Khối u trong đầu ông chủ Du là u lành tính, phẫu thuật rất thành công, chẳng qua chị Tống lo lắng cho chồng, cho nên sau khi phẫu thuật kết thúc mới bắt ông chủ Du ở nhà yên tâm tĩnh dưỡng.
Mỗi cuối tuần Lê Tiêu đều sẽ đưa Giang Nhu và An An qua thăm hỏi, cũng không biết có phải do ngày tháng tĩnh dưỡng quá thoải mái hay không, ông chủ Du rõ ràng đã béo hơn nhiều, nhà họ Du hiện tại đã dọn đến một biệt thự ở sườn đồi vùng ngoại ô thành phố, biệt thự rất lớn, phía sau còn có sân golf và chỗ nuôi hai chú ngựa.
Chú ngựa lớn màu đen là của ông chủ Du, chú ngựa con màu trắng là của Nhạc Nhạc.
An An rất thích chú ngựa màu trắng kia, lần nào đến cũng phải ghé qua xem, sau đó Nhạc Nhạc sẽ nhờ người dắt ngựa con ra để hai đứa nhỏ cùng nhau cưỡi.
Hai đứa còn đặt tên cho ngựa con, thật ra chú ngựa này vốn dĩ đã có tên, kỳ thật ngựa này được vận chuyển từ nước ngoài đến, tên tiếng Anh là Medea, nhưng An An không thích, cảm thấy tên này khó đọc, sau đó bé cưng nhanh trí đặt cho ngựa con cái tên Bánh Bao, còn nói bánh bao cũng là màu trắng, mẹ em làm bánh bao rất ngon.
Nhạc Nhạc từ trước đến nay vẫn luôn rất cưng chiều An An, An An muốn gì được nấy, thấy em gái gọi Bánh Bao, cậu nhóc cũng gọi Bánh Bao theo, còn khen An An đặt tên hay.
An An đắc ý ưỡn ngực.
Sau khi rời khỏi nhà ông chủ Du, An An còn quấn lấy bố đòi mua ngựa con.
Lê Tiêu không cần suy nghĩ đã từ chối: "Quá đắt, không có tiền."
An An lại không hề tin: "Bố nói xạo, bố có tiền."
Vừa nói tròng mắt vừa đảo, lém lỉnh nói: "Bố bán piano đi là có tiền ngay."
Bởi vì bình thường thấy mẹ bán lại những món đồ chơi cũ, cho nên bây giờ bé cưng đã biết đồ không dùng đến thì có thể đem bán.
Lê Tiêu đau đầu, cảm thấy con gái cưng thông minh quá cũng không tốt: "Nhà chúng ta không lớn như nhà Nhạc Nhạc, mua ngựa về rồi để chỗ nào? Bố mẹ cũng không thể chăm sóc cho ngựa được, con thì phải đi học."
An An rối rắm nhíu mày: "Để ở sân sau không được ạ?"
Lê Tiêu: "Con ngẫm lại xem, sân sau nhà chúng ta có phải nhỏ hơn sân sau nhà Nhạc Nhạc rất nhiều hay không?"
An An phụng phịu ngồi sau xe, bởi vì em phát hiện quả thật sân sau nhà mình nhỏ hơn rất nhiều, không thể không hỏi: "Vậy chúng ta mua ngôi nhà khác lớn hơn không được sao?"
Lê Tiêu bật cười: "Bố thật sự không có tiền, nhà lớn đắt lắm, phải chờ mấy năm nữa mới mua được."
Bà cụ non An An dường như thở dài: "Được rồi, vậy bố phải cố lên đó."
Chẳng qua dù không mua ngựa con cho An An, nhưng mấy hôm sau Lê Tiêu lại đem về một bé dê con màu trắng, dê con vừa mới ra đời không bao lâu, vẫn còn đang ở giai đoạn uống sữa.
An An vừa thấy đã kích động reo lên, em rất bé dê con này, còn đặt cho dê cái tên Màn Thầu.
Mỗi buổi sáng tối em đều dùng bình sữa của mình lúc nhỏ đút Màn Thầu uống sữa, còn tắm rửa và mặc quần áo cho Màn Thầu.
Màn Thầu dưới sự chăm sóc của bé cưng ngày càng trở nên xinh đẹp, Giang Nhu và Lê Tiêu không cho em đem Màn Thầu vào nhà mà công chúa nhỏ còn không chịu, lúc xem ti vi một hai phải ôm Màn Thầu xem cùng.
Nếu không phải Giang Nhu nghiêm khắc ngăn cản, có khi cục cưng còn muốn đem Màn Thầu đi ngủ cùng mình.
Bởi vì việc này, Giang Nhu đã mắng cho Lê Tiêu một trận, cảm thấy hắn mua cái gì không mua, nhất định phải mua một con dê.
Lê Tiêu còn đúng lý hợp tình nói: "Dê rất tốt mà, sau khi lớn lên có thể uống sữa dê, ăn dê nướng nguyên con."
"..."
Giang Nhu cũng không biết nói hắn như thế nào, còn dê nướng nguyên con? Đã nuôi đến mức như vậy rồi, ăn còn nỡ ăn chứ?