Tô Dạ và Alnis đứng trên nóc khách điếm, tuy chỉ cao năm tầng, nhưng cũng đủ để nhìn hết mọi thứ, rốt cuộc thì cảm giác và nhìn tận mắt vẫn khác nhau.
Ngoài cổng thành của Thủ Kiếm thành đã chém giết lẫn nhau, vài chấm đỏ vô cùng nổi bật, ánh mắt Tô Dạ lại hướng về bên trong Thủ Kiếm Thành, trên mặt rất nhiều Kiếm Tu đều hiện lên vẻ thấp thỏm lo sợ, đương nhiên trong đó có tiểu nhị của khách điếm.
Chỉ có nắm chặt thanh kiếm trong tay, bọn họ mới có thể bình tĩnh lại một chút, Kiếm Tu vây chiếc kiệu lớn tám người nâng của Tần Uyển Du ở giữa, sau đó nghiêm mặt nhìn xung quanh, tuy rằng bên ngoài la hét rung trời, nhưng không hề ảnh hưởng đến bên trong thành, nhưng Kiếm Tu vẫn duy trì dáng vẻ như lâm đại dịch.
“Ngươi không ra tay sao?” Đôi mắt Alnis không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu, dường như nàng cũng muốn nhìn thấy dung mạo thật sự của tiên nữ Tần Uyển Du khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết.
“Bây giờ còn chưa đến lượt ta ra tay.” Tô Dạ biết hắn không có lý do để ra tay, dù sao hắn cũng là người ngoài, không liên quan gì đến ân oán giữa bọn họ.
Tô Dạ cũng không muốn làm cứu tinh của Thủ Kiếm Thành, nếu bọn họ có thể an toàn vượt qua khó khăn, làm sao Tô Dạ có thể ép buộc bọn họ tới để bổ sung sức mạnh cho Ẩn Kiếm Môn được?
Hắn ở lại đây, chỉ vì không muốn nhìn thấy tất cả Kiếm Tu của Thủ Kiếm Thành bị giết mà thôi, cho dù sau này bọn họ không còn là Kiếm Tu, chỉ cần có thể tiếp tục sống, giống như tiểu nhị thầm muốn mở một tiệm cơm nhỏ như vậy cũng đủ rồi.
Lúc trận chiến bên ngoài đang diễn ra rất khốc liệt, Tô Dạ cũng không phân biệt được là bên nào đang chiếm ưu thế, có điều Tô Dạ đã cảm nhận được một thế lực thứ ba đã xâm nhập vào Thủ Kiếm Thành.
Lúc bên trong Thủ Kiểm Thành cũng phát ra tiếng chém giết rung trời, Trang Nghiêm Kỳ ngẩn ra trước, sau đó trợn mắt rống lên: “Các ngươi lại dám điên cuồng như vậy sao?”
“Đó không phải người của bọn ta!”
“Vậy thì mau cút đi!” Trang Nghiêm Kỳ một đao chặt đứt ngón tay của một trưởng lão nào đó trước mặt.
“Trang Nghiêm Kỳ! Ngươi cho rằng bọn ta có ý khác với Thủ Kiếm Thành, ngươi thật sự coi những môn phái nhỏ kia là đồ ngu sao, bọn chúng không thu phục được Kiếm Tu, chẳng lẽ không giết được bọn họ sao?” Trưởng lão này cũng dũng mãnh, dùng ngọn lửa đốt chín ngón tay bị đứt lìa.
“Thiết Vệ Cốc nghe lệnh! Chúng ta xông vào Thủ Kiếm Thành!”
“Dùng toàn lực ngăn cản bọn chúng, tuyệt đối không được để bọn chúng tiến vào!”
Tình hình bây giờ tương ứng với một câu nói, cái gì ta không lấy được thì đừng ai mong lấy được.
Tuy rằng trước đó thế lực thứ ba không hề trao đổi tin tức với bất kì ai, nhưng trong lòng bọn chúng ngầm hiểu biết được, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất, sau khi Thủ Kiếm Thành bị hủy diệt, mọi người vẫn giống như trước không thay đổi, nhưng một khi Thủ Kiếm Thành bị độc chiếm hoặc chia cắt, số mệnh của Thế Giới Tiểu Thiên này sẽ thay đổi.
Không có hòa bình mãi mãi, giống như lúc trước Thương hội Vạn Bảo tuyên chiến với toàn bộ Thế Giới Tiểu Thiên, rồi sau đó bầy mãnh thú từ trong cấm địa tràn ra, Cửu Đầu Xà dùng độc khí gây ô nhiễm, bây giờ Thế Giới Tiểu Thiên bên kia đã vô cùng hoang tàn.
Trận chiến trong thành diễn ra rất nhanh, bởi vì thế lực thứ ba này rất thông minh, bọn chúng cũng không kéo đến mấy trăm người đông đúc, chỉ nhiều nhất là ba mươi người mà thôi.
Nhưng tất cả đều là tu sĩ Hóa Tinh Cảnh, chia thành nhóm nhỏ theo đuổi hiệu suất, mà Thủ Kiếm Thành chỉ có thành chủ Tần Hi là tu sĩ Hóa Tinh Cảnh, nhưng thế lực thứ ba vẫn phái ra ba mươi tu sĩ Hóa Tinh Cảnh, hơn nữa một nửa trong số đó là tu sĩ Hóa Tinh Cảnh trung kỳ!
Nhưng bọn chúng lại không phát hiện, thật ra bọn chúng có ba mươi người, bây giờ lại bỗng nhiên thiếu đi hai người, bởi vì hai người đó tình cờ đi ngang qua khách điếm, phát hiện Tô Dạ và Alnis.
Hai tu sĩ Ngưng Dịch Cảnh mà thôi, cho dù cuộc chiến trong này có mưu mô gì, tiện tay tiêu diệt là được, vì vậy bọn chúng biến mất không thấy đâu…
Nhưng cuộc tàn sát như hổ vờn bầy dê cũng không xảy ra, Kiếm Tu sử dụng Kiếm Trận vây hãm toàn bộ tu sĩ Hóa Tinh Cảnh, mà Tần Hi lại đơn độc chiến đấu với hai gã tu sĩ hậu kỳ Hóa Tinh Cảnh.
Những tu sĩ này đã quên đi lần cuối cùng cảm nhận được uy lực của Kiếm Trận là lúc nào, nhưng cũng có người là lần đầu tiên chứng kiểm chỗ kỳ diệu của Kiếm Trận, chỉ ba tu sĩ Ngưng Dịch Cảnh, lại có thể gay gắt áp chế tu sĩ Hóa Tinh Cảnh, chuyện này không phù hợp với lẽ thường!
Dù là linh uy hay thể lực cũng đều cao hơn không chỉ một tầng, nhưng bên trong Kiếm Trận bọn chúng lại khó có thể phát huy được một nửa sức mạnh của mình, có điều chuyện này cũng không làm bọn chúng trở nên luống cuống, mà càng củng cố thêm quyết tâm tiêu diệt Kiếm Tu.
Mà bọn họ phái ra hơn ba mươi tu sĩ Hóa Tinh Cảnh, bởi vì biết số lượng tu sĩ Ngưng Dịch Cảnh đối diện không nhiều lắm, mà Thôn Khí Cảnh kém xa Hóa Tinh Cảnh, cho dù trên người có thêm Kiếm Trận, cũng không chống đỡ được bao lâu.
Sự thật cũng đúng như vậy, hơn nữa trong chiến đấu còn một yếu tố vô cùng quan trọng chính là tâm lý, ít nhất theo quan điểm của Tô Dạ, sát tâm của thế lực thứ ba phải kiên quyết hơn nữa!
Cho dù ba con cừu được trang bị cặp sừng sắc bén đến đâu, rốt cuộc vẫn thua một con sói đói.
Trong sự giãy dụa liều mình của tu sĩ Hóa Tinh Cảnh, Kiếm Trận xuất hiện lỗ hổng, sau đó bị những người tu sĩ cực kỳ giàu kinh nghiệm này bắt được sơ hở, trong chốc lát Kiếm Tu liên tiếp bị đánh bại, đã bắt đầu có thương vong.
“Ngươi còn không ra tay sao?” Alnis có vẻ rất háo hức muốn thử, sau lần chiến đấu với Trọng Sinh Cảnh lúc trước, nàng đã ngẫm lại rất nhiều, bây giờ có rất nhiều chiêu thức mới không thể chờ được phải thử một lần.