Ngồi xe lửa ba ngày, cả gia đình cuối cùng cũng về đến nhà.
Cũng không biết có phải là do chênh lệch nhiệt độ ở đây và dưới quê quá cao hay không, An An vừa trở về đã bị bệnh ngay trong đêm, đầu tiên là ch ảy nước mũi, sau đó đến tối thì phát sốt.
An An thường có thói quen đá chăn, Giang Nhu và Lê Tiêu đêm nào cũng sẽ rời giường đến kiểm tra. Hôm nay Giang Nhu đến kiểm tra thì phát hiện An An ngủ không ngon giấc, còn r3n rỉ ỉ ôi như rất khó chịu.
Giang Nhu vừa sờ trán con gái đã sợ đến mức kêu Lê Tiêu ở phòng đối diện lấy nhiệt kế đến đây.
Lê Tiêu nghe cô kêu liền lấy nhiệt kế qua đo nhiệt độ cho con gái, 39,7 độ C, đã thuộc mức sốt cao.
Hắn lấy ra chai cồn trong hộp sơ cứu y tế, thấm ướt khăn rồi lau trán, cổ và tay chân cho An An, Giang Nhu học Y mấy năm nay, hắn cũng học theo được đôi chút.
Giang Nhu đang bắt mạch cho An An, cảm giác nặng nề chậm chạp, hẳn là sau khi về quê đã bị khí lạnh vào người, mấy hôm trước chơi quá hưng phấn, hôm nay trở về nhà tinh thần thả lỏng nên mới bộc phát ra.
Giang Nhu sợ mình học chưa tới nên kêu Lê Tiêu nhanh chóng lái xe đưa An An đến bệnh viện kiểm tra.
Lê Tiêu không nói nhiều mà lập tức xoay người đi ra cửa.
Giang Nhu dùng chăn bao lấy An An rồi ôm con gái đi phía sau, Lê Hân ở trên lầu nghe thấy động tĩnh cũng xuống dưới xem, thấy bọn họ sắp đi ra ngoài, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy chị?"
Giang Nhu nói: "An An sốt cao, chị và anh rể em đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra. Không sao đâu, em về phòng ngủ đi."
Lê Hân gật đầu, song lại không đi, mà là tiễn bọn họ ra cổng.
Giang Nhu và Lê Tiêu lái xe đưa An An đến bệnh viện, kiểm tra xong lại truyền nước thuốc thêm hai tiếng.
Ra khỏi bệnh viện cũng đã hơn ba giờ sáng, An An sợ tiêm nên lúc truyền nước thuốc đã khóc trong chốc lát làm cho đến giờ đôi mắt vẫn còn đỏ. Em rúc trong lòng Giang Nhu, bây giờ đã ra khỏi bệnh viện nên không cần sợ hãi nữa, còn có tâm trạng hỏi Giang Nhu: "Mẹ ơi, con bị bệnh, vậy mấy ngày nữa không cần phải đi học đúng không?"
"..."
Lê Tiêu đi phía trước cũng nghe thấy, hắn tức giận nói: "Chờ đến lúc khai giảng con cũng đã sớm hết bệnh, vẫn phải đi học."
An An không vui dẩu miệng: "Nếu bị bệnh trễ hơn mấy ngày thì tốt rồi."
Giang Nhu tức giận nhéo cái mũi nhỏ của bé cưng: "Nên tiêm thêm mấy mũi nữa."
Mấy ngày tiếp theo, An An ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, lần này bị bệnh nặng hơn bình thường, còn lặp đi lặp lại, phải truyền nước thuốc suốt mấy ngày mới khỏi. Chờ sau khi đã hoàn toàn không còn sốt, An An nhìn như sụt đi mấy cân.
Kiểu gì thì ở trong mắt của Lê Tiêu cũng là rất nghiêm trọng, hắn cảm thấy khuôn mặt của con gái cưng cũng nhỏ đi nhiều.
Ngoài mặt thì nói đáng đời, nhưng rốt cuộc đau lòng đến nhường nào chỉ có chính hắn biết, ngày nào hắn cũng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn ngon cho con gái cưng, hết hầm canh gà lại hầm thịt dê bồi bổ cho công chúa nhỏ.
Cưng chiều đến mức bé cưng đắc ý vô cùng, còn nói muốn bố mua ti vi đặt trong phòng cho mình.
Như vậy mà được chắc?
Nếu trong phòng có ti vi, buổi tối An An nhất định sẽ không ngủ.
Giống như năm ngoái, bé cưng hơn nửa đêm không ngủ được nên lén lút một mình xuống lầu xem ti vi, nếu không phải Lê Tiêu ngủ không sâu nghe thấy động tĩnh đi xuống lầu xem thì còn không biết có chuyện này.
Chả trách sáng nào cũng nằm trên giường không dậy nổi, cũng không biết đã làm chuyện này bao lâu rồi?
Từ đó về sau, Lê Tiêu trước khi đi ngủ đều sẽ rút phích cắm phía sau ti vi.
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, mấy người Kim Đại Hữu cũng đến đây. Kim Đại Hữu đưa mẹ hắn qua đây trước, dì Thạch và mẹ Chu rất thân thiết, còn cùng nhau nuôi rất nhiều gà và trồng nhiều ngũ cốc, hai người bây giờ cũng không muốn chia xa.
Mẹ Chu còn chưa trở lại, mấy ngày nay dì Thạch ở lại nhà Giang Nhu, Kim Đại Hữu lại đưa Thẩm Hạ cùng ba mẹ nuôi Thẩm Hạ về nhà, còn ở lại nhà Thẩm Hạ cả đêm, mẹ của Đổng Minh Minh rất thích hắn, còn muốn làm mai cho hắn, nói bản thân có một cô con gái nuôi khá tốt, dọa cho Kim Đại Hữu sợ đến mức phải chạy trốn sang nhà Lê Tiêu.
Đến nhà Lê Tiêu, hắn ngay lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.
Tuy rằng Thẩm Hạ là anh trai ruột của hắn, nhưng giữa bọn họ vẫn tồn tại khoảng trống hai mươi năm, nhất thời vẫn không thể thân thiết, không giống như Lê Tiêu và Giang Nhu, hai người họ không khác gì anh chị ruột của hắn.
Nếu hắn đã đến, Lê Tiêu cũng không thèm khách sáo với hắn, bắt hắn lo liệu hết một ngày ba bữa, ai kêu An An thích nhất đồ ăn hắn làm.
An An ngồi trên bàn cơm toàn là đồ ăn ngon, đột nhiên mở miệng nói: "Chú Đại Hữu, lớn lên con sẽ lấy chú làm chồng."
"..."
Nghe bé cưng nói vậy, mọi người trên bàn cơm đều sửng sốt.
Đặc biệt là Lê Tiêu, sau khi sửng sốt một lúc, hắn ngay lập tức sầm mặt, quay đầu nhìn về phía Kim Đại Hữu một cách nguy hiểm.
Kim Đại Hữu sợ tới mức ho khan ra tiếng, nhanh chóng làm sáng tỏ: "Không liên quan gì đến em, em không có làm gì hết."
Lê Tiêu lại nhìn về phía An An, cố gắng đè nén tâm tình, nói: "Con mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà lại nghĩ đến chuyện lấy chồng? Chờ con lớn lên, chú Đại Hữu của con cũng đã thành ông già rồi, con biết ông già không? Giống như ông Vương mà con gặp hồi Tết ấy."
An An nghiêng đầu nghĩ đến dáng vẻ của ông Vương, đầu trọc một mảng, da thì đen, bụng thì to, lại nhìn lại chú Kim Đại Hữu đẹp trai, trên mặt lộ vẻ do dự: "Nhưng chú Đại Hữu nấu ăn rất ngon."
"..."
Chưa từng thấy đứa nhỏ nào tham ăn như vậy.
Lê Tiêu đau đầu nói: "Trên đời này không chỉ có mình chú Đại Hữu của con biết nấu ăn."
Giang Nhu bên cạnh mỉm cười phụ họa: "Đúng rồi, nếu sau này con gặp được một chàng trai nấu ăn ngon hơn nhiều thì sao đây?"
An An cắn môi, hết nhìn bố mẹ lại nhìn Kim Đại Hữu, dường như rơi vào tình huống muốn tiến cũng không được, muốn lùi cũng không xong, cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì, hai mắt bé cưng đột nhiên sáng lên: "Vậy để dì út cưới chú Đại Hữu, như vậy con cũng có thể được ăn ngon."
"..."
Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười, đứa nhỏ đúng thật là tham ăn, vì đồ ăn ngon, ngay cả dì út cũng đẩy ra ngoài.
Lê Hân nghe được lời này, tức giận nói: "Đúng là cháu ngoan của dì."
An An cười hì hì, còn tưởng dì út đang khen mình.
Kim Đại Hữu liếc nhìn Lê Hân đối diện, hắn cúi đầu ăn cơm không nói chuyện, nhưng hai tai lại đỏ lên.
Đêm Tết Nguyên Tiêu, cả nhà ăn cơm xong sớm, đến hơn bảy giờ tối, Giang Nhu và Lê Tiêu đưa Kim Đại Hữu và Lê Hân ra sân bay chuẩn bị trở lại trường học.
Thẩm Hạ và Đổng Minh Minh cũng đến, hai vợ chồng mang theo không ít đồ cho Kim Đại Hữu đem theo.
Tiễn Kim Đại Hữu và Lê Hân đi xong, Giang Nhu và An An cũng sắp sửa khai giảng.
Trước ngày khai giảng, quý nhân của Lê Tiêu, ông chủ Du, xảy ra chuyện.