y Sinh trong lòng nhộn nhạo, nắm chặt tay ổn định hô hấp, cố gắng không để giọng nói run rẩy: "Kỳ phát tình tới sớm đều ra ăn phải đồ vật gì đó, hai ngày nay cậu ấy như vậy hẳn là do rượu thôi thúc, có thể sẽ ngắn hơn một chút, chăm sóc cậu ấy thật tốt."

Lục Hàm Châu đau đầu trầm mặc vài giây, chờ hai người đi rồi mới đẩy cửa đi vào. Trong phòng tràn ngập tin tức tố, Kiều Tẫn trước khi đi còn ngoan ngoãn quỳ ngồi trên giường bây giờ lại đã co lại thành một đoán, sắc mặt hồng thấu, toàn mồ hôi.

Lục Hàm Châu ngay lập tức nổi lên phản ứng, cố chống lại lý trí đi đến ôm người lên. Bây giờ kỳ phát tình của cậu đã đến, không thể ăn thứ gì, canh giải rượu cũng chỉ có thể để tạm sang một bên.

Kỳ phát tình của cậu vốn đã mãnh liệt, lại còn bị chất rượu thôi thúc khiến nó có chút nghiêm trọng hơn, ngón tay trăng nõn lung tung cào cổ tay.

"Kiều Kiều." Lục Hàm Châu nắm lấy tay cậu, cưỡng bách cậu mở mắt ra nhìn hắn, mặc dù đã cam kết nhiều lần như vậy hắn vẫn muốn cậu tự mình xác nhận một lần nữa.

"Giao cho tôi được không?"

Kiều Tẫn nữa quỳ nửa ngồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, say rượu và kỳ phát tình đồng thời thiêu đốt lý trí cậu, mềm mại gọi: "Nóng quá, đàn anh ôm em..."

Lục Hàm Châu bóp lấy cằm cậu, không biết là nói với cậu hay tự nhủ: "Ký hiệu, là không có cơ hội đổi ý."

"Ôm em, em không quỳ được." Kiều Tẫn run rẩy giãy dụa nhào vào lồng ngực hắn, theo bản năng hít lấy tin tức tố trên người hắn.

Cậu cũng không biết lấy sức ở đâu ra, hung hăng xé quần áo Lục Hàm Châu, thô bạo khác hẳn với bộ dạng ngoan ngoãn ngày thường, tựa như là biến thành người khác.

Lục Hàm Châu tùy cậu xé, nhưng không kéo ra được, vành mắt đỏ bừng như chuẩn bị khóc, ủy khuất nói không mở ra được.

"Đừng khóc." Lục Hàm Châu nhẹ nhàng hôn mắt cậu, nhẫn nhịn máu nóng dâng trào và cảm giác muốn bùng phát tin tức tố xuống, cầm lấy ngón tay cậu đi mở cúc áo.

Tin tức tố ảnh hưởng rất lớn đối với Omega, Alpha chỉ cần hơi lơ là một chút là có thể rơi vào trạng thái phát tình bị động.

Lục Hàm Châu miễn cưỡng giữ vững lý trí, nhưng hắn khó giải thích được có chút muốn phá vỡ cái tầng lý trí này, để Kiều Tẫn mở mang hiểu biết, thế nào là Alpha chủ động động dục*.

*Động dục = phát tình nhưng vì lí do nào đó trong tâm trạng mà mình để chỗ này là động dục.

Kiều Tẫn đã bị ký hiệu tạm thời đã quen với tin tức tố của hắn cho nên theo bản năng mà đi tìm ngọn nguồn.

Lục Hàm Châu siết chặt cổ tay cậu, nghe cậu hơi động môi nỉ non nói gì đó, còn có lông mi run rẩy, cố gắng mở mắt ra.

Lục Hàm Châu mơ hồ nghe thấy cậu nói gì đó, liền thấp giọng: "Đây là chính Kiều Kiều nói, nói lời giữ lời, không được nói không muốn, cũng không được khóc."

"Vâng..."

Lục Hàm Châu cũng không biết cậu nghe không lọt, một mực cho rằng cậu nghe hiểu, cúi đầu cắn một miếng trên môi cậu, nhìn cậu nỗ lực hô hấp.

"A!"

Lục Hàm Châu nhìn cậu giãy dụa đến mất lực, đau không thở nổi lại càng làm tin tức tố bùng phát mạnh hơn, lấp kín toàn bộ gian phòng.

18/07/2020, mình ủng hộ tác giả bằng cách mua mấy chương PN cuối mà trên qtdammy không có. Vậy nên bộ này sẽ thành 104 chương chính + 17 PN, phiên ngoại bao gồm phần trước khi Kiều Kiều nhận ra tình cảm của Lục tổng ( 1 đoạn nho nhỏ), chuyện mang thai, chuyện Hàn Y Sinh và Ninh Lam, chuyện đại ca Lục Bình Ngôn. Raw thì mua rồi, cop rồi nhưng còn mỗi là tui chưa kịp đọc TT *khóc* có ai đọc chưa ạ.

Còn một chuyện quan trọng nữa đấy là mình lên weibo Hoang Xuyên Đại xin edit mà tác giả không seen, không rep không gì cả từ ngày 11/07 =))). Bonus thêm là tui thấy HXĐ để giới tính là nam UwU.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK