“Nói vậy cũng không sai, nhưng thiên phú của ta không thích hợp để tu luyện, hơn nữa ta cũng không thích đánh đánh giết giết, ở đây làm một tiểu nhị cũng tốt, tích cóp đủ tiền rồi thì tự mình mở một cái tửu điếm nho nhỏ.” Có lẽ trong mắt rất nhiều người, làm tiểu nhị nghèo kiết hủ lậu chính là một chuyện rất buồn cười, thân là nam nhân lại không hề có khí phách nên hồn.
Ngược lại, Tô Dạ lại rất thông cảm và tán đồng, bởi vì lúc Tô Dạ còn nhỏ, ước mơ lớn nhất của hắn chỉ là có được một mảnh ruộng màu mỡ, sau đó dựa vào nó gieo trồng để bán lấy tiền mua thuốc chữa bệnh cho mẫu thân, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc qua ngày.
Chỉ là lúc đó xảy ra nhiều chuyện khiến cho giá trị quan và thế giới quan của Tô Dạ thay đổi rất nhiều, hắn luôn nghĩ mình cực kỳ bất hạnh, lại không thể quay về lúc trước, cho nên khi nghe được lời này của tiểu nhị, suy nghĩ của Tô Dạ lơ đãng hóa thành một nhánh tơ liễu trong một cái sân mộc mạc nghèo khổ năm nào……
“Công tử?”
“Ừ, ý tưởng không tồi, hy vọng ngươi có thể như nguyện.”
“Để công tử chê cười rồi, công tử còn có chuyện gì muốn hỏi không?”
Tô Dạ thở dài nói: “Tuy rằng ta chỉ định đi ngang qua nơi đây ngắn ngủn vài ngày, nhưng hiện giờ lại thấy Thủ Kiếm thành lâm vào lựa chọn gian nan, không biết ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Tiểu nhị nghĩ tới vấn đề mà Tô Dạ hỏi, nhưng lại không nghĩ Tô Dạ vậy mà lại dò hỏi về cảm nghĩ của hắn, tuy rằng cảnh giới tu vi của hắn đã đến Thôn Khí cảnh trung kì, nhưng ở trước mặt một đám môn phái hàng đầu Thế Giới Tiểu Thiên, thì giống như một người vô hình trong suốt vậy.
Nhưng nhìn Tô Dạ hỏi thành khẩn như vậy, hắn đương nhiên cũng không dấu dấu diếm diếm.
“Ta chỉ là một nhân vật nhỏ, ngày nào còn thái bình thì ta vẫn chăm chỉ làm một tiểu nhị, nếu như bị cuốn vào loạn thế, ta cũng không có sức mạnh để sống sót, công tử ngươi cũng thấy rồi, con người của ta không có chí hướng gì rộng lớn, chỉ biết nhìn chằm chằm vào những việc trước mắt, cho nên nếu ngươi hỏi ta nghĩ như thế nào, ngay cả bản thân ta cũng không biết.”
Tiểu nhị nói thật lòng như vậy, có lẽ đại đa số người của Thủ Kiếm thành đều có suy nghĩ như vậy, đây không phải là biểu hiện của sự yếu đuối vô năng, mà chẳng qua bọn họ không thích tranh đấu mà thôi.
Tô Dạ nhìn nhìn tiểu nhị giản dị chất phác, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm trọng hơn: “Có đôi lời người ngoài như ta sẽ không tiện nói, nhưng tình hình của Thủ Kiếm thành hiện tại tràn ngập nguy cơ, tình huống xấu nhất có thể sẽ có tai họa ngập đầu.”
Tiểu nhị vô cùng sửng sốt, hắn thật sự chưa có suy xét sâu xa như thế, nên khi nghe được Tô Dạ nghiêm túc nói với hắn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Cuối cùng, tiểu nhị rầu rĩ không vui thở dài: “Có lẽ đây là số mệnh rồi.”
“Nếu bây giờ ngươi bắt tay vào thay đổi thì mọi chuyện vẫn còn kịp.” Tô Dạ đưa ra một kiến nghị nho nhỏ.
“Bất kể nói thế nào thì Thủ Kiếm thành cũng là nơi ta sinh ra và lớn lên, ta không nghĩ tới tình thế sẽ nghiêm trọng như vậy, chẳng sợ công tử nói kết quả như nào, ta nhất định phải vì quê nhà dâng hiến ra một phần sức mạnh, dù sao lý tưởng cá nhân của ta sao có thể so được với sự tồn vong hưng thịnh của quê nhà!”
Tô Dạ hoàn toàn vừa lòng gật gật đầu, sau đó khẽ cười nói: “Ta cũng chỉ là nói đến tình huống xấu nhất, cho nên ngươi không cần quá nặng nề để ý, nói không chừng chuyện này sẽ xuất hiện một bước ngoặt.”
“Vậy trước tiên mượn cát ngôn của công tử.”
Nơi xảy ra trận đấu hôm qua đã sớm không còn dấu vết, chứng tỏ đã có người dọn dẹp thi thể và vết máu, nhưng đó lại không phải là người của Thủ Kiếm thành, mà là những đồng môn của các tu sĩ kia.
Việc bọn họ nên làm đều đã làm, ngoại trừ dò xét lẫn nhau, còn phải thăm dò thành chủ Tần Hi nghĩ như thế nào.
Tần Hi ngược lại chưa bao giờ lộ ra suy nghĩ của mình, tất cả đều là tiến hành từng bước một, nhưng không có phản ứng chính là một loại phản ứng.
Một tòa đình hóng gió ở sâu bên trong Thiết Vệ cốc, một lão giả râu bạc trắng không giận tự uy nói: “Tần Hi thật sự trầm ổn…”
Một trưởng lão khác khoảng ngoài năm mươi tuổi có chút khó chịu trả lời: “Hắn ta muốn làm ngư ông, nhìn chúng ta trai cò đánh nhau!”
“Ngươi cũng không cần phải phát cáu, bây giờ Tần Hi chỉ có thể cầu xin sự sống ở trong kẽ hở, nhưng có vẻ Trọng nhi thật sự thích Tần Uyển Du, ít nhất trong chuyện này, ta không hy vọng xảy ra một chút sai lầm nào, còn các chuyện khác thì chuyện nào cứ ra chuyện ấy, phải rõ ràng.”
Trưởng lão kia ngược lại có chút không cùng ý kiến: “Những người khác cũng không nghĩ như vậy, bọn họ đã cột Tần Uyển Du và Thủ Kiếm thành vào cùng một chỗ, nếu không cũng sẽ không phái những tên tiểu bối kia đi phá rối.”
“Thì ngươi cũng nói đây chẳng qua chỉ là phá rối nghịch ngợm mà thôi còn gì.”
Một trong hai người này chính là Trang Đình Sinh, chưởng môn Thiết Vệ Cốc, mà trưởng lão Hóa Tinh Cảnh trung niên đối diện hắn là nhi tử của hắn, Trang Nghiêm Kỳ.
Lúc bọn họ đang vui vẻ nói chuyện, một giọng nói êm dịu truyền tới.
“Trang Trọng thỉnh an gia gia và phụ thân.”
Trang Nghiêm Kỳ xụ mặt nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi gia gia ngươi là chưởng môn, gọi ta là trưởng lão!”
Trang Trọng chép miệng, sau đó luôn miệng nói dạ, dạ.
Mà trái lại vẻ mặt của Trang Đình Sinh đầy cưng chiều, nói: “Đây chẳng phải là thời gian riêng tư sao, cũng không đáng ngại, muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy.”
“Nếu sau này ngươi còn chiều chuộng hắn như vậy, hắn thật sự sẽ không biết trời cao đất rộng đấy!” Cách nói nghiêm khắc của Trang Nghiêm Kỳ khiến Trang Đình Sinh có hơi bất mãn.
“Người trẻ tuổi mà, hơn nữa Trọng Nhi chính là người đứng thứ hai trong Thập Kiệt, tự tin một chút thì có sao?”
Trái lại Trang Nghiêm Kỳ nói thẳng: “Hồi còn nhỏ ngươi dạy dỗ ta như thế nào, bây giờ ta dạy dỗ Trang Trọng như thế ấy, ngươi như vậy là đang đánh vào thể diện của mình đấy.”