• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa Tần Uyển Du không chỉ là thể chất Bán Linh, ý nghĩa đại biểu lại không giống người thường, Vân Mộng đại sư không có khả năng không biết, cho nên giờ này phút này ý kiến của hắn rất đáng để người khác suy nghĩ sâu xa.

Các môn phái khác cũng vô cùng lung túng, bọn họ đánh nhau nửa ngày, chẳng phải là may áo cưới cho người khác à?

Cá nhân Tần Uyển Du thật không có quan trọng như vậy, nhưng mà Vân Mộng đại sư rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội này thành lập thế lực môn phái của chính mình sao?

Tình hình bỗng nhiên trở nên vô cùng vi diệu, mà lúc này cửa lớn của Thủ Kiếm thành lại mở ra một lần nữa, Tần Uyển Du xốc lên vải đỏ của kiệu hoa bước ra từ bên trong, không nhìn tu sĩ như hổ rình mồi xung quanh.

Giống như tiên nữ, bước đi nhẹ nhàng như hạt bụi.

“Đồ nhi cung nghênh sư phụ.”

Cả người Tần Uyển Du mặc bộ váy dài đỏ tươi, trên cổ tay áo thêu hoa mẫu đơn màu vàng và hồng phấn, trước ngực là một miếng vải gấm màu đỏ nhạt quấn quanh ngực, cơ thể chuyển động nhẹ nhàng váy dài tỏa ra, giơ tay nhấc chân như gió nhẹ phất qua dương liễu đầy vẻ thướt tha.

Mặt mày đầy sức sống, làn da mịn màng như ôn ngọc nhu hòa tinh tế, miệng nhỏ nhắn như quả anh đào không tô cũng đỏ, xinh đẹp đến nỗi sắp nhỏ giọt, hai lọn tóc hai bên má được gió thổi nhẹ lướt qua mặt tựa như thêm vài phần phong tình mê người, mà đôi mắt chuyển động nhanh nhẹn tinh ranh chuyển động, lộ ra vài phần nghịch ngợm, vài phần bướng bỉnh.

Mọi người ở đây sau khi nhìn thấy Tần Uyển Du mặc đồ cưới đều không thể dời ánh mắt, lúc này giống như sức nặng của nàng có thể so sánh với cả Thủ Kiếm thành.

Nhưng mà ngay sau đó rất nhiều tu sĩ lại tức giận, thấy vẻ mặt Tần Uyển Du ra vẻ ta đây thì biết Vân Mộng đại sư cũng không phải là chợt có ý nghĩ nhận nàng làm đồ đệ, trong chuyện này khẳng định có giao dịch gì đó không cho người khác biết!

Đây rốt cuộc là chuyện gì! Máu đã chảy ra hôm nay chẳng lẽ đều lãng phí sao, cuối cùng Tần Uyển Du và Thủ Kiếm thành đều là vật trong tay của Vân Mộng à?

Điều tức giận nhất là hắn còn chưa động vào người nào, không tổn hao một chút khí lực, nhưng mà những người ở đây sao lại như hắn mong muốn được, cho dù hắn là Vân Mộng đại sư cũng không được!

Mà sắc mặt của tất cả mọi người Thiết Vệ Cốc đều xanh mét, Tần Uyển Du rõ ràng là đùa giỡn cả Thiết Vệ Cốc, để bọn họ và môn phái khác hai bên đều thiệt hại, không có thừa lực lượng đi ngăn cản Vân Mộng đại sư nhận nàng làm đồ đệ.

Nghĩ thật đẹp, nhưng bất kể là Tần Uyển Du hay là Tần Hi đều đã đánh giá thấp quyết tâm của Thiết Vệ Cốc, hơn nữa chuyện này đã là về vinh nhục tôn nghiêm của một môn phái!

Lúc này Trang Trọng đứng ra, bộ đồ đỏ sớm đã bởi vì bị phá thành mảnh nhỏ mà bị hắn cởi ra, lộ ra trang phục màu đen bên trong.

“Tần Uyển Du, Thiết Vệ Cốc thành tâm với ngươi, ngươi lại thất tín với ta, Trang Trọng ta hôm nay không thể bị tư tình nam nữ liên lụy đến, cho nên ngươi phải có một lời giải thích với Thiết Vệ Cốc chúng ta!”

Lúc này các môn phái khác để lộ ra con đường phía trước vẫn liều chết cản trở, sắc mặt Tần Uyển Du phức tạp nhìn Trang Trọng, bởi vì lời nói của Trang Trọng không sai một chút nào, Thiết Vệ Cốc chính là bị nàng coi như lá chắn, mà Trang Trọng vẫn luôn đối xử với nàng chân thành lễ độ, cho nên nàng cũng có chút thiện cảm với Trang Trọng.

Cho nên giờ phút này đối mặt với sự chất vấn của Trang Trọng, nàng thật sự là không trả lời được…

Mà Vân Mộng đại sư ở trên không trung phía sau lại cười ha hả nói: “Vị tiểu hữu này làm gì lại giận chó đánh mèo với đồ nhi của ta, hơn nữa Du Nhi vẫn chưa nói là không gả cho ngươi.”

Du Nhi trong miệng Vân Mộng đại sư lọt vào tai Trang Trọng vô cùng khó nghe, chẳng qua hắn vẫn hỏi: “Không biết Vân Mộng đại sư có thể chỉ giáo cho?”

“Đầu tiên là đồ nhi của lão tăng không thể làm thiếp.”

Trang Trọng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trang Nghiêm Kỳ, người sau gật gật đầu, Trang Trọng trả lời: “Như ngài mong muốn.”

“Tiếp theo, Du Nhi trước hết phải theo lão tăng ta tu luyện mười năm.”

Lúc này Trang Trọng rốt cuộc không nhịn được quát mắng: “Cái lão già không biết xấu hổ nhà ngươi! Ngươi thật sự nghĩ là tu sĩ Trọng Sinh cảnh là có thể muốn làm gì thì làm à!?”

Phàn Vân Hề nheo mắt, hắn không nghĩ tới Trang Trọng tức giận lên lại dám chỉ vào mũi Vân Mộng đại sư mắng hắn, ít nhất về điểm này thì người tài giỏi anh tuấn của cả Thế Giới Tiểu Thiên đều kém khi so với Trang Trọng.

Sau đó Trang Trọng lại nhìn Tần Uyển Du vô cùng đau đớn nói: “Uyển Du! Chẳng lẽ đây là con đường mà ngươi lựa chọn sao!”

Tần Uyển Du dường như cũng hổ thẹn với Trang Trọng, chỉ có thể cúi đầu không nói.

Trước mặt hàng nghìn người Vân Mộng đại sư bị tiểu bối chỉ vào mũi mắng đương nhiên cũng muốn biểu hiện uy áp của bản thân, nhưng là Trang Trọng bướng bỉnh nhìn hắn, dường như cho dù tan xương nát thịt cũng sẽ không lùi bước!

Lúc này bỗng nhiên nổi lên dị biến!

Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, phía sau Vân Mộng đại sư bỗng nhiên xuất hiện một tên Kiếm Tu cực kỳ trẻ tuổi, cầm trong tay một thanh trường kiếm tối đen, hăng ác chém về phía cổ của Vân Mộng!

Cũng không phải là ai cũng không biết người Kiếm Tu này, nhưng cho dù là biết cũng chỉ là biết mặt.

Bất kể là Từ Bình Dương và Điền Ngọc Thanh hay là Phàn Vân Hề và tiểu nhị tất cả đều trưng ba bộ dáng gặp quỷ rồi, tất cả xảy ra đều quá mức mộng ảo, căn bản là không phản ứng kịp.

Mà Tần Uyển Du cách gần nhất lại cảm giác chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống trên đất ngay tại chỗ, cũng không phải là nàng bị linh uy áp chết mà là bị sát ý mãnh liệt không thể giải thích kia của Tô Dạ làm kinh sợ tâm hồn.

Cái đầu không có tóc của Vân Mộng lúc này tóc gáy cũng đã muốn dựng ngược!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK