"Nếu như muốn cảm ơn tôi, thì hãy để Lục Hàm Châu đối xử thật tốt với Lục thị, nó là tâm huyết của chúng tôi." Mạc Thụy Phong hoài niệm ngẩng đầu lên một chút, lát sau lại xoay người, "Được rồi, hai người đi đi."
Ninh Lam cũng hiếm thấy mà không phản ứng kịp, ngây người một lúc, ở trong lòng âm thầm tự hỏi, cái này nên gọi là gì? Sức mạnh của sự chân thành?
Ra đến bãi chăn nuôi, Kiều Tẫn vẫn còn có chút ngây người, không dám tin tưởng liên tục hỏi Ninh Lam, "Chị Ninh Lam, em thành công rồi sao? Mạc tiên sinh đáp ứng rồi phải không?"
"Đúng!"
"Em đã giúp được đàn anh đúng không? Em, em đã có thể bảo vệ anh ấy rồi!" Kiều Tẫn vô cùng hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh. Ninh Lam kiên nhẫn trả lời cậu: "Đúng, em giúp được Lục tiên sinh rồi."
Kiều Tẫn vui vẻ đến không ngậm miệng được, hận không thể mọc thêm đôi cánh mà lượn vài vòng trên trời.
Cuối cùng cậu cũng có thể giúp được đàn anh một chút rồi, cảm giác đứng bên cạnh hắn mà bảo vệ được hắn thật tốt!
"Thôi chết."
Ninh Lam bị cậu làm cho sợ hết hồn, "Sao thế?"
Kiều Tẫn giơ điện thoại lên cho cô xem, "Nguy rồi, đàn anh chỉ cho chúng ta ba tiếng, nhưng mà lái xe đến đây cũng mất gần hai tiếng, bây giờ đi về nhất định là sẽ không kịp."
Ninh Lam còn tưởng chuyện gì to tát, cười nói: "Em nói chuyện này cho tiên sinh, đừng nói là ba tiếng, ngay cả em có đâm thủng bầu trời tiên sinh cũng không nỡ trách mắng em."
Kiều Tẫn cắn môi, nói: "Nhưng mà em không muốn nói cho đàn anh biết chuyện em đến gặp Mạc tiên sinh, chị Ninh Lam giúp em giữ bí mật được không?"
"Tại sao?"
Kiều Tẫn nắm chặt tay, cúi đầu thấp giọng nói: "Em không muốn cho anh ấy biết chuyện em xen vào việc của công ty."
Ninh Lam thầm nghĩ, em đánh giá chỉ số thông minh của chồng em quá thấp rồi, ngày mai hợp đồng sẽ phải đến lấy, lại không mất đồng nào, chẳng lẽ hắn không biết là ai làm?
"Được, chị giữ bí mật giúp em."
Kiều Tẫn lại bật cười một lần nữa, liên tục nói cảm ơn. Ninh Lam quay đầu giội cho cậu một gáo nước lạnh, "Nếu em không muốn nói cho tiên sinh biết chuyện này vậy thì mau nghĩ cách viện cớ đi."
*
Thời điểm trở lại bệnh viện, Lục Hàm Châu đang ngồi bên cửa sổ gọi điện thoại, thoạt nhìn tâm tình không tệ. Kiều Tẫn hít sâu một hơi nhìn Ninh Lam chỉ chỉ về phía cửa, "Em vào đây."
"Chị đi đây?"
"Vâng, chị đi nhanh đi." Kiều Tẫn đẩy Ninh Lam đi, ở trong lòng tưởng tượng Lục Hàm Châu sẽ tức giận như thế nào, mình nên làm nũng thế nào, nếu Ninh Lam ở đây hẳn sẽ rất xấu hổ.
"Kiều Tẫn, vào đây."
Kiều Tẫn run một cía, cẩn thận đẩy cửa ra mỉm cười, "Sao anh biết em về thế? Đàn anh lợi hại quá nha."
"Nịnh nọt vô dụng, tin tức tố tràn cả vào phòng rồi." Lục Hàm Châu đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn cậu: "Chậm một giờ mười ba phút, đi đâu vậy?"
Kiều Tẫn lập tức làm nũng, "Em chơi với chị Ninh Lam một chút, anh giận sao?"
"Ừ."
"Anh ăn khuya sao?" Kiều Tẫn vừa nói vừa đi đến bên bàn nhìn bát cháo chưa ăn xong, đưa tay sờ thử, vẫn còn chút âm ấm.
"Ừ." Lục Hàm Châu nghiêng người sang, không để ý cậu."
Ngoại trừ câu nói lúc mới vào cửa kia thì còn lại đều là trả lời rất lạnh lùng, chỉ một chữ, không thừa không thiếu.
Kiều Tẫn tự biết mình đuối lý, chạm tay vào tay hắn, mềm giọng lấy lòng, "Đàn anh ơi, anh hiểu em nhất, đừng nóng giận được không? Em hứa lần sau sẽ không như vậy nữa đâu ạ."
"Không được."
Kiều Tẫn nắm chặt tay hắn, "Vậy em hôn anh một cái anh có nguôi giận không?"
Lục Hàm Châu rút tay ra, lạnh lùng cười nói: "Ninh Lam tốt hơn tôi, em muốn ra ngoài chơi với cô ta cũng không mảy may rủ tôi theo cùng. Em hôn tôi làm gì, hôn cô ta đi."
Lần này Kiều Tẫn hậu tri hậu giác phát hiện hắn đang ghen, cong mắt bò lên đùi hắn ngồi, ôm vai hắn chủ động hôn một cái.
"Lấy lòng cũng vô dụng." Lục Hàm Châu nghiêng đầu đi, tránh cái hôn kia, "Xuống đi, tôi muốn đi ngủ."
Kiều Tẫn không sốt ruột, đơn giản nâng mặt hắn lên hôn xuống, học theo bộ dạng thường ngày của hắn từng bước thực hiện, nhưng không làm sao tìm được cảm giác.
"Đàn anh ơi... Anh hôn em đi." Kiều Tẫn ướt nhẹp đôi mắt, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, dấm chua trong lòng Lục Hàm Châu bỗng chốc hóa thành nước đường.
"Muốn tôi hôn em?"
Kiều Tẫn đã quen tiếp nhận, nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt chờ hắn tiếp nhận quyền chủ động.
Lục Hàm Châu cắn môi cậu, thấp giọng nói: "Nếu muốn tôi chủ động, vậy thì không chỉ là một cái hôn đâu, em chắc chưa?"
Kiều Tẫn ngay lập tức mở mắt ra, cảm giác vật mình ngồi lên đang dần dần biến hóa, thẹn thùng hỏi hắn: "Vậy anh có hết giận không?"
"Có lẽ, chưa biết được."
Kiều Tẫn không nghĩ đến hắn dám chơi xấu vậy, hơi mở to mắt.
Lục Hàm Châu đã chuẩn bị xong trường hợp bị cậu từ chối, kết quả đứa nhỏ này lại đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Tựa như có chút do dự nhưng lại bị chính mình thuyết phục, vừa ngoan ngoãn vừa lớn mật nắm lấy tay hắn đặt ở tim mình.
"Đây là bệnh viện, cách âm rất kém."
Mặt cậu đỏ đến dường như muốn đốt cháy, âm thanh dường như cũng mang theo ẩm ướt nóng bỏng, "Không sao... Em chịu được."
"Chắc chắn?" Lục Hàm Châu đưa tay xuống thăm dò, thấy đột nhiên cậu run rẩy một cái, từ cổ họng tràn ra một tiếng "A...". Kiều Tẫn lập tức cắn môi gắt gao nhịn lại, lông mi theo hô hấp run rẩy.
"Kiều Kiều."
Kiều Tẫn ôm lấy vai hắn, tinh tế run rẩy, thanh âm cũng biến đổi bất ngờ.
Lục Hàm Châu thu tay lại giơ trước mặt cậu, cố ý trêu đùa cậu, "Đây là cái gì?"
"Không biết..." Kiều Tẫn không có ý muốn nói, chôn đầu trong lồng ngực hắn, không chống cự chút nào, để tin tức tố của Lục Hàm Châu khống chế chính mình, hoàn toàn giao phó cho hắn, tùy ý để hắn làm bậy.
"Nước ở đâu vậy nhỉ, Kiều Kiều lớn từng này rồi còn chảy nước miếng sao?" Lục Hàm Châu không có ý định bỏ qua cho cậu, còn vuốt vuốt tay tạo ra sợi chỉ bạc dính nhơm nhớp, còn nguyên hương sữa ngọt.
"Không... Không phải nước miếng."
"Vậy là cái gì?" Hô hấp của Lục Hàm Châu cũng rất nóng bỏng, phả vào vành tai Kiều Tẫn như muốn thiêu cháy vậy, lúc nói chuyện lại như vô ý mà cà răng vào, làm cho cậu run đến lợi hại.
Kiều Tẫn không dám nhìn, "Anh đừng mà..."
"Không nói là gì vậy xuống đi, xem ra Kiều Kiều không thật sự muốn xin lỗi tôi." Lục Hàm Châu giả vờ buông cậu ra, đứng dậy.
Kiều Tẫn vội vã ghé vào tai hắn nói hai chữ.
Lục Hàm Châu nghiêng đầu hôn cậu một cái, khen: "Ngoan."
Kiều Tẫn bị hắn bắt nạt đến vành mắt đỏ chót, long lanh hơi nước, không dám nói gì chỉ trừng hắn một chút.
Lục Hàm Châu hô hấp rối loạn vì cái nhìn này của cậu, ghé vào tai cậu thấp giọng nói: "Tôi nói với em rồi, em càng nhìn tôi như vậy tôi càng muốn làm em tới khóc."
Kiều Tẫn giơ tay che mắt hắn, như sợ bị người ta nghe thấy mà nhỏ giọng nói: "Vậy anh đừng nhìn nữa."
Lục Hàm Châu chớp mắt, lông mi gãi qua lòng bàn tay cậu, mỉm cười đưa tay chỉ chỉ nói: "Kiều Kiều tham ăn quá, nếm được rồi liền không hé miệng nữa."
Tuy rằng bình thường hắn rất thích trêu cậu, có lúc cũng sẽ nói những chuyện này, nhưng dưới tình huống rèm cửa còn chưa kéo thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
Bệnh viện cách âm quá kém, cậu có thể nghe thấy tiếng người đến người đi ngoài hành lang, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa, thậm chí còn có từng cơn gió nhè nhẹ luồn qua cửa sổ và cả những tia sáng chiếu vào phòng bệnh.
Tất cả những thứ này làm cho sự xấu hổ đạt tới đỉnh điểm thuận tiện hóa thành những cái run rẩy, phản ứng của Kiều Tẫn lớn hơn bình thường, Lục Hàm Châu cũng bị cậu ép đến sắp điên.
"Kiều Kiều, buông ra."
Kiều Tẫn lắc đầu, không nghe lọt, môi bị cắn đến trắng bệch, từng lần bị hắn dụ dỗ thoáng buông lỏng ra một rồi theo bản năng thắt chặt lại, tới tới lui lui làm cho Lục Hàm Châu cả người đầy mồ hôi, ngay cả trán cũng một tầng mồ hôi dày đặc.
Hô hấp của hắn rất trầm, thoạt nhìn rất khổ sở, ý thức Kiều Tẫn tán loạn, hô hấp vụn vặt, nhìn mồ hôi nơi chóp mũi Lục Hàm Châu, theo bản năng nghiêng người qua liếm chóp mũi hắn một cái.
Lục Hàm Châu ngẩn ra, lập tức nâng cậu lên một chút, miễn cưỡng lui ra ngoài ngay tại bước cuối cùng.
Kiều Tẫn nhìn vết màu trắng trên tay sững sờ một lát, Lục Hàm Châu đưa tay đi lấy khăn giấy, vừa quay lại đã nhìn thấy cậu đang duỗi đầu lưỡi liếm một vòng.
!!!
"Kiều Kiều."
Kiều Tẫn như đứa nhỏ trộm đồ bị phát hiện, giấu tay về phía sau, Lục Hàm Châu quả thực là bị câu đến điên rồi, mắt đỏ ngầu hỏi cậu: "Em đang làm gì?"
"Em..." Kiều Tẫn cho là hắn tức giận, run rẩy xin lỗi: "Xin lỗi, em, em không biết là mùi vị gì, lần sau em không vậy nữa."
Lục Hàm Châu kéo tay cậu lại, đầu ngón tay quết một chút đưa vào miệng cậu, hỏi: "Vị gì? Ăn ngon không?"
Kiều Tẫn không kịp nuốt, cẩn thận thử mấy lần mới hàm hồ nói: "Tanh, ăn không ngon."
"Cái gì cũng dám ăn." Lục Hàm Châu lau tay cho cậu, mềm lòng xoa xoa mặt cậu, "Dâm* như thế, không cần dạy nữa."
*Gốc là "Như thế ng, cũng không cần dạy." hôm nay có lên zhihu ask xem vài câu hỏi, toàn là NG trong quay phim ấy, diễn lại ấy =)). Chắc tui lên cộng đồng giúp đỡ editor hỏi thui.
Kiều Tẫn luôn cảm thấy cái từ này không phải là một từ tốt, nhưng Lục Hàm Châu không nỡ mắng cậu, cho nên hỏi: "Vậy anh có thích em dâm không?"
Lục Hàm Châu thiếu chút nữa ngã xuống đất, luống cuống tay chân ôm cậu không để ngã, tàn bạo cắn chặt răng nói: "Nhóc con, không được nói nữa."
Kiều Tẫn ngoan ngoãn im lặng, lại khẽ nhéo eo, bị mở khoang sinh sản không có thống khổ như lần trước, nhưng cậu không hiểu vì sao Lục Hàm Châu lại lui ra ở bước cuối cùng.
Từ trước đến giờ, Kiều Tẫn chưa từng trải qua cảm giác bị lấp đầy khoang sinh sản, dường như động một chút cũng đều sẽ có cảm giác như chạm vào điểm G.
Cậu biết Lục Hàm Châu không muốn để cậu phải mang thai, nhưng không phải hắn rất thích trẻ con sao?
Tại sao mỗi lần đều sẽ khống chế bản thân, giữ vững lí trí rút ra trước bước cuối cùng?
Mỗi lần cậu đều là khóc lóc đến mất ý thức ngủ mất, tỉnh lại liền thấy Lục Hàm Châu vẫn trầm tĩnh như cũ, giống như chỉ có mình cậu hãm sâu vào chuyện này.
Nhưng cậu có thể phán đoán dựa vào lượng tin tức tố nồng đậm, Lục Hàm Châu không có bình tĩnh như vẻ ngoài. Cậu cảm thấy cậu tựa như không tưởng tượng nổi Lục Hàm Châu yêu mình đến nhường nào.
Cho nên cậu không muốn Lục Hàm Châu phải hâm mộ người khác, chỉ có thể nhìn gia đình khác hạnh phúc. Cậu muốn những người kia cũng phải hâm mộ Lục Hàm Châu, hâm mộ hắn có một đứa nhỏ rất đáng yêu.
Cậu muốn người khác mỗi lần nhắc đến Lục Hàm Châu sẽ nói, hắn có một Omega rất tốt, hơi xứng với hắn một chút, còn có một đứa nhỏ đáng yêu không kém bất kì ai.
Đứa nhỏ kia sẽ giống Mặc Mặc? Hay sẽ như Phó Lệnh Ý?
Nếu như ba ba là Lục Hàm Châu, đứa nhỏ nhất định sẽ không kém bất kì ai.
Kiều Tẫn đưa tay sờ bụng mình, ủ rũ nghĩ, làm sao mới có thể làm Lục Hàm Châu nguyện ý để cho cậu mang thai con của hắn?
"Đang nghĩ gì đó?" Lục Hàm Châu nhìn cậu sờ bụng, tay cũng đặt lên bụng cậu, "Đau bụng? Sao vừa rồi không nói? Còn muốn nhẫn nhịn?"
Kiều Tẫn ngay lập tức thu tay về, sợ bị hắn nhìn ra tâm tư, "Không phải, em không đau."
31/08/2020, chồng thương vợ không muốn vợ phải mang thai khổ sở, vợ lại thương chồng phải đi hâm mộ gia đình nhà người ta =)). Vẫn là những chiếc H gây lú người.