• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sợ hãi muốn chạy?” Phàn Vân Hề đã nhìn ra Hứa Lãng đang sợ hãi.

Hứa Lãng vì chút mặt mũi cuối cùng mà nói ra một lời tàn nhẫn: “Thiết Vệ cốc chắc chắn sẽ không buông tha cho các ngươi!”

Mọi việc đã đi đến nước này, chỉ có thể mang Thiết Vệ cốc ra chống đỡ, nhưng hiệu quả lại không như Hứa Lãng tưởng tượng, nếu đám người Phàn Vân Hề dám đến nơi này, vậy thì đã sớm biết hậu quả sẽ như thế nào.

“Hôm nay ai cũng có thể đi, nhưng ngươi thì đừng hòng!” Phàn Vân Hề cầm trường thương trong tay, đã bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Hứa Lãng nhất thời kinh hãi, một mình Phàn Vân Hề đã đủ khiến cho bọn họ phải dè chừng, nếu như những người kia cũng tham gia, bọn họ chẳng phải sẽ bị diệt toàn quân sao?

“Phàn Vân Hề, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Hứa Lãng bây giờ hữu khí vô lực, thật sự yếu đuối không giống một Phù Tu hung mãnh chút nào, có lẽ chính vì điểm này đã khiến hắn không đủ tư cách lọt vào Thập Kiệt.

Trường thương của Phàn Vân Hề giống tia chớp quấn lên người Hứa Lãng, những người còn lại cũng chỉ vây xem chứ không nhúng tay. Giống như đây là một loại đồng ý và tôn trọng.

Động tĩnh va chạm lúc nãy cũng không tính là nhỏ, mà Phàn Vân Hề với Hứa Lãng vừa rồi cũng buông ra rất nhiều thanh âm, quấy nhiễu cả nửa cái thành trì, nhưng cho tới bây giờ Thủ Kiếm thành cũng không có ai đi ra, không có ai hòa giải cũng không có người xem náo nhiệt.

Thực lực của Phàn Vân Hề rất ổn, hắn một người một thương đã có thể khiến đám người Hứa Lãng liên tục lui về phía sau, Thương Tu chú trọng nhất đó là khí thế, chỉ có thể tiến chứ không thể lùi, tuy rằng Phù Tu cũng như vậy, nhưng tâm Hứa Lãng bây giờ đã rối loạn, bởi vì đôi mắt hắn luôn phải liên tục xoay chuyển quan sát khắp nơi, đề phòng mấy tên Thập Kiệt đang quan chiến kia bất ngờ nhảy vào đánh lén.

Tuy rằng bây giờ ở Thủ Kiếm thành đêm đã rất khuya, nhưng tu sĩ toàn thành chẳng có ai ngủ, bọn họ ở bên trong một góc tối nào đó quan sát từng diễn biến của trận chiến đấu này, không có bất luận người nào có ý định ra tay ngăn cản.

Những môn phái này đều vì thể chất Bán Linh của Tần Uyển Du mà đến, thấy hai đồ vô sỉ giết hại lẫn nhau, bọn họ càng vui vẻ, thậm chí không ngại vào lúc bọn họ lưỡng bại câu thương, đưa bọn họ xuống dưới hoàng tuyền làm bạn với nhau, như vậy sẽ không còn cô đơn nữa.

Lúc này Từ Bình Dương xách theo một vò rượu rót sau đó tự rót cho chính mình, hai mắt hắn đỏ bừng nói: “Đám vương bát đản này đánh nhau ở đây, căn bản là không coi chúng ta ra gì!”

Điền Ngọc Thanh nhìn Từ Bình Dương mạnh mẽ uống từng hớp rượu lớn là biết hắn đang bực bội với mình, bởi vì mình vừa mới ngăn cản Từ Bình Dương đi ra ngoài dạy dỗ đám người kia.

“Nhưng đó đều là Thập Kiệt, chỉ bằng một mình ngươi, trong vòng mười chiêu chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh bại, chúng ta ở nơi này chỉ cần nhìn thật kĩ là được, xong xuôi ta lại đến nhặt xác cho bọn họ, chẳng phải rất nhàn nhã sao, còn có thể không cần chịu trách nhiệm.”

Từ Bình Dương ợ một cái, tức khắc tràn ngập mùi rượu gay mũi lan ra khắp căn phòng nhỏ, Điền Ngọc Thanh phải dùng tay để bịt mũi lại, sau đó tiếp tục quan sát diễn biến bên ngoài.

Hứa Lãng có lẽ đã tự biết tối nay khó mà xử lý cho êm đẹp, cũng đã nổi điên rồi, cộng với sự trợ giúp của mấy tên Phù Tu còn lại, liều mình chiến đấu với Phàn Vân Hề.

Nhưng mà Hứa Lãng lại phát hiện vết thương trên người các sư đệ của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, trước tiên là linh uy đã tiêu hao quá mức, cho nên hiện tại tất cả đều nằm liệt, ngồi dưới đất che vết thương kêu rên thảm thiết……

“Phàn Vân Hề! Ngươi muốn giết chết chúng ta sao?” Hứa Lãng không nghĩ rằng giữa hai bọn họ có loại thù hận này.

“Người khác có thể sống, nhưng con chó trung thành cho Trang Trọng như ngươi, làm không ít chuyện dơ bẩn bỉ ổi, hôm nay nhất định phải chết ở đây.”

Hứa Lãng bỗng nhiên nở một nụ cười thảm: “Chửi ta dơ bẩn bỉ ổi? Chẳng lẽ quần áo của các ngươi trắng tinh là có thể che giấu lòng dạ đen tối của các ngươi sao!”

“Nói gì đó đi, đây sẽ là di ngôn cuối cùng của ngươi, chúng ta sẽ không tàn nhẫn như vậy.” Phàn Vân Hề nhìn Hứa Lãng có chút tiếc nuối nói.

“Một đám ngụy quân tử giả mù sa mưa! Kể cả ta có là con chó, cũng mạnh hơn các ngươi một trăm lần! Đừng nghĩ ta không biết ý đồ của các ngươi, các ngươi không chỉ mơ ước đến thể chất Bán Linh, mà còn muốn liên hợp lại để chia cắt toàn bộ Thủ Kiếm thành!”

Nhìn Hứa Lãng điên cuồng gào rống, Phàn Vân Hề chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Nói xong chưa?”

Hứa Lãng giống như còn muốn thêm gì đó, nhưng khi hắn nhìn thấy mấy tên Thập Kiệt kia đang chuẩn bị động thủ…

Tô Dạ nhíu chặt mày, quả nhiên không chỉ Tần Uyển Du không đơn giản như bề ngoài, mà môn phái sau lưng đám tu sĩ kia cũng đang dòm ngó Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong truyền thuyết sao?

Tô Dạ sớm đã đoán rằng Thủ Kiếm thành sẽ trở thành nơi cho các môn phái đấu sức, chẳng qua chỉ là một đám Kiếm Tu, đáng giá để bọn họ phải phản ứng dữ dội vậy sao?

Nơi này nhất định đang ẩn giấu một âm mưu cực lớn, các môn phái từ lúc bắt đầu đến đây đã toan tính rất nhiều, ngược lại đã gợi lên hứng thú của Tô Dạ, hắn không tưởng tượng nổi, ngoại trừ người truyền thừa Thần Minh ra, còn có cái gì đáng giá để bọn họ tàn nhẫn hạ sát thủ lẫn nhau.

Tên Phù Tu cuối cùng cũng bị giết chết, nhưng Phàn Vân Hề quả thật không có tự mình động thủ.

Giải quyết xong đám người Hứa Lãng, Phàn Vân Hề thu hồi trường thương, tiếp tục đi theo mấy tên Thập Kiệt khác về phương hướng phủ thành chủ, chỉ chốc lát sau bọn họ đã đứng ở bên ngoài cửa chính phủ thành chủ, mà Phàn Vân Hề tiến lên trước một bước, khom lưng ôm quyền cung kính nói: “Đám người vãn bối quấy nhiễu thành chủ và Tần tiểu thư, xin thứ tội!”

Có tiếng gió, có chim hót, có tiếng ve kêu, lại duy nhất không có ai đáp lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK