Bọn họ vẫn ngồi xe đến sân bay, sau đó hoàn vé máy bay rồi mua vé mới về quê, quê nhà còn chưa có sân bay, cho nên bọn họ phải mua vé máy bay về tỉnh lị, đến lúc đó lại ngồi xe về nhà.
Đi máy bay nhanh hơn đi xe lửa rất nhiều, lên máy bay lúc chín giờ tối, hơn mười một giờ là đến tỉnh lị, lúc này không thể ngồi xe lửa, cả gia đình dứt khoát ở lại khách sạn nghỉ ngơi qua đêm.
Đây là lần đầu tiên đám người Lê Tiêu tới tỉnh lị của quê nhà, lúc trước nếu muốn đến tỉnh G, bọn họ đều sẽ ngồi xe lửa thẳng đến tỉnh lị bên cạnh, tỉnh lị bên cạnh cách quê nhà họ cũng gần, nơi đó cũng phát triển hơn, thuận cho việc di chuyển.
Lần này do chuyến bay đến tỉnh lị bên cạnh trễ hơn, cho nên bọn họ mới dứt khoát đổi thành chuyến đến tỉnh lị của quê nhà.
Với nhóm Lê Tiêu thì đây là nơi xa lạ, nhưng với Giang Nhu, nơi đây mang theo một cảm giác quen thuộc khó tả.
Giang Nhu kỳ thật cũng không nhớ rõ lắm những kí ức lúc nhỏ, ba mẹ cô là một trong những thanh niên trí thức cuối cùng trở về thành phố, bởi vì hai người họ đến từ hai thành phố khác nhau, anh trai cô từng nói, khi còn nhỏ cuối tuần nào mẹ cũng sẽ dẫn anh ấy đi thăm ba, hoặc là ba đến thăm bọn họ, mãi đến năm anh trai chín tuổi thì gia đình bọn họ mới được đoàn tụ, đến một năm sau thì mẹ có thai Giang Nhu.
Lúc sau, bởi vì công việc thay đổi, ba mẹ cô lại phải chuyển nhà hai lần, mãi cho đến khi Giang Nhu bảy tám tuổi thì mới thật sự ổn định.
Lúc mới xuyên đến đây, Giang Nhu đã từng muốn đi tìm ba mẹ, chỉ là đáng tiếc, ba mẹ sinh cô khi đã lớn tuổi, cho nên cô cũng không biết nhiều chuyện trước kia lắm, chỉ từng nghe mẹ nói những nơi trước kia đều đã bị xóa sổ, tên địa danh cũng đã thay đổi, ngay cả mẹ cô cũng không phân biệt được đâu là đâu, nhất là sau khi chuyển nhà đi, bà cũng không để ý lắm đến nơi ở trước kia.
Mỗi lần nhắc đến chuyện cũ thì cũng chỉ là nói đến ngày tháng lúc trước vất vả ra sao, hoặc là những chuyện vặt vãnh với hàng xóm.
Mặt khác, ở trong lòng Giang Nhu, người nhà thật sự của cô là ba mẹ và anh chị dâu trước khi cô xuyên qua, thế giới này có thể có người giống hệt ba mẹ, có lẽ cũng có một bé gái tên là Giang Nhu, nhưng bọn họ là ba mẹ của bạn nhỏ "Giang Nhu" chứ không phải cô.
Ba mẹ ở thế giới tương lai kia mới là những người có cùng cô những kí ức tốt đẹp.
Chỉ có một Giang Nhu trên thế giới, cho nên ba mẹ cũng chỉ có một.
Không ai có thể thay thế được.
Nhưng khi nhìn phong cảnh tỉnh lị, Giang Nhu vẫn không khỏi có chút thương cảm, cô rất nhớ ba mẹ, nhớ anh trai luôn bắt nạt nhưng cũng luôn bảo vệ cô, nhớ người chị dâu thân thiết với cô như bạn thân, còn nhớ đứa cháu trai tham ăn lại thích khóc.
Cũng không biết có còn cơ hội nhìn thấy bọn họ trên đời này hay không.
Buổi tối, An An đang nằm trên giường khách sạn đột nhiên bị cô ôm vào lòng, bé cưng ngẩng đầu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ cũng không vui sao?"
Giang Nhu theo bản năng cúi đầu nhìn con gái: "Sao con lại nói như vậy?"
An An nghiêm túc nói: "Từ buổi chiều bố đã bắt đầu không vui, bây giờ đến mẹ cũng như vậy."
Giang Nhu không biết nên nói cái gì, chỉ là xoa đầu con gái: "Bố không vui là bởi vì bố đã mất đi một người bạn chơi cùng khi còn nhỏ."
An An nhíu mày hỏi: "Thế mẹ thì sao?"
Lần này Giang Nhu không trả lời, chỉ cúi đầu hôn lên trán bé cưng: "Mẹ chỉ là tâm tình có chút không tốt thôi, con ngủ đi."
An An nhìn Giang Nhu, sau đó duỗi tay ôm lấy cô: "Mẹ ơi, con yêu mẹ."
Sau đó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn tìm một tư thế thoải mái để ngủ trong vòng tay Giang Nhu.
Lê Tiêu nằm bên cạnh nghe vậy, hắn xoay người ôm lấy hai mẹ con vào lòng.
Giang Nhu đối diện với ánh mắt lo lắng của Lê Tiêu, cô mỉm cười: "Em không sao hết."
Lê Tiêu nhìn cô mà không nói lời nào, chỉ ôm cô chặt hơn.
Bọn họ ngủ cả đêm, sáng hôm sau cơm nước xong xuôi lại ngồi xe buýt trở về huyện thành. Điều kiện giao thông lúc này vẫn còn chưa tốt bằng ở đời sau, cho nên tốc độ xe buýt cũng không nhanh lắm, bảy giờ lên xe buýt, hơn một giờ chiều mới về tới huyện.
Sau khi tới bến xe huyện, Giang Nhu kêu Lê Tiêu đến nhà Vương Đào trước, cô đưa Lê Hân và An An về nhà thu xếp một chút.
Lê Tiêu gọi một chiếc minibus, hắn đưa ba người lên xe rồi mới đi.
An An vẫn còn nhớ quê nhà, em nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, lấy làm lạ hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao chúng ta lại về quê vậy ạ?"
Giang Nhu giải thích với con gái, An An cái hiểu cái không gật đầu hỏi: "Vậy chúng ta không đi thủ đô sao?"
Giang Nhu vuốt mái tóc bù xù vì ngủ dọc đường của bé cưng: "Lần sau lại đi thủ đô nhé, bạn của bố qua đời, chúng ta phải trở về tiễn chú ấy."
An An "Dạ" một tiếng.
Bé cưng còn nhỏ, có lẽ vẫn còn chưa ý thức được cái chết là gì, nhưng sau khi nghe Giang Nhu giải thích nguyên nhân, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi đến nhá, Giang Nhu thanh toán tiền xe, sau đó cùng Lê Hân đem đồ đạc xuống. Cửa nhà thím Vương đang đóng, Giang Nhu trở về gấp, trên đường cũng không nhớ gọi điện thoại cho thím Vương.
Cổng nhà đang khóa, Giang Nhu kêu Lê Hân ở ngoài trông chừng An An, một mình cô đi ra phía sau, sau đó hướng về phía một bức tường rồi nhẹ nhàng trèo lên.
An An kinh ngạc há to miệng: "Mẹ thật lợi hại."
Giang Nhu cười nhẹ, cũng là do thân thể hiện tại không được tốt, nếu đổi lại là cô ở đời trước, chỉ cần xoay người một cái là trèo lên được, không giống như bây giờ, hai tay bám lấy vách tường, đặt chân phải lên trước rồi từ từ bò lên trên nhảy vào bên trong.
Trong nhà có một chiếc chìa khóa dự phòng được để phía dưới cục đá ở bên cạnh ngạch cửa.
Sau khi tìm được chìa khóa, Giang Nhu mở cửa nhà ra, sau đó chuyển từ trong nhà một cây thang và một chiếc bàn nhỏ, để cho Lê Hân và An An từ bên ngoài leo thang vào trong, Giang Nhu đứng trên bàn nhỏ tiếp bọn họ.
Cổng lớn đã bị thím Vương khóa lại nên chỉ có thể đi vào bằng cách này.
An An cảm thấy chơi rất vui, sau khi được dì út đỡ cho leo lên thang lại nhanh chóng được mẹ đón lấy, em ôm lấy mẹ, cười vô cùng vui vẻ.
Lê Hân lại đưa từng rương hành lí vào, sau đó cũng tự mình trèo vào trong.
Nửa năm không trở lại, nhà cũ lại quạnh quẽ hơn nhiều, nhưng may mà không dơ, hẳn là thím Vương thường xuyên qua đây quét dọn.
Giang Nhu dặn An An tự mình chơi trong sân, đừng chạy xa, cô và Lê Hân quét dọn nhà cửa qua một lần, mở cửa sổ và cửa chính cho không khí lưu thông, sau đó lại lấy chăn trong phòng ra phơi, ga trải giường thì dùng nước sạch giặt một lần.
Làm xong những việc này thì cũng đã hơn hai giờ chiều, ba người còn chưa ăn cơm trưa, mà trong nhà lại không có gì, cho nên bọn họ dứt khoát đi ra ngoài ăn cơm trưa.
Ba người đến một quán ăn ở phố Nam gọi mấy món, sau khi ăn xong, Giang Nhu còn gọi hai phần cơm chiên trứng mang về, lại dẫn theo Lê Hân và An An đến nhà Vương Đào.
Dù có như thế nào, cô vẫn nên đến đó thắp nén hương.
Giang Nhu chưa từng đến nhà Vương Đào, chỉ từng nghe Lê Tiêu nói đến, hình như nằm ở đầu phố bến xe buýt.
Kỳ thật hoàn cảnh nhà Vương Đào rất phức tạp, trước kia Lê Tiêu có nhắc qua với cô mấy lần, hình như mẹ hắn vốn được gả cho bác trai của hắn, nhưng sau đó bác trai hắn qua đời trong một vụ tai nạn, nhà hắn nghèo nên không tìm được vợ, sau đó mẹ hắn lại lấy em trai của cha hắn, cũng chính là cha ruột của Vương Đào.
Lúc trước bà nội của Vương Đào cũng không định tìm vợ cho đứa con trai này, bởi vì trí lực của cha hắn không được tốt lắm, do khi còn nhỏ bị sốt đến mức tổn thương não.
Mẹ Vương Đào sinh được hai con trai, một người là Vương Đào, một người là em trai Vương Đào.
Em trai Vương Đào chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, anh ta được người ta nhận nuôi từ nhỏ, hầu như không có liên hệ gì với gia đình.
Lê Tiêu đã từng nói Vương Đào không được may mắn lắm, bởi vì lúc trước đứa nhỏ mà người bà con xa nọ muốn nhận nuôi là Vương Đào, người nọ cảm thấy Vương Đào lúc nhỏ vừa thật thà vừa lương thiện, sống cũng không dễ dàng, có thể chăm sóc cho bọn họ khi về già. Đáng tiếc là mẹ Vương Đào lại xen vào giữa, mẹ hắn thiên vị con trai nhỏ, muốn con trai nhỏ được sống sung túc với người ta, cho nên lừa Vương Đào đi ra ngoài mua đồ, đến khi Vương Đào mua đủ đồ trở về, em trai đã rời đi cùng người ta.
Về sau nữa, mẹ hắn lại tham rẻ mà sắp xếp một cuộc hôn nhân không mấy tốt đẹp cho hắn, cũng chính là cô vợ sau này của hắn, Hàn Tiểu Quyên. Vốn dĩ bản thân Vương Đào đã để ý một cô gái tốt, chỉ là lúc đó không biết mẹ hắn nghe ai nói nhà Hàn Tiểu Quyên không cần sính lễ, cho nên mẹ hắn đã ngay lập tức phản đối cô gái mà Vương Đào để ý.
Ai ngờ sau khi cưới rồi mới phát hiện ra Hàn Tiểu Quyên lúc còn ở trong trấn cư xử không đúng mực lại còn không rõ ràng với người đàn ông khác, dẫn đến không thể gả gần, cho nên nhà cô ta mới không đòi sính lễ.
Kỳ thật nếu không có mẹ hắn, hắn của hiện tại đã có thể sớm có cuộc sống tốt đẹp ở thành phố.
Ít nhất không cần phải cưới Hàn Tiểu Quyên.
Huyện thành không lớn, Giang Nhu biết đại khái địa điểm, sau đó dẫn theo Lê Hân và An An đi tìm. Cũng không cần tìm nhiều, đi một đoạn trên con phố là nhìn thấy cổng nhà Vương Đào đang tổ chức tang lễ, mặt đất bên ngoài rải đầy giấy tiền, bên trong còn loáng thoáng truyền đến tiếng khóc.
Giang Nhu, Lê Hân và An An đi qua đó, bọn họ vừa tới cổng đã nhìn thấy Lê Tiêu đội mũ vải trắng phụ tiếp khách. Lê Tiêu cao lớn, cho nên vừa liếc mắt liền thấy nhóm Giang Nhu đang từ bên ngoài tiến vào.
Hắn nói gì đó với người trước mặt rồi nhanh chóng đi về phía Giang Nhu. Khi hắn đến gần, Giang Nhu phát hiện khóe mắt hắn có hơi đỏ.
Giang Nhu kéo người đến bên cạnh: "Trưa nay anh còn chưa ăn, em có mua cho anh hai phần cơm, anh ăn trước một chút đi."
Lê Tiêu nhận lấy, Giang Nhu nghiêng đầu nhìn vào bên trong: "Em vào trong thắp nén hương."
Cô kéo tay An An, dẫn theo bé cưng và Lê Hân cùng đi vào trong.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Vương Đào đang mặc áo liệm nằm phía sau nắp quan tài, hắn hẳn là đã được lau người sạch sẽ, không có dơ như những gì Chu Cường nói qua điện thoại.
Nhưng dù sao cũng là người chết, nhìn thôi cũng cảm thấy sợ.
An An sợ hãi trốn phía sau mẹ, Giang Nhu tiến lên che trước người con gái, thuận tiện dùng tay che mắt em lại.
Mẹ Vương Đào quỳ trên mặt đất vừa khóc la vừa đấm ngực: "Mẹ xin lỗi con, Đào ơi, mẹ hối hận rồi, lúc trước mẹ không nên để con cưới người vợ như vậy để bây giờ người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, con bảo mẹ sau này sống thế nào đây…"
"Sao con lại nhẫn tâm như vậy, sao có thể bỏ mẹ không lo, mẹ biết sai rồi, con trở về đi…"
Có mấy bà lão lớn tuổi đi qua khuyên nhủ bà ta mấy câu, mẹ Vương Đào lại khóc to hơn.
Lúc Giang Nhu đưa An An và Lê Hân qua dập đầu, mẹ Vương Đào lại xông tới chỗ Giang Nhu khóc lóc.
Giang Nhu vội kéo bà ta ra: "Dì đừng quá thương tâm, Vương Đào trên trời có linh thiêng sẽ không hi vọng dì thương tâm như vậy."
Mẹ Vương Đào khóc đến thở hổn hển: "Con trai tôi đúng là số khổ mà…"
Giang Nhu lại khuyên mấy câu rồi dẫn Lê Hân và An An ra ngoài. Trước khi rời đi, cô nhìn thấy bé trai đang im lặng đốt vàng mã liền nhận ra đây là con trai Vương Đào, Vương Đại Chí.
Cô cũng không nói gì mà đi thẳng ra ngoài.
Sau khi ra khỏi đó, Giang Nhu bế An An lên vỗ về, nhẹ giọng dỗ dành bé cưng đừng sợ.
An An ngoan ngoãn ôm lấy cổ mẹ.
Giang Nhu vừa ra tới đã thấy hai người Lê Tiêu và Chu Cường đứng trong một góc ăn cơm. Cô đi về phía hai người họ, nghe thấy Chu Cường vừa ăn cơm vừa mắng: "Lòng dạ ả yêu tinh hại người Hàn Tiểu Quyên kia quá độc ác, hai trăm ngàn do xưởng đào than đền bù đều đã bị ả cuỗm đi mất không chừa lại lấy một xu, con trai cũng không cần, thằng bé Đại Chí còn phải đi học đó, sau này thằng bé phải sống thế nào đây?"
Trước kia hắn còn cảm thấy Mai Tử vứt bỏ con gái chạy theo người khác là tàn nhẫn, không nghĩ tới vẫn còn có người ác hơn.
Ít nhất lúc trước Mai Tử trước khi đi còn để lại một số tiền.
Chu Cường hỏi Lê Tiêu: "Anh, số tiền kia còn lấy lại được không?"
Lê Tiêu ăn một miếng cơm: "Anh đã liên lạc với người ta, cứ chờ thử xem."
Thật ra cũng không nhiều hi vọng lấy lại được, nếu Hàn Tiểu Quyên bỏ chạy hoặc đã xài hết thì bọn họ cũng không có cách.
Chu Cường thở dài: "Lúc y còn sống, em hận y muốn chết. Bây giờ người đã không còn, trong đầu em chỉ có điểm tốt của y, cũng không có gì đáng hận. Nếu em mà là y, có lẽ em cũng sẽ không bằng y."
Có mẹ ruột và vợ như vậy, Vương Đào cũng là xui xẻo.
Lê Tiêu không nói chuyện.
Giang Nhu ở bên này một lúc, đến hơn bốn giờ chiều, Lê Tiêu kêu Giang Nhu đưa con gái về nhà, An An còn nhỏ, đừng để bị dọa sợ.
Giang Nhu gật đầu, dặn hắn nhớ ăn cơm chiều.
Lúc cô ôm An An đi ra ngoài cùng Lê Hân, vừa đi đến cửa liền nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sự từ bên ngoài bước vào.
Nhìn kỹ thì người nọ cũng có vài phần tương tự Vương Đào, chỉ là đường nét trên khuôn mặt có hơi giống, những chỗ khác hơn hẳn Vương Đào, nước da trắng, dưới cánh tay còn kẹp một chiếc cặp.
Giang Nhu nhìn anh ta, vô thức quay đầu lại nhìn theo bóng lưng người nọ, sau đó nhìn thấy anh ta đi vào trong.
Trong nhà, mẹ Vương Đào xông lên muốn nhào qua ôm anh ta khóc, nào biết người nọ theo bản năng nghiêng người lùi về sau một bước, từ góc độ của Giang Nhu có thể thấy anh ta nhíu mày, không hề che giấu ý ghét bỏ trên khuôn mặt.
Mẹ Vương Đào đau khổ gọi một tiếng "Tiểu Bảo".
Người đàn ông nọ chỉ dập đầu ba cái rồi đi ra, lúc đi tới cửa còn từ trong túi móc ra hai trăm tệ đưa cho mẹ Vương Đào: "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Mẹ Vương Đào nhìn hai trăm tệ kia, lại nhìn thái độ không kiên nhẫn của con trai nhỏ, bà ta đỏ mắt định đưa tay ra nhận lấy.
Giang Nhu thấy cảnh tượng như vậy thì nhíu mày, ngay cả Lê Hân đứng bên cạnh cô cũng không kiềm được mà nhỏ giọng nói: "Em trai ruột mà còn không bằng anh rể và anh Chu Cường."
Trên đường tới đây, Giang Nhu đã kể với cô nàng hoàn cảnh nhà Vương Đào.
Lê Hân cảm thấy cho dù đã làm con nuôi người ta thì cũng không nhất thiết phải lạnh lùng như vậy.
Lúc trước cô nàng cũng bị tặng cho người ta làm con nuôi, nhưng khi cô nàng xảy ra chuyện, chị đã không nói hai lời mà nhờ anh rể đi tìm cô nàng, nếu lúc trước mà không có chị, cũng không biết cô nàng sẽ phải sống những ngày tháng như thế nào, thậm chí có khả năng cũng đã không còn trên đời.
Dù sao cũng là chuyện nhà người khác, Giang Nhu cũng không tiện xem nhiều, cô đang định xoay người đi thì nhìn thấy Chu Cường tức giận xông tới giật lấy hai trăm tệ trong tay mẹ Vương Đào rồi dứt khoát ném trả lại: "Đuổi chó hay sao? Từ lúc anh trai anh được đưa về đến giờ đã tốn không dưới năm trăm tệ đâu, thêm mấy ngày tang lễ cùng với hạ táng cũng cần tiền vậy, anh có giỏi thì lấy ra hai ngàn tệ, còn không thì đừng có đứng đây ra vẻ có tiền."
Mẹ Vương Đào giật mình khi thấy sắc mặt con trai nhỏ đối diện trở nên khó coi, không thể không uyển chuyển khuyên can: "Chu Cường, thằng bé cũng chỉ vừa đến đây nên mới không biết tình huống."
Ý bảo Chu Cường đừng làm ầm ĩ.
Chu Cường vừa nghe liền tức giận nói với mẹ Vương Đào: "Anh ta không biết tình huống? Anh ta không biết tình huống thì không biết mở miệng hỏi sao? Sao nào, mấy ngày nay ông đây bận tới bận lui nên bà xem là chuyện đương nhiên sao? Dì là mẹ tôi, hay Vương Đào là anh ruột của tôi? Nếu không phải nhớ tới tình cảm khi còn nhỏ, ông đây sẽ thèm lo chuyện này chắc?"
"Ông đây đúng là có bệnh mới chạy tới đây làm người ta khó chịu. Chuyện này ai thích lo thì lo đi, đúng là làm ơn mắc oán mà."
Nói xong dứt khoát xoay người bỏ đi.
Mẹ Vương Đào thấy vậy liền sốt ruột: "Chu Cường, dì không có ý đó, con đừng hiểu lầm…"
Nếu Chu Cường mặc kệ chuyện này, bà ta thật sự không biết tiếp theo nên làm sao bây giờ.
Nhìn theo bóng dáng tức giận của Chu Cường, bà ta lại quay đầu nhìn Lê Tiêu, thấy sắc mặt Lê Tiêu cũng sầm xuống, trong lòng bà ta không thể không rối bời: "Tiêu con…"
Lê Tiêu không lên tiếng.
Cuối cùng, Vương Đại Chí lao ra khỏi nhà hét vào mặt bà nội nó: "Bà còn muốn sao đây? Bà thì tốt hơn mẹ tôi chỗ nào? Bà hại chết ba tôi còn chưa đủ sao? Bây giờ lại muốn làm cái gì đây? Muốn khiến ông ấy không được chôn cất yên thân luôn có phải không?"
"Bà chỉ biết thiên vị. Ba tôi chết, hắn ta không trở về, là chú Chu Cường vừa chi tiền vừa bận rộn mua quan tài, áo liệm cho ba tôi, những thứ trong nhà đều là do chú Chu Cường mua, chú Lê Tiêu còn từ tỉnh G chạy trở về, người này thì sao? Hắn ta ở đâu? Nhà chúng ta không nợ hắn ta."
"Ai thèm sự quan tâm giả tạo của ông, ai thèm hai trăm tệ của ông? Đừng tưởng tôi không biết, lúc trước chính ông kêu mẹ ông sai ba tôi đi ra ngoài mua đồ để thay thế ba tôi vào thành phố hưởng phước, cả đám mấy người đều không phải người tốt, đây là nhà tôi, mấy người cút hết cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người."
Nói rồi cũng đẩy bà nội của nó ra.
Mẹ Vương Đào bị nói đến mức mặt mũi trắng bệch, bà ta không muốn đi: "Thằng bé này, bà nội cũng chưa nói gì mà…"
"Cút đi, tôi hận bà, bà và mẹ tôi chỉ biết khinh thường ba tôi, khinh thường ba tôi không có bản lĩnh, nếu hắn ta mà có bản lĩnh, vậy kêu hắn ta chăm sóc bà khi về già đi."
"Đại Chí…"
Vương Đại Chí nghiến răng nghiến lợi đẩy bà ta ra ngoài, thằng bé đã mười tuổi, con trai mười tuổi mạnh mẽ, sức lực rất lớn, đẩy bà ta thẳng ra ngoài cổng.
Mẹ Vương Đào muốn phản kháng cũng không được.
Mà tên em trai của Vương Đào hẳn là cảm thấy mất mặt, không thèm nhặt hai trăm tệ bị ném dưới đất mà dứt khoát xoay người rời đi.
Chu Cường đi đến cổng nghe được động tĩnh nên dừng bước.
Sau khi đẩy bà nội ra khỏi cổng, Vương Đại Chí ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Chu Cường, đỏ mắt dập đầu lạy Chu Cường ba cái: "Chú, số tiền này khi nào lớn con sẽ trả lại cho chú, bà nội là bà nội, con là con, con sẽ luôn ghi nhớ ân tình của chú."
Chu Cường nhìn thằng bé, hắn thở dài, cúi người đỡ nó dậy: "Đứng lên đi, chú không giận con."
Mà mẹ Vương Đào sau khi bị đẩy ra ngoài, bà ta dứt khoát ngồi bệt xuống đất khóc lóc.
Thân thích đến phúng viếng trong sân cũng không biết nên nói gì, chỉ tiến lên khuyên vài câu.
Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bọn họ cũng không dám nói quá nhiều.
Nhưng Vương Đại Chí kiên quyết không cho bà nội nó vào, ánh mắt nhìn bà nội nó giống như nhìn kẻ thù.
Giang Nhu không tiện ở lại nữa, cô ôm con gái cùng Lê Hân rời khỏi đó.
Trong nhà không có gì hết, buổi tối cũng ăn ở bên ngoài.
Cơm nước xong xuôi về đến nhà đã là năm giờ rưỡi, thím Vương bên cạnh cũng đã trở lại. Giang Nhu gõ cửa nhà bên cạnh, thím Vương mở cửa ra nhìn thấy Giang Nhu còn có hơi sửng sốt, sau đó vui mừng nói: "Sao mấy đứa lại trở về rồi?"
Sau đó mới kịp phản ứng, bà vội mời bọn họ vào nhà: "Mau vào đi, tụi con đã ăn gì chưa? Chú thím cũng mới về đến nhà, mấy hôm nay nhà mẹ đẻ thím xảy ra chút chuyện nên chú thím mới phải trở về một chuyến, lúc này trong nhà có hơi lộn xộn."
Giang Nhu liền ôm con gái đi vào, cũng nói cho thím Vương nguyên nhân lần này trở về.
Thím Vương khiếp sợ khi nghe tin Vương Đào xảy ra chuyện, khó có thể tin nói: "Sao lại như vậy chứ? Đứa nhỏ này lớn hơn Lê Tiêu có bao nhiêu tuổi đâu, khoảng thời gian trước thím còn nhìn thấy nó, sao lại đột nhiên mất rồi?"
Giang Nhu giải thích một lượt, nói chuyện Vương Đào đi đào than đá, sau đó bổ sung: "Lúc con và Lê Tiêu nghe tin cũng không thể tin nổi, thế là vội vàng trở về, tụi con cũng vừa về đến nơi lúc sáng."
Lại kể cho thím Vương nghe chuyện xảy ra ở nhà Vương Đào lúc nãy: "Trước kia con còn cảm thấy Vương Đào da mặt dày, ăn chùa uống chùa, bây giờ nhìn lại mới thấy chú ấy được như vậy cũng không dễ dàng gì, ít nhất cũng không sa ngã, nếu đổi thành một người có tâm tư bất chính, cũng không biết sẽ thành dáng vẻ gì nữa."
Thím Vương cũng có ấn tượng với Vương Đào: "Đứa nhỏ này khi còn nhỏ là người rất thành thật, lần nào nhìn thấy thím cũng sẽ ngoan ngoãn chào hỏi, nó là người tốt, chỉ là có một người mẹ tệ. Nghe nói mẹ nó luôn lấy tiền trong nhà đi trợ cấp cho đứa con trai nhỏ được người ta nhận nuôi kia, gia đình nhận nuôi đứa con trai nhỏ kia điều kiện khá tốt, có lẽ bà ta sợ con trai nhỏ sống trong nhung lụa rồi quên mất bà ta."
Cuối cùng thở dài: "Ai da, không giải thích được. Bậc làm cha mẹ thường thiên vị đứa con nhỏ hơn, giống như chú con ấy, được việc nhất, cũng là người hiếu thuận với bà nội của Mẫn Quân nhất, mà còn không nhận được lấy một câu khen của bà cụ."
Hàn huyên được vài câu, Giang Nhu liền cầm chìa khóa về nhà.
Về đến nhà, trước tiên là đem chăn vào phòng, sau đó là tắm rửa cho con gái.
Buổi tối, Giang Nhu cũng không biết Lê Tiêu khi nào mới trở về cho nên cô chỉ đóng cổng, không đóng cửa chính trong nhà, rồi ôm An An đi ngủ trước.
Ngủ đến nửa đêm, Lê Tiêu lặng lẽ trở về. Giang Nhu mơ màng nhận ra, nhưng bởi vì đã quá mệt mỏi cho nên cô cũng không tỉnh, mà là trở mình tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Giang Nhu thức dậy, Lê Tiêu đã đi rồi.
Bọn họ ở quê ba ngày, hôm Vương Đào được chôn cất, Giang Nhu có dẫn An An đến đó một chuyến.
Vương Đào được chôn cất trên núi, sau khi hạ huyệt, mọi người quỳ xuống dập đầu.
Thời tiết hôm nay có hơi không tốt, trên đường trở về còn có mưa lâm râm.
An An ôm chặt cổ Giang Nhu, không mấy vui vẻ nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, có phải chú này sẽ không bao giờ tỉnh lại không? Chú ấy sẽ ở trên núi mãi mãi sao?"
Công chúa nhỏ nhìn thấy lúc sáng bố và vài người bỏ một chú đang ngủ vào trong quan tài, trước đó em vẫn luôn không rõ bọn họ đang làm gì, mãi cho đến khoảnh khắc kia mới mơ hồ nhận thức được cái chết là gì, cũng cảm thấy rất buồn.
Giang Nhu hôn lên khuôn mặt nhỏ của con gái: "Không cần sợ, có mẹ ở đây."
An An ngẩng cao đầu hỏi: "Mẹ có thể không chết hay không? Con muốn mẹ ở bên cạnh con mãi mãi."
Giang Nhu đối diện với ánh mắt chân thành của con gái, cô không khỏi thấy trong lòng mềm mại, sau đó nghiêm túc nói: "Ai rồi cũng phải chết, nhưng mẹ sẽ cố gắng sống cùng con lâu nhất có thể, ví dụ như cho đến khi con lớn như bà Vương vậy, mẹ vẫn sẽ ở bên cạnh con."
Công chúa nhỏ xoa đầu ngẫm lại dáng vẻ của bà Vương, cảm thấy như vậy quả thật là còn rất lâu, nhưng vẫn tham lam nói: "Không đủ, mẹ phải sống đến một trăm hai mươi tuổi, phải chết cùng lúc với An An, An An có thể sống ít lại một chút."
Giang Nhu còn chưa kịp nói gì, Lê Tiêu ở phía sau nghe hai người nói đến chữ "chết" liền quát lớn: "Chết cái gì mà chết, không được nói bậy."
An An "Hừ" một tiếng: "Bố phải sống một ngàn tuổi, con và mẹ đều không sống cùng bố, để bố một mình cô đơn đến già."
Giang Nhu: "..."
Quả là con gái ruột.