Luồng sát khí này từ trước đến nay hiếm có, hắn không nghĩ ra có ai có sát ý lớn như thế này với mình, càng nghĩ không ra có ai có thể không tiếng động nào mà xuất hiện sau lưng mình!
Vân Mộng nếu muốn miễn cưỡng ngăn chặn đã không kịp, hắn chỉ có thể lập tức khụy xuống để né cái chém tàn nhẫn này của Tô Dạ, nhưng mà từ trước tới giờ Tô Dạ đều hành động trước để kiềm chế đối phương, một đòn không trúng lại đánh thêm một đòn nữa!
Tô Dạ cũng bay lên bầu trời, Hắc Sát trong tay giống như vẽ ra một khe hở hư không trên bầu trời, đến lúc Vân Mộng đặt chân lên mặt đất tức khắc đất đai văng tung tóe, khói thuốc súng bắn ra bốn phía…
Tất cả mọi người bị một màn trước mắt này làm sợ ngây người, người thanh niên này là ai? Hắn có thù sâu hận lớn gì với Vân Mộng?
Trong lòng mọi người có rất nhiều vấn đề, nhưng là không ai hỏi ra miệng, bởi vì đuổi giết từ thiếu niên Kiếm Tu cũng không có chấm dứt, dường như việc Tần Uyển Du bị chấn động bay ra ngoài cũng không quan trọng như vậy.
Ở Thế Giới Tiểu Thiên chiến đấu cỡ cấp bậc này gần như cả đời cũng không thể thấy được, nhưng mà điều làm bọn họ vô cùng ngạc nhiên chính là thiếu niên Kiếm Tu này chỉ có tu vi là Hóa Tinh cảnh sơ kỳ, làm sao lại có sức mạnh cuồng bạo đến như vậy?
Kiếm tu…
Kiếm tu?
Lúc này mọi người mới giật mình tỉnh ngộ thiếu niên này là một Kiếm Tu!
Các môn phái đều bắt đầu tưởng tượng bay bổng, mà Kiếm Tu của Thủ Kiếm thành thì phản ứng không biết làm thế nào.
Giữa bụi đất đầy trời dường như có thứ gì đó chạy trốn ra, tốc độ cực nhanh đến nỗi ngay cả gió bụi cũng theo không kịp càng đừng nói đến mắt thường của tu sĩ.
Nhưng là Vân Mộng thấy được, bởi vì mũi kiếm Hắc Sát của Tô Dạ đã sắp dán vào da đầu của hắn, mơ hồ bên trong đã máu chảy ra!
‘Đoạn Chi’.
Nhưng mà âm thanh da thịt bị xé rách cũng không có vang lên trong tai Tô Dạ, trở thành âm thanh leng keng do vũ khí va chạm kịch liệt vào nhau tạo thành!
Lúc này bụi bặm mới đều rơi xuống, mọi người cũng thấy rõ Vân Mộng và Kiếm Tu trẻ tuổi đang giằng co phân cao thấp bên trong, hai bên đều không nhường bước nào, chẳng qua một bên là vì giết người, một bên là vì không bị giết.
Về mặt sức mạnh hai người so đấu với nhau lại có thể ngang sức ngang tài! Đó chính là Thiền Tu Trọng Sinh cảnh đó! Mà người kia mới chỉ là Kiếm Tu Hóa Tinh cảnh sơ kỳ thôi!
Cảnh tượng tương phản to lớn như thế có lẽ ở trong mơ cũng sẽ không xuất hiện, vậy mà hôm nay lại hiện lên trong mắt mỗi người rất sinh động, đúng là sâu sắc khó quên như vậy!
Sau một tiếng keng, Vân Mộng và Tô Dạ rốt cuộc tách ra, nhưng là ánh mắt vẫn không di chuyển nửa phần, cố định nhìn chằm chằm đối phương.
Vân Mộng thật sự là rất buồn bực, Kiếm Tu này là từ đâu nhảy ra vậy, tại sao cảnh giới mới là Hóa Tinh cảnh sơ kỳ mà chiến lực đã khoa trương như thế, hơn nữa hắn từng thử dùng linh uy làm khiếp sợ Tô Dạ lại kinh hãi phát hiện linh uy của Tô Dạ có khả năng còn hùng hậu hơn một ít so với hắn.
Biểu tình của Tần Hi và Tần Uyển Du giờ phút này đều vô cùng đặc sắc, bởi vì Vân Mộng biết Kiếm Tu này vốn không phải đến từ chính Thủ Kiếm thành, nếu thật sự là như vậy thì Tần Hi và Tần Uyển Du làm sao sẽ tìm đến hắn.
“Lão tăng chưa bao giờ gặp qua tiểu hữu, tại sao lại toàn ra chiêu chí mạng, muốn đẩy lão tăng vào chỗ chết?”
“Chúng ta quả thật là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!”
Vân Mộng đứng ở tại chỗ cũng không tức giận, chuyện gì cũng đều chú ý đến nhân quả, bây giờ Tô Dạ cho hắn kết quả, nhưng là hắn muốn biết nguyên nhân.
“Lão tăng ngu dốt, chẳng lẽ tiểu hữu có thù sâu hận lớn gì với ta sao?”
“Chờ đến lúc ngươi sắp chết ta đương nhiên sẽ nói cho ngươi!” Sát ý của Tô Dạ đối với Vân Mộng gần như đông lại thành thực thể, ngay cả tu sĩ ở xa vẫn mờ mịt như cũ quan sát cuộc chiến cũng cảm thấy được không khí bắt đầu trở nên nặng nề, dường như có cái gì đặt ở trên người bọn họ, có chút không thở nổi.
Trong tay Tô Dạ lại xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh lam, so với đen kịt sâu sắc đầy hung ác tàn bạo thì dường như ánh sáng của Thanh Trĩ càng thêm chói mắt, ngay cả Kiếm Tu của Thủ Kiếm thành nhìn trong chốc lát liền biết hai thanh kiếm này nhất định đều không phải vật tầm thường.
Thanh Trĩ và Hắc Sát đã sớm cảm nhận được sát ý lạnh như băng đến tận xương của Tô Dạ, cho nên giờ phút này âm thanh của kiếm phát lên tận trời!
Tô Dạ lại không thấy, chẳng qua lúc này đây Vân Mộng đã sớm có chuẩn bị, trên thiền côn dường như có hào quang đang bùng cháy, chỉ là nhẹ nhàng vung lên thì phía trước đã xuất hiện một màn hào quang hình trăng lưỡi liềm.
Mỏng manh nhìn như vô cùng mịn màng nhưng Thanh Trĩ và Hắc Sát đều chém tới ba lần mới khiến cho nó vỡ vụn, lúc hắn muốn tiếp tục dán sát tới thì lại là một màn hào quang hình trăng lưỡi liềm ngăn trở Tô Dạ, lúc này đây Tô Dạ không lựa chọn tấn công bằng sức mạnh mà trực tiếp tránh đi trong nháy mắt lại xuất hiện ở sau sườn phải của Vân Mộng.
Nhưng mà Vân Mộng dường như đã sớm dự đoán được Tô Dạ sẽ xuất hiện ở chỗ này, màn hào quang hình trăng lưỡi liềm lại xuất hiện trên quỹ đạo tấn công của song kiếm, sau đó lại cản trở đòn chém của Tô Dạ một lần nữa.
Mặc kệ Tô Dạ thay đổi thân hình như thế nào, bất kể né tránh di chuyển ra sao, cuối cùng vẫn sẽ đụng vào màn hào quang hình trăng lưỡi liềm.
Muốn chiến thắng cường giả Trọng Sinh cảnh quả thật không tồn tại may mắn, không có một người nào là đèn cạn dầu, nếu nói điều Thánh Tu Sở Phong Lam theo đuổi chính là tấn công đến trình độ cao nhất, thì điều Vân Mộng theo đuổi chính là phòng ngự ở mức độ cao nhất.
Cuộc đấu tranh sinh tử vốn không có thanh thế lớn như vậy, nhưng hai người bày ra tài nghệ chiến đấu đủ làm tất cả mọi người ở đây chán nản biến sắc, dường như chiến đấu lúc trước của bọn họ chỉ có thể xem như càn quấy mà thôi.