Lê Tiêu mặt không đổi sắc phủ chăn lên người mình và Giang Nhu, sau đó ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Mấy hôm nay mẹ đã rất vất vả, bố đang mát-xa cho mẹ."
Sau đó hỏi lại: "Sao con lại ở đây? Làm bố mẹ hết hồn."
An An giờ đã lớn nên không dễ bị lừa gạt, bé cưng nhíu mày nói: "Nhưng mát-xa tại sao lại phải hôn môi?"
"Mẹ của Trân Trân nói hôn môi sẽ sinh em bé."
Lê Tiêu hắng giọng nói: "Bố mẹ không phải đang hôn môi, bố đang hô hấp nhân tạo cho mẹ."
"..."
Giang Nhu thật sự nghe không nổi nữa, bàn chân trong chân đạp Lê Tiêu một cái, thằng cha này đúng là càng nói càng không biết xấu hổ mà.
An An đã từng nghe nói về hô hấp nhân tạo, bởi vì lúc trước chính Giang Nhu đã nói với bé cưng, cho nên em biết hô hấp nhân tạo dùng để cứu người.
Cục cưng dù chỗ hiểu chỗ không vẫn gật đầu: "Được rồi, vậy bố tiếp tục mát-xa cho mẹ đi."
Sau đó, An An ngoan ngoãn nằm xuống nhìn hai người họ.
Dù Lê Tiêu mặt dày, nhưng hắn cũng không đến mức làm trò xằng bậy trước mặt con gái: "Không cần, mẹ con đã khỏe rồi."
Hắn thở dài, cũng nằm xuống: "Được rồi, ngủ đi."
An An thấy bố không đuổi mình đi thì lập tức bò vào chính giữa hai người, còn vừa bò vừa nói: "Bố ơi, con yêu bố lắm."
Làm người ta muốn tức giận cũng không tức giận nổi.