• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Um…không đau như tưởng tượng, không nghĩ tới thì ra được tiếp xúc với mặt đất lại thoải mái như thế cứ như được nằm trên chính chiếc gường êm ái của mình vậy…hư…còn có mùi hương này thật dễ ngửi a, Cao Quân Vũ hít hít mũi mi mắt dần dần sụp xuống.

- “Này, cô có thể có tiết nháo một chút không? Định đứng như vậy tới khi nào.”Sau một lúc không thấy người trong ngực có dấu hiệu tách ra, Thiên Tỉ mất kiên nhẫn nhíu mày lạnh lùng lên tiếng.

Người trong ngực vẫn không nhúc nhích.

Có vẻ như lòng tốt đã đến giới hạn, Thiên Tỉ khó chịu nhăn mặt đẩy Cao Quân Vũ ra khỏi lòng mình xoay người rời đi mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, chai rượu kia coi như anh cho không cô vậy, tốt nhất là cô biến nhanh nhanh ra khỏi tầm mắt của anh….nhưng anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi trên cái người đầu sỏ ném cục phiền toái này cho anh, anh thề anh sẽ làm cho người kia biết như thế nào là đắc tội với anh.

Nhưng anh vừa mới đẩy ra, cô như khúc cây bị gãy ngã nhào về phía trước anh theo phản xạ nhanh tay kéo giật lại, cô lại đổ ập vào lòng anh một lần nữa, vì bất ngờ nên anh dùng lực hơi mạnh làm cô đập mạnh vào lồng ngực của anh khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt.

- “Này ….” Anh quát to một tiếng đây là cô đang khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh sao.

Cao Quân Vũ bị tiếng hét to này làm cho choàng tỉnh, từ trong ngực của Thiên Tỉ ngẩn mặt lên cố gắng mở đôi mắt nặng trịch của mình nhìn anh.

- “Anh…ọe…” Vừa mới mở miệng một dòng chất lỏng cuộn trào từ trong dạ dày vọt ra khóe miệng phun thẳng trên người anh, một vài tia nước nhỏ còn bắn lên mặt,một lần như chưa đủ,cô cảm thấy dạ dày mình co thắt một cách mãnh liệt, bao nhiêu thứ trong đó điều muốn đẩy hết ra ngoài, cô gập người nôn thốc nôn tháo...đến khi trong bụng không còn gì để nôn nữa thì cô cũng hết sức mà gục đầu trên cánh tay người nào đó rồi dần mất đi ý thức, trước khi mất đi ý thức trong đầu cô còn kịp hiện lên chút suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng " rồi xong...anh ta sẽ ném mình từ đây xuống dưới lấu mất".

Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, Thiên Tỉ khóe miệng giật giật, mở to mắt cứng người. 

Cái chuyện quỷ gì xảy ra thế này…lần đầu tiên thế nhưng có người dám ngang nhiên vào nhà anh, tự tiện uống rượu của anh, coi anh là đệm thịt mà ngủ ngon lành, thế còn cảm thấy lá gan mình chưa đủ lớn mà ói thẳng trên người anh... anh đây là có nợ nần gì với cô sao.

Nhìn người gây họa thế nhưng lúc này lại an tĩnh ngủ ngon lành trên cánh tay anh, máu nóng xông thẳng lên đầu lại không có chỗ phát tác khiến anh nghẹn khuất, khuôn mặt lạnh không mấy khi thay đổi bây giờ lại biến đổi một cách đa dạng giống như con tắc kè hoa.

Trong lúc anh vừa chật vật vừa tức không biết làm sao giải quyết cái người đáng hận này thì điện thoại trong túi xách cô reo, Thiên Tỉ liền với tay còn lại vòng phía sau, từ trong túi xách của cô lấy chiếc điện thoại…

Cô tốt nhất cầu nguyện người đang gọi đến có thể đến đây mang cô về không thì tôi không biết sẽ làm gì với cô đâu, Thiên Tỉ lửa giận phừng phừng cầm chiếc điện thoại lên nhìn vào màn hình đang nhấp sáng…

Nụ cười tỏa nắng cùng cái tên nhấp nháy trên màn hình trong phút chốc đập vào mắt… ngọn lửa trong đôi mắt màu hổ phách kia thế nhưng có chút thu liễm, sâu trong đó còn hiện lên một chút gì đó khó nắm bắt mà chính anh cũng không nhận ra hoặc cũng chính anh không muốn nhận ra nhưng chỉ vài giây sau anh nhanh chóng thu lại ánh mắt, trở nên lãnh đạm nhấn nút kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng, trong vắt của cô.

- Tiểu Vũ, chẳng phải em nói hôm nay được nghỉ sao, sao chị không thấy ở trong phòng, chẳng phải giờ này em sẽ dính chặt ở phòng chị sao, đang ở đâu đấy? chị có nấu….

Gia Hân đang nói chợt ngừng lại giữa chừng cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Không đúng, mỗi lần bắt máy cô bé đều luyến thắng dành nói trước, hôm nay sao ngoan ngoãn im lặng nghe cô nói như thế, nghĩ thế trong lòng cô liền xuất hiện cảm giác không tốt, cô liền nhanh chóng lên tiếng lo lắng hỏi.

- Tiểu Vũ em có chuyện gì ak?.

Vài giây sau bên kia mới có âm thanh trầm trầm lên tiếng.

- Là tôi.

- “Ơ…Thiên Tỉ, sao lại là cậu.” Gia Hân bất ngờ khi nghe giọng Thiên Tỉ nhưng trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

- “Uk, là tôi” Môi anh nhẹ nhếch lên rất nhạt… rất nhạt như có như không.

- Sao cậu lại cầm điện thoại của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đâu?

…..

Gia Hân bắt xe tới khu nhà của Thiên Tỉ cũng đã 1 tiếng sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK