• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi cầm kiếm lao vào đâm tên Nguyễn Hải. Nhưng bất ngờ, hắn đã rút vũ khí của hắn ra. Cả đám vô cùng ngạc nhiên. Nguyễn Hải liền nói to:

- Ha ha! Để xem ... song đao của ta mạnh hay yếu hơn thanh kiếm của ngươi.

- Nhà ngươi ... sao lại có cây song đao của Nakroth hả?

- Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Song đao của ta cũng chính là của Nakroth. Ta là cận thần của Maloch, ngươi không nhớ sao?

Tôi liền nghiến răng, nói:

- Ngươi ... chẳng lẽ ... thanh bảo đao của Nakroth ... đã bị ngươi đánh cắp sao?

- Đúng vậy! Ta đã đánh tráo nó bằng một thanh bảo đao bình thường. Nhưng không ngờ ... tên Nakroth lại không hề nhận ra điều này. Hắn đúng ngốc thật. Để ta cho nhà ngươi xem ... bảo đao thật sự là thế nào!

Nói xong, tên Nguyễn Hải liền ném bảo đao về phía tôi. Tôi lấy kiếm chặn lại, nhưng không ngờ, bảo đao lại vòng ra phía sau và ... bảo đao đâm trúng tôi. Tôi ngạc nhiên, nói to:



- Cái gì chứ ...



- Ha ha! Ta có thể điều khiển được cây bảo đao chỉ bằng suy nghĩ. Ta không cần phải nhúng tay vào. Hơn nữa, chỉ cần ba mươi phút nữa là nghi lễ hoàn tất. Đến lúc đó sẽ có đến ba người chết đấy. Như tên Zephys, hắn đã chết đầu tiên luôn rồi đấy.



- Chết tiệt ...



- Ngươi đừng phí sức nữa. Mau đầu hàng đi.



- Không bao giờ! - Tôi và Meniel hét to.



Tôi lại xông lên tấn công. Tôi chém qua, chém lại như một vị thần. Nhưng hắn đã chặn lại được tất cả. Hắn lại nói:



- Với cái tốc độ đánh như rùa của ngươi thì có đánh một trăm năm cũng không trúng một đòn đâu.



- Ta sẽ đánh ngươi tới khi nào trúng thì thôi! - Tôi vẫn cứ đánh, đánh và đánh. Một lúc sau, tôi mệt lữ người. Còn tên đó thì vẫn đứng sờ sờ. Hắn lại lấy bảo đao, phóng đến chỗ của tôi. Tôi không né được và dính chiêu. Tôi văng đi một đoạn khá xa.




Tên Hải lại bảo:



- Ha ha! Ngươi chỉ là một con lính mà thôi! Sẽ chẳng bao giờ các ngươi có thể đánh bại được ta đâu.



- Đáng ghét ... mình phải làm gì đây?



Meniel liền trả lời:



- Chúng ta chỉ còn một cách thôi nhóc.



- Cách gì?



- Đó là kích hoạt khả năng đặc biệt của thanh kiếm. Đó là khả năng gấp dame. Tùy vào người mà lượng dame có thể tăng gấp đôi, gấp ba hay gấp một ngàn lần. Như cây roi của ta có thể gấp được 700 lần đấy. Nhưng chưa ai có thể gấp được một ngàn lần đâu. Nhưng để kích hoạt, nhóc phải gϊếŧ một thiên sứ.



Tôi giật mình, bảo:



- Nhưng mà tôi ...



- Nhóc cứ gϊếŧ ta đi. Ta không phải là thứ ánh sáng thuần khiết của trời đất. Nhưng ta phải bảo vệ Lauriel. Nhóc gϊếŧ ta đi! Mau đi!



Tôi không còn cách nào khác đành việc đâm một nhát vào Meniel. Máu chảy ra như suối, không biết bao nhiêu là kể. Lauriel hét to:




- Mẹ ... mẹ ...



- Hãy cố cầm cự, Meniel. Tôi sẽ cứu cô sau khi cứu được Lauriel.



Tôi cầm kiếm vác lên vai, rồi lao thẳng tới tên Hải. Tôi chém, Hải đỡ. Bất ngờ, bảo đao của tên Hải vỡ tan tành. Tôi ngạc nhiên, nói:



- What! Mạnh thế à?



- Không thể tin được ... thanh kiếm này ... gấp rất nhiều dame.



- Bao nhiêu vậy Xeniel? - Lindis hỏi.



Xeniel đo, rồi ấp úng nói:



- Gấp một ngàn dame.



- Sao? Mạnh thế à? - Lindis ngạc nhiên.



Zephys lúc này cũng đã mơ màng tỉnh dậy.



Tôi cầm kiếm lên, nói:



- Ngươi mau đầu hàng đi! Ngươi không còn cửa đánh bại ta đâu!



- Ngươi nghĩ vậy sao? Nhưng ngươi nên nhớ, ta vẫn còn một loại vũ khí đây. Bảo đao truyền thuyết! - Tên Hải rút cây bảo đao huyền thoại ra. Xeniel ngạc nhiên, nói:



- Không thể nào ... đây là bảo đao trong truyền thuyết. Nó có sức mạnh ngang ngửa với thanh kiếm của thằng nhóc.

- Hỏng rồi. Thằng nhóc đó dù gì cũng chỉ là con nít, làm sao đánh bại được tên Nguyễn Hải. - Zephys bảo.



Tôi và Nguyễn Hải lao vào chém nhau. Mỗi đòn đánh được tung ra là một tia sét đánh xuống. Sét đánh trúng cả tế đàn. Xeniel liền bảo:



- Nguy to rồi. Chúng ta chỉ còn 15 phút thôi. Nhanh đi nhóc! Đánh bại hắn ta đi!



Tôi đành đánh liên tục. Tên Nguyễn Hải có số đòn bị trúng gần như bằng không. Hắn né được tất cả. Tôi không có cách nào đánh trúng dù chỉ một đòn. Tên Nguyễn Hải tung vòng xoáy bảo đao. Tôi chặn lại cũng đã văng đi một khúc. Tôi thở hồng hộc, bảo:



- Chết thật ... hắn mạnh quá ...



- Ngươi tuy có vũ khí mạnh ... nhưng không biết tận dụng thì cũng là đồ bỏ. Thanh kiếm của nhà ngươi rất khó sử dụng, ngay cả tên Meniel còn chưa chắc có thể sử dụng đấy.

- Nếu ngươi đã nói thế ... ta sẽ sử dụng thứ này!



Tôi liền rút hai thanh kiếm của tôi. Một cây màu đỏ, một cây màu xanh. Tên Nguyễn Hải hỏi:



- Hai thanh kiếm của nhà ngươi lạ thế?



- Cứ xem! Ta sẽ biến bảo đao của ngươi thành muối hết!



- Thành muối? - Tên Hải cũng như những người khác thắc mắc. Tôi lao lên tấn công. Tôi chém một đòn mạnh vào bảo đao của hắn. Bảo đao của hắn dần tan chảy. Hắn hỏi:



- Cái gì ... sao kiếm của ngươi?



- Kiếm màu đỏ của ta là kiếm axit. Còn kiếm màu xanh là kiếm bazơ. Xem đây!



Tôi chém một đòn nữa bằng thanh kiếm Bazơ. Tên Nguyễn Hải đau đớn đến tột đỉnh. Hắn liền bảo:



- Ngươi nguy hiểm đấy! Nhưng ta phải gϊếŧ ngươi!



Hắn lấy thanh kiếm, tạo ra một vòng ma pháp cực lớn. Tôi bị hút vào. Hắn nói:



- Ta sẽ tăng tốc thời gian. Một phút bằng 5 phút. Hiện tại chỉ còn 10 phút. Nhưng ngươi muốn thoát ra khỏi vòng xoáy thời gian này cũng khó đấy.

- Đã vậy ... ta dùng cách cuối cùng ...



_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK