"Không đau thật chứ?"
Mặt Kiều Tẫn hơi nóng lên, "Hơi đau một chút ạ."
"Lần sau nhớ phải nói với tôi, không được nhịn nhớ chưa? Chuyện này phải là hai chúng ta cùng vui vẻ chứ không phải bắt em làm cho tôi thoải mái."
"Em cũng..."
"Cũng gì?"
"Cũng rất vui vẻ, em yêu anh như vậy mà."
Lục Hàm Châu bị cậu gợi lên cảm giác, ghé vào tai cậu nói, "Bảo bối, một lần nữa được không?"
Kiều Tẫn trợn to mắt, "Không..."
**
Lục Hàm Châu đã lấy được tất cả cổ phần, tính cả phần của Mục Sương Lam chuyển tới là tổng cộng có 43% còn trên tay Lục Bình Ngôn chỉ có 42%.
Chỉ chênh lệch 1%, nhưng 1% này lại là điểm mấu chốt, quyết định tất cả.
Ninh Lam gõ cửa, tiến vào, đặt văn kiện trên bàn nói, "Đã giúp ngài hẹn gặp Mục tiên sinh, cậu ấy nói ba giờ chiều hôm nay chờ ngài ở Thu Thủy Thiên."
Thu Thủy Thiên là một club tư nhân, điều kiện vào cửa rất cao đồng thời bảo mật cũng rất tốt, xem ra là Mục Sương Lam không muốn bị người khác biết.
Lục Hàm Châu khẽ cười, "Cậu ấy không muốn để Lục Bình Ngôn biết đến như thế sao? Vậy thì cố tình cho anh ta nhìn thấy đi, ba giờ rưỡi gọi điện cho Lục Binh Ngôn đến đón Mục tiên sinh."
Ninh Lam gật đầu, "Vâng."
Lục Hàm Châu mở văn kiện muốn nhìn qua một chút, thấy Ninh Lam vẫn còn đứng ở trước bàn làm việc, ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Còn việc gì?"
"Chủ tịch, mai là ngày lễ tình nhân, ngài không có kế hoạch gì sao? Không định nghỉ sao?"
Lục Hàm Châu cúi đầu, ký văn kiện, "Giờ phút quan trọng thế này, nghỉ cái gì mà nghỉ."
"Đừng giả vờ, ngài sẽ tặng vợ nhỏ quà gì vậy, nói đi cho tôi chép bài một chút nào."
Lục Hàm Châu gác bút, "hiền lành" mỉm cười, "Nếu còn hỏi nữa thì ngày mai tăng ca."
Ninh Lam lập tức đứng thẳng người, hai tay giơ lên đầu hàng, "Không được."
Lục Hàm Châu nhìn bóng lưng Ninh Lam rời đi hơi trầm tư xem lịch, phát hiện mai thật sự là ngày lễ tình nhẫn, lại tìm hiểu thêm một chút, tháng nào cũng có lễ tình nhân?*
*Cẩu FA không thích tìm hiểu về chuyện này.
Cảm giác như quanh năm suốt tháng chả còn ngày gì ngoài ngày lễ tình nhân.
Trước đây hắn chưa bao giờ để ý cái ngày lễ tình nhân này, ngay cả Tết cũng không tổ chức long trọng, nếu không phải là bận tăng ca thì sẽ là bận tăng ca trên đường về nhà.
Sau khi có Kiều Tẫn rồi hắn mới bắt đầu để ý những ngày nghỉ và những ngày lễ hơn.
Chỉ là nếu Ninh Lam cũng hỏi vậy thì Kiều Tẫn hẳn là cũng sẽ rất mong chờ đi, vậy nên hắn đẩy văn kiện sang một bên, đặt tay lên bàn phím gõ vài chữ.
——Nên tặng vợ cái gì vào lễ tình nhân?
Đề cử hạng nhất: Nhìn weibo của cô ấy, trong vòng bạn bè có đăng cái gì muốn nhưng chưa mua được không.
Lục Hàm Châu lập tức mở weibo ra xem, weibo của cậu chỉ có một cái duy nhất, nói thích hắn.
Không ổn.
Đề cử hạng hai: Làm quà thủ công.
Lục Hàm Châu chống cằm suy nghĩ một chút, không kịp làm cái này...
Hắn tìm lên tìm xuống, cảm giác chả có cái gì thích hợp, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý, hay!
**
Sáng sớm, lúc Kiều Tẫn tỉnh dậy Lục Hàm Châu đã ra khỏi nhà.
Cậu nằm lỳ trên giường, có chút buồn bã mà xoa bụng, hôm qua Lục Hàm Châu vẫn chưa cho cậu.
Làm sao mới có thể khiến cho hắn bắn vào bên trong đây? Cậu vắt khô cả óc vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào, phiền muộn vùi đầu vào gối lẩm bẩm, "Mang thai sao lại khó như vậy hả!!"
Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, cậu uể oải nghe máy.
"Thẩm thẩm."
Kiều Tẫn lập tức ngồi dậy, "Mặc Mặc?"
Giọng Lục Mặc rất thấp, xen lẫn một chút nức nở, dọa Kiều Tẫn vội vội vàng vàng: "Em đang ở đâu? Sao lại khóc?*"
*Không nhớ lúc trước cho Mặc Mặc và Kiều Kiều xưng hô là gì nữa =)).
"Thẩm có thể tới đây với con được không?"
"Được, đọc địa chỉ đi, anh đến ngay." Kiều Tẫn lập tức đi xuống giường tìm quần áo, vừa đi vừa an ủi cậu bé đừng khóc.
Lục Mặc lại hỏi cậu có thể đừng nói với ba ba hay không.
"Em bỏ nhà đi sao?"
Lục Mặc nhỏ giọng "Vâng" một tiếng, "Thẩm đừng nói cho ông ấy được không?"
Kiều Tẫn chần chờ một lúc, sợ Lục Mặc cúp điện thoại, một đứa nhỏ một mình ra ngoài như vậy nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao, nên vội đáp ứng nói: "Được, anh đáp ứng em, đừng chạy lung tung."
Lúc Kiều Tẫn tìm đến nơi Lục Mặc đang ngoan ngoãn ngồi ở ven đường, trên lưng vẫn còn đeo cặp sách, ngồi nhìn từng hàng xe đi qua.
"Mặc Mặc!" Kiều Tẫn nhanh chân chạy tới ôm cậu bé lên, phủi bụi trên người cậu bé, "Sao em lại ngồi đây một mình?"
"Em muốn ăn bánh ga tô."
Kiều Tẫn sững sờ, nhìn vào chỗ Lục Mặc chỉ, là một tiệm bánh sinh nhật trang trí rất đáng yêu, cậu bé ngồi ở đây là để nhìn tiệm bánh kia sao?
"Em muốn ăn bánh ga tô sao không về nhà? Dì Lý biết làm rất nhiều loại bánh ngon, chú hai cũng có thể mua cho em, sao lại ngồi ở đây, nhỡ gặp chuyện gì thì sao?"
Lục Mặc cúi đầu không nói lời nào.
Kiều Tẫn bắt đầu quýnh lên, nói tiếp: "Nhỡ đâu em xảy ra chuyện, ba em sẽ rất sốt ruột!"
Lục Mặc như bị bật công tắc nào đó lên, đột nhiên đẩy cậu, phản ứng rất lớn: "Ông ấy còn lâu mới sốt ruột! Trong lòng ông ấy vốn đã không có đứa con trai này!"
"Mặc Mặc?" Kiều Tẫn bị cậu dọa sợ, nghi hoặc hỏi, "Em cãi nhau với ba sao?"
Lục Mặc đưa tay lau mắt, "Không phải."
Kiều Tẫn hơi ngẩn ra, Lục Mặc vẫn luôn rất trưởng thành, rất hiểu chuyện, ngay cả tiểu Ma vương như Phó Lệnh Ý, thấy cậu bé cũng phải sợ như chuột gặp mèo.
Tiếng nức nở rõ ràng kia thật sự không lừa được ai, Lục Mặc đang khóc.
"Anh, anh mua bánh cho em." Kiều Tẫn thử nắm tay cậu bé, nói rất chậm rãi sợ kích động đến cậu bé: "Em thích ăn loại nào? Nhiều chocolate hay nhiều hoa quả?"
Lục Mặc không trả lời.
Kiều Tẫn dẵn tay cậu bé qua đường, lúc đẩy cửa đụng phải chuông gió phát ra âm thanh leng keng nhắc nhở nữ nhân viên cửa hàng, người kia mỉm cười hỏi: "Chào quý khách, quý khách muốn mua loại nào ạ?"
Kiều Tẫn sợ Lục Mặc tự nhiên đổi ý, nắm tay cậu bé rất chặt, hơi khom lưng hỏi: "Muốn ăn cái kia không?"
"Bạn nhỏ có muốn nếm thử loại bánh mới của chúng tôi không? Ba ba em rất thương em đó, còn tự mình dẫn em đến đây mua bánh." Nữ nhân viên rất nhiệt tình, nói với Lục Mặc xong còn mỉm cười nhìn Kiều Tẫn, giới thiệu các loại bánh ngọt, "Con trai của anh rất đáng yêu, chỉ có điều không quá giống anh, là giống vị kia nhà anh sao?"
Kiều Tẫn vội vàng nói: "Không, tôi không phải cha em ấy."
Nữ nhân viên sững sờ, lập tức áy náy, lúng túng nở nụ cười: "Thật ngại quá..."
Kiều Tẫn lắc đầu, không tránh khỏi siết chặt tay Lục mặc. Thật ra cậu cũng muốn có một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sau đó nắm tay nó cùng nhau chọn bánh.
Chỉ là...
"Không sao." Kiều Tẫn giải thích với nữ nhân viên, "Cậu bé là cháu trai của tiên sinh nhà tôi."
Lục Mặc chọn bánh xong, nữ nhân viên hỏi Kiều Tẫn muốn đóng gói mang về hay ăn ở đây, cửa hàng còn tặng kèm trà sữa miễn phí.
"Mặc Mặc, chúng ta về nhà hay ăn ở đây?"
Lục Mặc cụp mắt: "Ăn ở đây ạ." Dừng một chút, lại hỏi: "Chị ơi, chị có nến không ạ?"
Nữ nhân viên hơi kinh ngạc: "Hôm nay là sinh nhật em sao, bạn nhỏ?"
Lục Mặc gật đầu.
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Lục Mặc đáp: "Năm tuổi ạ."
Nữ nhân viên tìm một cây nến số năm, lại đếm đủ năm cây nến đưa cho cậu, "Em muốn loại nào?"
Lục Mặc nhìn hai loại nến, cuối cùng lựa chọn năm cây nến.
Nữ nhân viên tìm bật lửa, dọn bánh ra, giúp cậu bé thắp nến mới nhẹ nhàng nói: "Sinh nhật vui vẻ nha bạn nhỏ, chị đi chuẩn bị quà cho em."
Lục Mặc lễ phép nói cảm ơn, sau đó đứng trước bánh ngọt, chắp hai tay trước ngực, nhắm mặt lại, không biết đã ước cái gì, sau đó thành thục thổi nên, nhổ ra ném vào thùng rác.
Động tác rất thành thục, không bị gián đoạn.
Kiều Tẫn ngồi một bên nhìn mà cảm thấy hơi sững sờ, hôm nay là sinh nhật của cậu bé sao? Cậu bé sao lại quen thuộc như vậy, thậm chí còn tự mình cắt bánh, ngoan ngoãn ngồi lặng lẽ ăn.
Cậu đã đến sinh nhật Phó Lệnh Ý, giáo sư Phó và bác sĩ Thẩm chuẩn bị quà sinh nhật cho cô bé rất đặc biệt, còn có bánh ga tô nhiều tầng, thêm cả bộ váy công chúa bà nội tặng.
Cô bé ăn mặc như búp bê, ngồi trước bánh sinh nhật, ước trong tiếng hát mừng sinh nhật của mọi người. Ánh nến làm nổi bật khuôn mặt đáng yêu của cô bé, tràn đầy hành phúc, ngay cả thổi nến cũng thổi cùng rất nhiều người.
So với Lục Mặc tự mình mua bánh, thổi nến một mình thì thực sự là khác một trời một vực.
"Mặc Mặc." Kiều Tẫn nhìn gò má của cậu bé, có chút đau lòng, "Sao không nói sớm với anh hôm nay là sinh nhật em? Anh chưa chuẩn bị quà cho em."
Lục Mặc nói: "Chú hai sẽ tặng."
Kiều Tẫn hơi run, Lục Hàm Châu nhớ sinh nhật của cậu bé sao? Nhưng cậu bé lại không nhắc đến Lục Bình Ngôn, không lẽ người kia không tặng gì cho Mặc Mặc sao?
Lục Mặc tựa như nghe được tiếng lòng của Kiều Tẫn, rũ mắt nói: "Ba ba không cho con tổ chức sinh nhật, ông ấy rất ghét ngày này. Hồi nhỏ, khi thấy bạn bè khác được tổ chức sinh nhật, con đã nói với ba ba sắp đếp sinh nhật con rồi, ông ấy rất tức giận nói ngày đó thì có gì vui vẻ mà chúc mừng."
Sinh nhật, là ngày cực khổ của người mang thai, nhưng đồng thời cũng là ngày hạnh phúc nhất của người đó, sao có thể không vui vẻ?
Một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi trên bánh ga tô, Lục Mặc mím môi, lại xúc một thìa đưa vào trong miệng.
"Lục Hàm Châu chưa từng quên, năm nào chú hai cũng sẽ tặng quà cho con." Lục Mặc đặt đĩa bánh xuống, cởi cặp sách đưa cho Kiều Tẫn, làm bộ như không thèm để ý mà nói: "Đều là chú hai tặng con."
Kiều Tẫn mở ra nhìn, bên trong có một ít đồ chơi, còn có vài bức ảnh, đều rất cũ kĩ, thoạt nhìn như rất hay được mang ra chơi, nhưng chưa cái nào hỏng.
"Mặc Mặc..." Kiều Tẫn đau lòng nhìn đứa nhỏ này, mắt đỏ ngầu vẫn còn nhịn không có nước mắt rơi xuống, thực sự không nhịn được nữa ôm Lục Mặc vào lòng.
Lục Mặc nằm nhoài trong lòng cậu, ngửi được tin tức tố hương sữa thơm ngọt, còn ngọt hơn cả bánh ga tô, không biết làm sao nước mắt lã chã rơi xuống.
Lục Mặc kiên cường nhịn lại, nức nở nói: "Thật sự Lục Hàm Châu giống ba ba con hơn."
Kiều Tẫn ngẩn ra.
"Từ nhỏ con đã biết ba ba không quá thích con, bọn họ nói bởi vì con nên ba ba mới mất đi người yêu, nhìn thấy con sẽ đau khổ." Hai cánh tay nhỏ ôm lấy eo Kiều Tẫn, chôn mặt trong lồng ngực cậu, kể cả là trưởng thành sớm thì cũng chỉ là một đứa nhỏ bốn, năm tuổi.
"Tuy Lục Hàm Châu cũng từng đánh con nhưng đó là dạy dỗ, hoàn toàn không giống với ba ba con."
Vành mắt Lục Mặc hồng hồng, một giọt nước mắt không nén được mà rơi xuống.
"Con hỏi ông ấy, chú Mục có phải ba ba con không, ông ấy nói không phải còn răn dạy con sau này không được hỏi lại nữa, con không có ba ba."
Lục Mặc cúi đầu, giọng nói mang theo nức nở: "Con muốn thử xem ba ba có lo lắng cho con không, cho nên cố ý lao ra đường."
Kiều Tẫn sợ hết hồn, vội kéo cậu bé từ trong lồng ngực ra, kiểm tra một vòng hỏi: "Bao giờ, có bị thương không?"
"Không phải, là lâu rồi, không phải hôm nay." Quần áo Lục Mặc rất sạch sẽ, mặt cũng không có vết thương, Kiều Tẫn vẫn phải nhắc nhở một lần: "Lần sau không được làm những chuyện như vậy, hiểu chưa?!"
Lục Mặc gật đầu, lại nói tiếp: "Lần đó, chú Mục vì cứu con mà suýt nữa bị tông chết, bị thương rất nghiêm trọng, phải vào bệnh viện cấp cứu. Ba ba biết là do con chạy ra đường nên tát on, phạt con ngồi trong phòng suy nghĩ, không nhận sai thì không cho ăn cơm."
Kiều Tẫn từng nghe Lục Hàm Châu nói qua, lúc đó chỉ cảm thấy Mặc Mặc thật đáng thương mà bây giờ được nghe chính cậu bé kể cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Cậu bé nói là lúc trước, cậu gả cho Lục Hàm Châu được một năm, hẳn là cậu bé lúc ấy mới bốn tuổi, còn nhỏ như vậy hẳn sẽ rất sợ, vậy mà Lục Bình Ngôn lại để cậu bé ngồi trong phòng suy nghĩ.
Trong lòng Kiều Tẫn rất khó chịu, lặng lẽ lau nước mắt cho Lục Mặc nói, "Sau này anh và chú hai sẽ tổ chức sinh nhật cho em, đừng chạy ra ngoài một mình, được không?"
"Thẩm không phải ba ba con, sau này thẩm có em bé cũng sẽ không thích con."
Kiều Tẫn dừng lại một chút, lại ngay lập tức cười nói: "Không, anh sẽ không có em bé, sẽ vĩnh viễn thích Mặc Mặc."
Lúc này nữ nhân viên cũng đem ra một cái hộp, vô cùng thần bí nhìn Lục Mặc, "Đây là quà chị chuẩn bị cho em, về nhà nhớ mở ra nhé."
Lục Mặc ngoan ngoãn nói, "Cảm ơn chị."
Kiều Tẫn chợt nhớ ra, chờ một chút, sao Lục Hàm Châu không nói với cậu hôm nay là sinh nhật Lục Mặc? Cũng không đến gặp Lục Mặc tặng quà? Không phải là hắn quên mất rồi chứ.
Editor có lời muốn nói:
Lục Mặn cháo: Tuổi già sức yếu, chuẩn bị quà cho vợ thì quên mua quà cho cháu =))).
Không nhớ Lục tổng có mua quà cho Mặc Mặc không T^T, đấy mọi người xem tui quên cả cốt truyện rồi mà tui vẫn chưa edit xong, thất bại quá tr TT. Sorry mọi người vì quả xưng hô hôm nay, tại mình không nhớ đợt trước mình để thế nào nữa.
06/09/2020.