Beta: ღ Vy Nhi ღ
(*Linh Nhi: Sau một thời gian dài ngủ đông, ta đã quay về rồi đây )
"Mọi người cẩn thận một chút, sắp đến đầm lầy, càng không thể để rơi vào vũng bùn, bằng không thì…", Thương Hải Minh Nguyệt vẫn chú ý hoàn cảnh bốn phía, nhìn đến một lùm cỏ cây phía trước, xung quanh lại chỉ loáng thoáng phiến cỏ nổi trên mặt đất, con ngươi liền trầm xuống.
Lần trước một mình đi vào trong này, chưa từng thấy qua đầm lầy này, lần này tất nhiên phải cẩn thận hơn mới được.
Nghe được lời nói của Thương Hải Minh Nguyệt, mọi người đều nâng cao cảnh giác cùng cẩn thận, chú ý xung quanh và dưới chân.
Mà U Tà vẫn còn ở trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương, con ngươi khẽ nheo lại, hương vị ẩm ướt của bùn đất tràn ngập trong không khí.
Đoàn người thật cẩn thận đi về phía trước , trên đường vẫn chưa từng phát sinh chuyện gì.
"Cứu... Cứu mạng a, cứu cứu ta...", đúng lúc này, một đạo thanh âm cầu cứu mỏng manh vang lên, truyền vào trong tai đám người Liệt Hỏa Kình Thương.
Nghe thấy thanh âm như thế, tròng mắt mọi người khẽ xẹt qua một tia nguy hiểm, sao lại có người đi đến đây trước bọn họ?
Nhìn về phía có tiếng kêu, cách bọn họ không xa có một cái vũng bùn, mà người kia đang ở giữa cái vũng bùn đó, nước bùn đang dần dần nhấn chìm hắn xuống, bây giờ đã đến bả vai.
Đến khi mọi người đến gần, liền ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc, mày liễu U Tà khẽ nhíu, sau đó mở miệng nói : “Dù muốn cứu cũng không cứu được nữa, cho dù cứu ra, hắn cũng phải chết không thể nghi nghờ”, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Mà người kia khi nhìn thấy đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương liền lộ ra dục vọng muốn sống, nghe được lời nói của U Tà liền không cam lòng : “ Không có khả năng, ngươi còn chưa cứu ta, sao lại nói là cứu không được?”
U Tà nghe vậy cúi mắt nhìn nhìn hắn, "Huyết Điệt (đỉa) đã sắp ăn vào tim của ngươi, cho dù bây giờ cứu ngươi ra cũng vô dụng "
"Không! Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Ta thật vất vả mới trốn khỏi gia tộc, cưỡi Bất Đình chạy đến, võ công lại cao cường, làm sao có thể chết? ! Tuyệt đối không có khả năng, ngươi gạt ta!", nam tử kia nghe vậy không khỏi rống lên một tiếng tê tái, đôi mắt chuyển sang màu đỏ đậm trợn lên nhìn.
"Ai... Lão huynh a, hiện tại cho dù là ngươi không chết thì cũng sống không được bao lâu đâu", đúng lúc này Hỏa Liễn Túy chậm rì rì đi từ sau lưng Liệt Hỏa Kình Thương ra, dò xét nam tử đang ở giữa vũng bùn rồi mở miệng nói.
Lúc này nước bùn cũng đã dâng lên đến cổ hắn, con ngươi nam tử này khi nhìn thấy Hỏa Liễn Túy liền co rụt lại, mạnh mẽ cố gắng đem cánh tay hướng về phía Hỏa Liễn Túy vẫy vẫy, có chút suy yếu mở miệng nói: “ Hỏa…Hỏa thiếu…thiếu chủ, cứu…cứu ta…”
Nghe vậy Mộc Thương Lan cũng đi ra, cùng Hỏa Liễn Túy liếc mắt nhìn nhau một cái, xem ra nam tử này đúng là người ở Di Thất đại lục!
Nhưng dù như vậy, hai người cũng chưa từng có ý định cứu hắn.
"Cứu... Ta... Ta là Thủy...", nam tử nhìn thấy Hỏa Liễn Túy không chuẩn bị cứu hắn, lập tức mở to con ngươi, nhưng mà còn chưa nói xong đã bị nước bùn dâng lên qua chóp mũi.
"Thiếu chủ!", đúng lúc này, một đám người từ phía sau chạy vội mà đến, đối với người ở giữa vùng bùn kêu lên.
Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan nhìn những người vừa đến, mới biết được nam tử kia nói Thủy… là có ý gì, con trai duy nhất của Tứ đại gia tộc ở Di Thất đại lục, Thủy gia!
"Thiếu chủ, thiếu chủ!", nam tử cầm đầu đập mạnh đầu xuống đất, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng lo lắng.
Nhưng mà sau một lát liền chú ý đến đám người U Tà đứng ở bên cạnh vũng bùn, đột nhiên hai mắt đỏ lên, nổi giận quát: “ Các ngươi vì sao không cứu thiếu chủ của chúng ta, các ngươi cũng biết mạng của thiếu chủ Thủy gia chúng ta cs bao nhiêu trân quý?!”
"Thủy Ảnh, không phải là chúng ta không cứu hắn, là do cứu hắn thì hắn cũng nhất định không sống được bao lâu", Mộc Thương Lan nhìn lướt qua nam tử đang trợn mắt nhìn chằm chằm đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương.
Nghe vậy nam tử tên Thủy Ảnh kia mới quay đầu nhìn về phía Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan, lập tức ánh mắt chợt lóe, mở miệng nói: “ Thủy Ảnh thật không hiểu, Hỏa thiếu chủ và Mộc thiếu chủ đều ở đây, thế nhưng các người lại không ra tay cứu giúp? Sẽ không phải là hai đại gia tộc các người muốn cùng Thủy gia kết thù oán?!”
Nghe vậy, tròng mắt của Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan đều xẹt qua một đạo thần sắc nguy hiểm, kết thù? !
"Chúng ta cũng không biết người ở trong vũng bùn này là thiếu chủ Thủy gia, con nối dòng của Thủy gia đơn bạc, nhưng phải cùng huyết thống, thế nhưng theo những gì chúng ta được biết, Thủy gia chủ chỉ có một người con gái mà thôi, hơn nữa mười mấy năm trước nữ tử này đã chết, làm sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một thiếu chủ Thủy gia?! "
"Này... đúng là như thế, mười mấy năm trước đại tiểu thư đã chết, Thủy gia chúng ta cũng không thể không có người nối nghiệp, cho nên mãi mới tìm ra được một người trong họ hàng có đủ đức, võ làm thiếu chủ, ai ngờ.. ", sắc mặt Thủy Ảnh vô cùng bi thống, giận đỏ con mắt nhìn về phía Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan.
"Cho dù các ngươi không biết hắn là thiếu chủ nhà ta thiếu, nhưng cứu một mạng người còn hơn xây bẩy tòa tháp, sao các ngươi có thể trơ mắt nhìn một người vô tội cứ như vậy mà chết đi?!"
Nghe vậy Mộc Lăng Phong nhíu mày nói, "Biết rõ là cứu hắn ra hắn cũng không sống được nữa thì vì sao phải cứu? Huống hồ ngươi làm như kéo một người từ vũng bùn kia ra dễ dàng như vậy sao? Ai bảo hắn chạy loạn, bây giờ trách được ai.? !"
"Hừ, chúng ta chẳng qua là người qua đường mà thôi, cho dù không cứu hắn thì như thế nào ?!", khóe miệng Long Tứ Thiên khẽ cong lên một chút trào phúng, nhướn mi, tà tứ mở miệng nói.
"Ngươi... Các ngươi! Các ngươi quả thực là khinh người quá đáng, các ngươi cũng chỉ là một đám con kiến của Lăng Thiên đại lục mà thôi! Hôm nay ta sẽ giết hết các ngươi, cho các ngươi chôn cùng thiếu chủ chúng ta!", Thủy Ảnh nghe được lời nói của Mộc Lăng Phong cùng Long Tứ Thiên, không khỏi giận dữ hét lên.
"Thủy Ảnh! Ngươi quả thực là làm càn! Ngươi đừng tưởng ở Di Thất đại lục, Thủy gia các ngươi có thể một tay che trời!", giờ phút này đôi mắt hẹp dài của Hỏa Liễn Túy híp lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Thủy Ảnh, rất có khí thế thiếu chủ của một gia.
"Xem ra là Mộc gia chúng ta lâu quá rồi chưa từng động thủ, cho nên bị người ta quên mất quẳng ra sau đầu rồi!", giờ phút này tròng mắt Mộc Thương Lan cũng lạnh như băng, hoàn toàn không còn bộ dạng như khi cãi nhau cùng Hỏa Liễn Túy.
"Hừ, Hỏa thiếu chủ, Mộc thiếu chủ, hai người các ngươi không cần uy hiếp ta, trừ phi các chém chết ta, nếu như không được, đợi đến khi ta quay về Di Thất đại lục nhất định sẽ bẩm báo chi tiết cho gia chủ, nói nhị vị khoanh tay đứng nhìn như thế nào!", Nhe vậy, Thủy Ảnh cũng không lộ ra thần sắc sợ hãi, âm ngoan mở miệng.
Nếu không giết vài người mang về, gia chủ cũng sẽ không bỏ qua hắn, bảo hộ thiếu chủ bất lực, một cái tội này đủ làm hắn mất đầu!
"Thủy Ảnh hy vọng hai vị thiếu chủ không cần nhúng tay, nếu như không, Thủy Ảnh sẽ không thủ hạ lưu tình!"
Nghe vậy Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan đều là bật cười xuy một tiếng.
Mà đám người Thương Hải Minh Nguyệt tuy rằng không biết Di Thất đại lục như thế nào, nhưng giờ phút này cũng không quản nhiều như vậy, sắp sửa đại chiến, bọn họ tự nhiên sẽ không chú ý mấy cái vấn đề này.
Khi nghe đến Di Thất đại lục, con ngươi Vụ Ảnh Khuynh Thành liền lóe lóe, nếu hắn không nhớ lầm, sư phó nhà mình Vụ Ảnh Vô Danh là đến từ Di Thất đại lục.
Mà Liệt Hỏa Kình Thương ôm U Tà thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước, một chút cũng không có ý định dừng cước bộ, thật là không đem Thủy gia đặt vào trong mắt.
Thủy Ảnh liền hướng tới đám người đứng sau phất tay một cái, nhất thời một đám hắc y ám vệ đồng thời đánh về phía đoàn người Hỏa Liễn Túy, xuống tay nhanh như gió, không có chút thủ hạ lưu tình, rất có bộ dáng không chết không ngừng.
Mà sắc mặt Mộc Lăng Phong thoáng chút ngưng trọng đem Mộc Hoàn Hi kéo ra phía sau, tuy rằng hắn cũng không biết Di Thất đại lục này là chỗ nào, nhưng không thể không phủ nhận là người của Di Thất đại lục cũng không phải tiểu nhân vật, huống chi nghe ngữ khí người nọ, Thủy gia kia ở Di Thất đại lục cũng là bá chủ một phương, mà bồi dưỡng thủ hạ tất nhiên cũng không phải hạng tôm tép.
"Hoàn Hi, muội đi theo Phong Mâu đế quân cùng đế hậu, vạn lần không được quay đầu", Mộc Lăng Phong thận trọng mở miệng nhắc nhở đối với Mộc Hoàn Hi ở phía sau, đi theo Phong Mâu đế quân cùng đế hậu sẽ không bị thương tích.
"Này... Hoàng huynh, muội không đi!", Mộc Hoàn Hi lôi kéo cánh tay Mộc Lăng Phong, khẽ nhíu mi, người đến ào ạt, xuống tay tàn nhẫn, nàng không thể bỏ một mình hoàng huynh ở lại!
"Hoàn Hi nghe lời, muội ở chỗ này sẽ làm cho hoàng huynh phân tâm !",trong tay Mộc Lăng Phong cầm một tthanh trường kiếm vừa chém giết một tên ám vệ, vừa lạnh lung nói với Mộc Hoàn Hi, không ngờ tới những ám vệ này lợi hại như vậy!
Mộc Hoàn Hi nhìn Mộc Lăng Phong, lại nhìn một hàng ám vệ của Thủy gia, sau đó hướng về phía Liệt Hỏa Kình Thương chạy qua.
Nhưng mà dị biến nổi lên, một tên ám vệ bị đá rơi xuống vũng bùn sắc mặt hung ác, cánh tay lập tức túm lấy mắt cá chân của Mộc Hoàn Hi, lực đạo to lớn, làm cho Mộc Hoàn Hi bị kéo xuống.
"A! Hoàng huynh!", Mộc Hoàn Hi cảm nhận được mình bị kéo xuống vũng bùn, lập tức lớn tiếng mở miệng kêu Mộc Lăng Phong một tiếng, mà đang ở tư thế gần bị đánh trúng Mộc Lăng Phong lại sửng sốt, cánh tay bị hắc y ám vệ chém một đao, nhưng hắn lại không cảm nhận được đau đớn, lập tức phi thân tới bắt được tay của Mộc Hoàn Hi.
May mà nàng chưa bị kéo xuống sâu, nhưng mà tên ám vệ kia vẫn không chịu buông tay, hơn nữa lực hút của nước bùn quá mức cường đại, chính Mộc Lăng Phong đang dùng nội lực cũng cảm giác được thân thể của chính hắn đang dần dần trôi xuống vũng bùn.
Mà tròng mắt Vụ Ảnh Khuynh Thành đen lại khi nhìn thấy một màn này, đột nhiên bộc phát một nội lực cường đại đem toàn bộ ám vệ xung quanh đánh bay ra, lập tức phi thân đến bên cạnh Mộc Lăng Phong, phát lực vung đao trực tiếp đem cánh tay của ám vệ trong vũng bùn chặt xuống.
Đã không còn người kéo mình xuống, rất nhanh Mộc Hoàn Hi được kéo lên, nhưng mà không ngờ được, gắn chặt ở trên chân nàng là một con Huyết Điệt (đỉa) toàn thân đỏ rực như máu, chỉ thấy cả người con Huyết Điệt kia như không xương, cảm nhận được làn da trơn bóng của Mộc Hoàn Hi, thân hình xẹt một tiếng chui vào, Mộc Hoàn Hi đau đớn hét to một tiếng.
Lúc này, Mộc Lăng Phong cùng Vụ Ảnh Khuynh Thành mới chú ý tới Huyết Điệt ở trên chân nàng tạo một cái lỗ máu, nhìn qua có chút rợn người.
Vụ Ảnh Khuynh Thành lại phản ứng cực nhanh, nhanh chóng điểm huyệt đạo của Mộc Hoàn Hi, ngăn cản máu lưu động, như vậy Huyết Điệt sẽ không di động được, nhưng mà lại không biết làm sao cho Huyết Điệt từ trong người nàng chui ra.
Giờ phút này, sắc mặt Mộc Hoàn Hi đã sớm trắng bệch, những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trên trán chảy ra, bộ dạng rất là thê thảm.
Sau đó, Mộc Lăng Phong làm như nghĩ tới cái gì, đột nhiên đem Mộc Hoàn Hi ôm lấy, hướng về phương hướng rời đi của Liệt Hỏa Kình Thương cấp tốc bay qua.
"Phong Mâu đế quân, đế hậu xin đợi chút!", Mộc Lăng Phong ở phía sau hai người lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi cùng run run.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương mới dừng lại cước bộ, xoay người lại, mà U Tà nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Mộc Hoàn Hi đang nằm trong lòng Mộc Lăng Phong thì liền biết là chuyện gì xảy ra, sau đó liền từ trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương đứng xuống dưới.
Đợi Mộc Lăng Phong phi thân tới trước mặt hai người, Mộc Lăng Phong đột nhiên ôm Mộc Hoàn Hi quỳ rạp xuống đất, "Van cầu người, cứu muội muội của ta, ta cũng chỉ có một người muội muội này thôi!", sắc mặt Mộc Lăng Phong cũng có chút trắng bệch, vừa rồi U tà nói thiếu chủ Thủy gia kia bởi vì Huyết Điệt nhập thể nên vô phương cứu chữa, hắn liền sợ hãi.
Giờ phút này Mộc Lăng Phong không phải một thái tử của một quốc gia, hắn chỉ là một ca ca yêu thương muội muội của mình.
Con ngươi U Tà chợt lóe : “ Đem nàng đặt xuống” ngữ khí vẫn trong trẻo lạnh lung như trước, nhưng những lời này lại làm cho Mộc Lăng Phong sửng sốt, ý tứ này có nghĩa là nàng chịu cứu Hoàn Hi, nếu nàng chịu ra tay, liền có thể cứu!
Nghĩ đến đây sắc mặt Mộc Lăng Phong lộ vẻ vui mừng, chậm rãi đem Mộc Hoàn Hi đã đau đến mức thần chí không rõ xuống.
Cánh tay U Tà đụng một cút vào gót chân đã có chút thối của Mộc Hoàn Hi, cảm nhận được có cái gì đó bắt đầu khởi động, liền nói với Mộc Lăng Phong : “Kêu thị nữ Hàn Mai của ta lại đây.”
Nghe vậy Mộc Lăng Phong nào dám hỏi vì sao, lập tức cấp tốc bay về phía đang đánh nhau hỗn loạn, nhìn thấy Hàn Mai đang hỗn chiến trong đám người, cánh tay liền đưa ra giữ chặt cánh tay của nàng bay về phía U Tà.
Mà Hàn Mai lại như lọt vào sương mù, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Mộc Lăng Phong kéo đến bên người U Tà.
"Hàn Mai, ngân châm", mãi cho đến khi thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững của U Tà truyền vào trong tai Hàn Mai, khi đó Hàn Mai mới hồi thần, rất nhanh liền lấy trong tay nải ra một cái hộp gấm.
U Tà mở ra hộp gấm, bên trong hộp gấm đó bày biện vô số ngân châm, có thô, có tinh tế, có cái ngắn, có cái dài, nhìn qua làm cho người ta có chút sợ hãi.
Nhìn thấy thế Mộc Lăng Phong sửng sốt, bất luận là Lăng Thiên đại lục hay là Di Thất đại lục, dùng châm cứu người chưa bao giờ có, đương nhiên là hắn có chút không dám tin, nhưng là suy nghĩ đến năng lực cùng y thuật của U Tà, cũng không mở miệng nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn U Tà thi châm, không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu đến U Tà đang thi châm.
Chỉ thấy U Tà giờ phút này đã không còn nội lực, cũng chỉ có thể dùng ngón tay mảnh khảnh đem ngân châm cắm vào những huyệt đạo bên trong chân của Mộc Hoàn Hi, từng cái từng cái không sai chút nào, có thể thấy bản lĩnh y thuật thâm hậu cỡ nào.
Sau khi thi châm xong, sắc mặt U Tà đã có chút tái nhợt, Liệt Hỏa Kình Thương đứng ở phía sau U Tà khẽ nhíu mày, đồng tử lục sắc hiện lên một tia đau lòng, nhưng là cũng không có tiến lên ngăn cản, bởi vì hắn biết, nàng đã nguyện ý cứu người, tất nhiên sẽ cứu chữa đến cùng, tuyệt đối không bỏ dở giữa chừng.
Mà Mộc Lăng Phong nhìn thấy sắc mặt U Tà có chút tái nhợt, cũng là áy náy không thôi, trong lòng nghĩ ngày sau cho dù U Tà muốn hắn lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng quyết không chối từ!
Sau đó U Tà lấy ra một thanh ngân đoa từ bên trong vòng tay Ngọc lưu ly, nhưng mà giờ phút này Mộc Lăng Phong hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm thương thế của muội muội, tự nhiên cũng sẽ không chú ý thanh ngân đao kia từ đâu mà có.
U Tà cầm ngân đao trong tay, ánh mắt thoáng dừng lại trên đùi của Mộc Hoàn Hi một chút, sau đó liền đem đao đâm xuống dưới, Mộc Hoàn Hi đang hôn mê cũng không cảm nhận được một chút đau đớn nào, bởi vì những ngân châm kia đã đâm vào những ma huyệt của nàng.
Mộc Lăng Phong nhìn miệng vết thương trào ra máu tươi, sắc mặt có chút xanh trắng, U Tà mặt không đổi sắc dùng ngân đao tinh tế tìm sâu và trong da thịt Mộc Hoàn Hi, sâu đó liền gắt gao đem Huyết Điệt moi ra.
Chỉ thấy Huyết Điệt trên mặt đất kia bắt đầu cử động, bây giờ Huyết Điệt lại trong suốt như ngọc huyết (màu đỏ trong suốt), nhưng trên người nó còn dính ít thịt làm cho người ta không khỏi buồn nôn, “ tạt muối nên thân thể nó” U Tà quay sang mở miệng nói với Hàn Mai, nghe vậy mặt Hàn mai cũng không đổi sắc lấy muối từ tay nải ra rắc lên trên người Huyết Điệt.
Chỉ thấy khi Huyết Điệt gặp muối liền giống như nổi cơn điên lăn qua lộn lại, không bao lâu liền bất động, thân thể liền chậm rãi khô quắt lại, máu tươi chảy ra.
Mà giờ phút này U Tà cũng không quan tâm một màn này, từ trong hộp gấm lấy ra một cây tú hoa châm (giống cây kim) màu đen, mặt không đổi sắc khâu lại vết thương của Mộc Hoàn Hi.
Điều này làm cho sắc mặt Mộc Lăng Phong luôn luôn không sợ trời không sợ đất đã trắng bệch, hắn chỉ biết tú hoa châm có thể dùng để thêu chế quần áo, hà bao hoặc là giày, nhưng là không biết tú hoa châm này lại còn có thể dùng để khâu miệng vết thương?!
Mà một màn này bị Vụ Ảnh Khuynh Thành cách đó không xa nhìn thấy, ánh mắt Vụ Ảnh Khuynh Thành liền sáng ngời, dùng tú hoa châm khâu miệng vết thương, phương pháp này hắn chư từng thấy qua, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy.
Nữ tử này y thuật quả nhiên không giống với người bình thường, làm cho người ta xem thôi cũng thấy quá thán phục rồi!
Mà U Tà cũng mặc kệ ánh mắt của những người khác, vẫn lạnh nhạt như nước khâu xong miệng vết thương cho Mộc Hoàn Hi.
"Được rồi, đây là thuốc bột, mỗi ngày hai lần ngươi hãy bôi lên miệng vết thương cho nàng, ít ngày nữa sẽ khôi phục, đến lúc đó ta sẽ cắt chỉ cho nàng.", U Tà thản nhiên nâng mắt nhìn về phía Mộc Lăng Phong, đem một cái bình sứ đưa cho hắn.
"Đa tạ đế hậu đã ra tay cứu giúp, tính bây giờ với quá khứ, người đã cứu muội muội của ta hai lần, nếu ngày sau có gì cần, chỉ cần nói với Mộc Lăng Phong ta một tiếng, cho dù đầu rơi máu chảy ta cũng không tiếc!", Mộc Lăng Phong nhanh tay nắm chặt bình sứ trong, hai tay ôm quyền, tràn đầy kiên định mở miệng nói.
"Ta cần rất đơn giản, Tuyết Phong quy hàng Phong Mâu, ta Tức Mặc U Tà cam đoan tuyệt đối sẽ không tổn thương một dân chúng nào của Tuyết Phong ngươi.", U Tà lược có chút mệt mỏi tựa vào trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương, nhẹ nhàng mở miệng nói, ngữ khí giống như một trận gió bàn.
Nghe vậy, hai tay Mộc Lăng Phong nắm thật chặt, sau đó liếc mắt nhìn thật sâu Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà một cái, "Được! Ta Tuyết Phong nguyện ý quy hàng Phong Mâu đế quốc!"
Nghe vậy con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương chợt lóe, dùng thanh âm từ tính lãnh liệt nói, "Tuyết Phong, vẫn như trước do Mộc thị hoàng tộc ngươi đứng đầu.", nghe nói như thế đôi mắt phượng của U Tà chậm rãi chớp chớp, tròng mắt màu hổ phách xẹt qua chút ý cười.
Thống nhất toàn bộ đại lục, nhưng mà lại vẫn như trước chia ra làm tứ, mà không phải ngồi ở vị trí cao nhất kia, chỉ làm một người cầm quyền phía sau màn, cam đoan trăm ngàn năm sau ở Lăng Thiên đại lục sẽ luôn thống nhất hòa bình, không hề có chiến hỏa, không hề có âm mưu quỷ kế.
Chỉ sợ từ xưa đến nay cũng chỉ có phu quân của nàng mới có ý tưởng này.
Mà Mộc Lăng Phong nghe vậy cũng sửng sốt, sau đó nhìn Liệt Hỏa Kình Thương trịnh trọng mở miệng nói, "Ta – Mộc gia tất nhiên sẽ vì Phong Mâu đế quân quản lí tốt Tuyết Phong!"
Cũng đúng lúc này, con ngươi U Tà híp lại nhìn về phía đánh nhau cách đó không xa.
Chỉ thấy không biết khi nào, trong đám người lại nhiều hơn một người, xem ra cũng không giống như là người Thủy gia.
Mà Liệt Hỏa Kình Thương cũng nheo mắt lại, con ngươi lục sắc mang theo chút nguy hiểm nhìn đoàn người kia.
Cho đến khi U Tà lôi kéo góc áo của Liệt Hỏa Kình Thương, nhìn vào ánh mắt của U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương gật đầu, sau đó ôm lấy U Tà phi thân đến nơi chiến đấu kia.
Sở dĩ mới vừa rồi hai người bỏ đi, thứ nhất là vì U Tà không có nội lực, hơn nữa Liệt Hỏa Kình Thương cũng không muốn phu nhân nhà mình mệt mỏi, thứ hai là hắn nhận ra người của Thủy gia kia không phải là đối thủ của đoàn người Mộc Thương Lan cùng Hỏa Liễn Túy.
Cũng không nghĩ tới nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim, xem bộ dạng kia, chắc là đến giúp đỡ Thủy gia.
Ngay khi Liệt Hỏa Kình Thương ôm U Tà đến gần liền nghe được hai bên đối thoại.
"Địch Lê! Thủy Ảnh! Hai nhà Phong, Thủy các ngươi đây là muốn tuyên chiến với hai nhà Hỏa, Mộc chúng ta?! ",thanh âm Hỏa Liễn Túy lãnh lệ mở miệng nói, ngữ khí có chút tối tăm, không giống thanh âm khi trêu chọc bình thường.
"Hỏa thiếu chủ! Các ngươi cũng biết Phong gia ta cùng Thủy gia quan hệ tốt, nay thấy hai nhà Hỏa, Mộc các ngươi liên thủ chèn ép Thủy gia, tự nhiên là phải xen vào! ", Yên Lê đứng ở bên người Địch Lê mở miệng nói, thanh âm lãnh liệt.
"Hừ, hai nhà Phong, Thủy các ngươi bất quá là cùng một dạng thôi!", Mộc Thương Lan liếc mắt nhìn Địch Lê, Yên Lê cùng Thủy Ảnh một cái, sắc mặt có chút khinh thường cùng trào phúng.
"Ngươi! Hừ, cho dù thiếu chủ tôn quý của hai nhà Hỏa, Mộc thì như thế nào? Nay không phải cũng chỉ có mấy người thôi sao? Nếu đã muốn xé rách da mặt, hôm nay hai nhà Phong, Thủy chúng ta sẽ cho người thừa kế hai gia tộc ở Di Thất đại lục vùi thân bên trong đầm lầy này, lấy các ngươi để tế thiếu chủ Thủy Gia!"
Tròng mắt Thủy Ảnh cực kì tàn nhẫn nhìn thoáng qua Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan.
Mà Yên Lê nghe vậy liền nhíu mi nói: "Thủy thiếu chủ đúng là đã chết? !"
Nghe nói như thế Địch Lê cũng biến sắc, hung hăng nhíu mày.
Ở Di Thất đại lục mọi người đều biết, mười mấy năm trước đại tiểu thư duy nhất của Thủy gia - Thủy Linh Lung cùng đại tiểu thư của Hỏa gia- Hỏa Uyển Hinh quan hệ vô cùng tốt, so với tỷ muội ruột còn muốn thân nhau hơn.
Nhưng mà vị tiểu thư Hỏa gia lại chạy đến Lăng Thiên đại lục, đại tiểu thư Thủy gia lại cùng Tà tông ma đầu ở Di Thất đại lục bỏ trốn, từ đó về sau quan hệ hai nhà trở nên Thủy - Hỏa bất dung.
Mà sau đó thiếu chủ Mộc gia cùng thiếu chủ Hỏa gia thành một đôi oan gia, cũng bởi vì vậy làm cho quan hệ hai nhà Hỏa, Mộc dần dần thâm hậu rất nhiều, mà bị cô lập ở bên ngoài Thủy gia tự nhiên kéo bè kéo cánh với Phong gia cùng mặc chung một cái quần.
Cũng bởi vì như thế mà thực lực nội tình ở Di Thất đại lục liền cùng tứ đại gia tộc phân biệt mở ra, tuy rằng thế nhân đều biết quan hệ hai bên cực kém, nhưng chưa bao giờ phá bỏ tầng giấy mỏng manh đó, cho nên vẫn bình yên đến hiện tai.
Cũng không thể tưởng, thế lực hai phương lại bùng nổ ở Lăng Thiên đại lục.
Giờ phút này thiếu chủ Thủy gia lại chết ngay trước mặt Hỏa Liễn Túy và Mộc Thương Lan, sợ rằng thù hận này sẽ lại càng sâu.
"Đáng thương cho thiếu chủ nhà ta, đi vào Lăng Thiên đại lục liền táng thân như thế!", đôi mắt Thủy Ảnh tràn đầy bi thống, điều này làm cho Địch Lê vô cùng bất đắc dĩ vỗ vai Thủy Ảnh.
Bởi vì Thủy gia, Phong gia hai nhà quan hệ vô cùng tốt, cũng chính bởi vì vậy, Thủy Ảnh cùng Địch Lê là hai người đứng đầu hai ám vệ, tất nhiên quan hệ cũng thâm sâu.
"Hừ, chết cũng đã chết rồi, bất quá là một người được tuyển chọn mà thôi!", con ngươi Hỏa Liễn Túy lạnh như băng mở miệng nói, nếu nói mới vừa rồi hắn cảm tháy đối với thiếu chủ Thủy gia có chút hối lỗi, thì bây giờ lại cảm thấy xứng đáng vô cùng.
"Ha ha, vốn là vậy, bất quá chỉ là một người được tuyển chọn thôi, sẽ không phải ngươi nghĩ rằng lấy thân phận của ta cùng Hỏa Liễn Túy sẽ phải đi cứu hắn? Như vậy chẳng phải sẽ làm bàn tay chúng ta ô uế sao? !", thanh âm Mộc Thương Lan cực kì âm lệ, bọn họ không cứu người thì như thế nào, bọn họ vốn không phải người tốt!
Nghe vậy Yên Lê cũng vô cùng phẫn nộ, Phong gia đại tiểu thư các nàng vừa mới xảy ra chuyện, Thủy gia cùng Phong gia giao hảo, thiếu chủ Thủy gia cũng xảy ra chuyện, quả thực làm cho hai nhà Hỏa Mộc chê cười, hôm nay nếu không cho bọn hắn nhìn một chút lợi hại, hai nhà Thủy Phong sẽ thật sự không ngóc đầu lên được!
Cùng lúc này , ánh mắt Địch Lê liền thấy Liệt Hỏa Kình Thương đứng một bên, bởi vì hắn từ nhỏ liền thích Phong Lê Âm, vì vậy đối với người mà Phong Lê Âm thích, cũng chính là Liệt Hỏa Kình Thương tự nhiên biết rất là rõ, cũng bởi vậy hắn nhận ra Liệt Hỏa Kình Thương .
Nhưng nhìn thấy trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương ôm một thân ảnh kiều nhỏ liền thay đổi sắc mặt, tuy rằng hắn chưa từng gặp qua Tức Mặc U Tà, nhưng mà khắp nơi ở Lăng Thiên đại lục đều đồn đãi sự sủng ái của Ma chủ Ma Vực - Minh Thiên Tầm đối với Ma phi đã muốn xâm nhập cốt tủy, một khi đã như vậy, sẽ không có khả năng hắn ở cùng một nữ nhân xa lạ, cho nên người trong lòng hắn chỉ có thể là… Tức Mặc U Tà!
Mà Yên Lê cũng là chú ý tới sắc mặt ca ca nhà mình ca ca, lập tức nhìn theo ánh mắt của Địch Lê, đó là một đôi đủ để cùng nhật nguyệt tranh nhau tỏa sang, chỉ thấy nam tử kia khí thế như Thần đế, một đôi con ngươi lục sắc tràn đầy nhu tình nhìn thân ảnh trong lòng, mà thân ảnh trong lòng hắn cngx phong hoa tuyệt đại, khuynh thành vô song.
Nhìn đến đây Yên Lê có chút sửng sốt một lát, sau đó lại nhìn về phía con ngươi lục sắc của Liệt Hỏa Kình Thương, một đôi con ngươi độc nhất vô nhị này đủ để nhìn ra thân phận của hắn, Liệt Hỏa Kình Thương!
Như vậy người trong lòng hắn cũng là người được miêu tả sinh động, có thể làm cho Ma chủ Ma Vực luôn luôn thị huyết lãnh tình ôm vào ngực, trừ bỏ Tức Mặc U Tà ra, chỉ sợ không có người khác!
Lập tức Yên Lê gắt gao nhìn chằm chằm U Tà, trong ánh mắt kia có phẫn hận, có tức giận, cũng có khinh thường.
Phẫn hận tất nhiên là bởi vì Phong Lê Âm, ở trong lòng Yên Lê luôn luôn nghĩ, nếu không có Tức Mặc U Tà, Phong gia đại tiểu thư sẽ không phải ở Lăng Thiên đại lục này mà mất trinh tiết, lại càng không có chuyện giờ phút này thành tàn phế, tứ chi toàn bộ đều tê liệt nằm ở trên giường, tất cả những việc này đều là lỗi của tức Mặc U Tà!
Tức giận tất nhiên là bởi vì Tức Mặc U Tà được Liệt Hỏa Kình Thương ôm vào trong ngực, nàng và Phong Lê Âm lớn lên từ nhỏ cùng nhau , cho nên cảm tình Phong Lê Âm đối Liệt Hỏa Kình Thương, nàng đương nhiên rất là rõ ràng, đó là thích gần mười năm, nhưng lại không có được nổi một tia hồi báo, ngược lại nữ tử này lại được người trong lòng của tiểu thư nhà mình ôm vào lòng, điều này sao lại không làm cho nàng tức giận.
Mà trong mắt Yên Lê lại tràn đầy khinh thường, xem ra Tức Mặc U Tà cũng chỉ là con gái của một viên quan hèn mọn ở Lăng Thiên đại lục mà thôi, lại như thế nào so sánh được với Phong Lê Âm được gia chủ Phong gia sủng ái vô cùng, ngậm trong miệng sợ tan?
"Ngươi là Tức Mặc U Tà? !", lập tức Yên Lê phẫn nộ mở miệng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng trào phúng, mà Địch Lê bên người nàng cũng không kịp che miệng của nàng.
Sau khi Yên Lê nói xong, Địch Lê biến sắc, người khác không biết, nhưng hắn đã biết được thủ đoạn của nam nhân tựa như thần trước mặt này, hắn đối với Tức Mặc U tà sủng ái vô cùng, thế nhưng lại có người không đem U Tà xem ở trong mắt.
Quả nhiên, sau khi Yên Lê vừa dứt lời, Liệt Hỏa Kình Thương liền nâng mắt lên.
Con ngươi lục sắc quét về phía Yên Lê, tròng mắt chợt lóe, Địch Lê nhìn thấy trong đó một tia sát khí nồng đậm, mà sắc mặt Yên Lê khi bị ánh mắt ngoan lệ cùng cường đại uy áp của Liệt Hỏa Kình Thương quét đên liền trắng bệch.
"Là ta thì như thế nào?", U Tà vẫn nằm ở trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương như cũ, biểu tình rất là lạnh nhạt, đối với Yên Lê ngữ khí không có một tia phập phồng, thanh âm cũng vẫn như cũ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhưng lại vô hình trung tạo cho người ta một loại áp lực, không giống Liệt Hỏa Kình Thương đàng hoàng bá đạo, nhưng lại làm cho người ta không thể bỏ qua cùng khinh thường, giờ khắc này, trong lòng mọi người đều cảm thấy nam tử cùng nữ tử này giống như trời sinh một đôi nên ở cùng một chỗ cũng là điều bình thường.
"Ngươi... Là ngươi làm đại tiểu thư nhà ta bị thương? !",tuy rằng Yên Lê một lòng muốn báo thù cho Phong Lê Âm, khí thế hận thù dâng cao, nhưng Tức Mặc U Tà lại làm cho nàng ta cảm thấy áp lực, có chút khó khăn mở miệng nói.
Nghe vậy mày liễu U Tà khẽ nhếch: "Phong Lê Âm? Ta làm nàng ta bị thương?"
Mà khi nghe đến ba chữ Phong Lê Âm này, áp lực trên người Liệt Hỏa Kình Thương càng phát ra dọa người, sắc mặt cũng là trầm xuống, nguyên bản hắn nghĩ đã cấp cho nữ nhân kia một cái giáo huấn như thế, còn sống mà vẫn không biết điều như thế, còn dám chạy về nói là Tà Nhi làm nàng ta bị thương, quả thực là đáng chết!
"Ngươi, thế nhưng ngươi còn dám giả ngu? ! Nếu không phải tại ngươi, giờ phút này tiểu thư nhà ta sao lại chỉ có thể chỉ nằm ở trên giường, lại làm sao có thể…", Yên Lê nghe vậy lập tức quên đi nỗi sợ hãi trước đó, hai mắt đỏ rực nổi giận quát U Tà, nhưng còn chưa nói xong, thân hình tựa như bị gió đánh bay ra ngoài, hung hăng nện trên mặt đất.
"Ngươi muốn chết", thanh âm lãnh lệ giống như hàn băng trăm trượng vang lên, tất cả mọi người đều quá sợ hãi, vị Phong Mâu đế quân này, công lực ma chủ Ma Vực rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào? Thế nhưng có thể bất động thanh sắc vận dụng nội lực đem một người đánh bay đi?!
Nghĩ đến đây tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ, nhất là Địch Lê, hắn vốn là đứng ở bên người Yên Lê, nhưng lại chưa từng cảm giác được nội lực tàn nhẫn đang gào thét mà đến kia, thì Yên Lê đã bị đánh bay ra ngoài.
Thân hình của hắn không tự chủ được mà lui về phía sau từng bước, sau đó hướng về phía Yên Lê chạy qua, chỉ thấy giờ phút này Yên Lê đã phun ra một ngụm máu, nhưng mà vẫn chưa hôn mê, dù sao cũng là ám vệ của một trong tứ đại gia tộc ở Di Thất đại lục, thực lực tự thân cũng là cường hãn, có thể đỡ được một chưởng này của Liệt Hỏa Kình Thương cũng đủ làm cho người ta kinh hãi.
Mà trong mắt yên Lê cũng tràn đầy hoảng sợ, khi mà nội lực kia đánh úp lại, nàng đúng là không có cách nào né tránh.
Mà U Tà thấy một màn như vậy không khỏi có chút buồn cười thở dài một tiếng, lập tức nhìn về phía nam nhân ôm chính mình này, nguyên bản bình tĩnh giống như hàn băng làm cho người khác cách xa ngàn dặm, nhưng mà mỗi khi vấn đề có liên quan đến nàng, liền biến thành bộ dạng như thế này.
Giờ phút này Thủy Ảnh cũng là ngốc lăng ngây ngẩn cả người, đều là ám vệ của hai đại gia tộc, thực lực của Yên Lê hắn cũng biết, thế nhưng lại dễ dàng bị đánh bay ra ngoài như vậy?
"A, còn đâu là ám vệ đứng đầu Phong gia, một kích cũng không chịu được, aiz, xem ra Phong gia cũng không có gì hơn cái này", giờ phút này Hỏa Liễn Túy đứng ở bên người Liệt Hỏa Kình Thương tràn đầy sùng bái mở miệng nói.
Mà Mộc Thương Lan cũng là có chút sùng bái nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, sau đó lại rất là khinh thường trào phúng nhìn đoàn người Yên Lê, "Xem ra Phong gia cũng đã xuống dốc, một người đứng đầu ám vệ mà lại kém như vậy, vậy thì ám vệ bình thường sẽ như thế nào?"
Hai người mở miệng lại giống như lửa cháy thêm dầu, làm cho khí huyết của Yên Lê vốn đã dâng lên liền phun ngay ra ngụm máu tươi nữa, ngất đi.
Mà giờ phút này sắc mặt Địch Lê cũng trầm xuống, nhưng lại không dám mở miệng nói gì.
"Hừ, đừng tưởng rằng thân thủ lợi hại là có thể ức chế được ngàn vạn ám vệ của hai nhà Phong Thủy. ",con ngươi Thủy Ảnh âm trầm vỗ vỗ tay, từ chỗ tối đi ra vô số ám vệ.
Hắn Thủy Ảnh cho dù là ngốc, nhưng mà không ở phút cuối cùng tự nhiên sẽ không lộ ra con bài chưa lật của mình, trước khi đi di tích thượng cổ này, gia chủ Thủy gia giao cho hắn một vạn ám vệ có thân thủ vô cùng tốt, hắn không tin là gia chủ Phong gia không cấp cho Địch Lê ám vệ, nếu như ám vệ hai nhà liên thủ, như vậy còn lo gì không đem bọn họ một lưới bắt hết?!
Nhưng mà sau khi toàn bộ ám vệ xuất hiện, sắc mặt Liệt Hỏa Kình Thương không có một tia biến hóa, giống như không đem một vạn cao thủ ám vệ này để vào trong mắt.
Mà Địch Lê nhìn thấy toàn bộ ám vệ của thủy gia trình diện, sau đó lại nhìn muội muội đã lâm vào hôn mê nằm trong ngực, lập tức con ngươi cũng trở nên lạnh lung, hiện lên một tia ngoan độc.
Đối với chỗ tối cũng vỗ vỗ tay, không bao lâu, lại là một vạn hắc y ám vệ xuất hiện, hai vạn ám vệ tập trung ở một chỗ, khí thế không thể khinh thường, giờ phút này Hỏa Liễn Túy và Mộc Thương Lan đều đã thu hồi biểu tình trêu đùa.
Đều là tứ đại gia tộc, bọn họ tự nhiên biết thực lực ám vệ mà tứ đại gia tộc bồi dường là như thế nào.
Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành nhìn đến nhiều ám vệ như vậy, lông mày cũng không dễ nhận ra cau lại.
Long Tứ Thiên thì lại quá sợ hãi, hắn là thiếu trang chủ của Ngự Long sơn trang , tất nhiên cũng có bồi dưỡng ám vệ, nhưng không có được cái khí thế này, võ công cao như thế này cũng chỉ có mấy người, giờ phút này họ tùy ý vỗ tay liền có hai vạn, nhiều ám vệ như vậy, bọn họ làm sao mà chống đỡ được? Nghĩ đến đây Long Tứ Thiên liền nhíu mày.
Mà giờ phút này Thương Hải Minh Nguyệt cũng có chút dại ra, vừa rồi bọn họ còn đang suy nghĩ xem Di Thất đại lục là chỗ nào, giờ phút này nhìn trận thế này, sợ rằng Di Thất đại lục còn cường đại hơn Lăng Thiên đại lục không biết mấy lần, có thể mặt không đổi sắc vỗ tay ra nhiều ám vệ thực lực mạnh mẽ như vậy, thế lực kia làm cho người ta hoảng sợ đến mức cứng lưỡi rồi.
U Tà nằm ở trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương mặt không đổi sắc, Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy hai vạn ám vệ này liền ôm thật chặt U Tà vào trong lòng, lấy thực lực của hắn từ lúc bắt đầu hắn đã cảm nhân được chỗ này ẩn nấp mấy vạn ám vệ, cho nên giờ phút này bọn họ xuất hiện, tất nhiên Liệt Hỏa Kình Thương sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
"Hừ, đều lên cho ta, đem bọn họ toàn bộ giết!", Thủy Ảnh cười lạnh đối với ám vệ phía sau mở miệng nói.
Nghe vậy, nhóm ám vệ lại không có chút do dự hướng về phía đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương đánh tiếp.
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, sau đó liền cùng ám vệ đánh nhau, xuống tay ác độc.
Chính là mới vừa rồi liền cùng những ám vệ kia dây dưa long trời lở đất, giờ phút này lại xuất hiện nhiều như vậy, từng phút đều phải cẩn thận để không bị ngã vào trong vũng bùn kia, mặc dù toàn là cao thủ nhưng Vụ Ảnh Khuynh Thành, Long Tứ Thiên, Mộc Lăng Phong cùng Thương Hải Minh Nguyệt cũng không ngăn cản được bao lâu.
Càng không cần nói đến Mộc Lăng Phong lúc này còn đang ôm Mộc Hoàn Hi trong lòng.
Giờ phút này sắc mặt Liệt Hỏa Kình Thương nghiêm lại, một tay đem U Tà ôm vào trong ngực, tay kia thì vận nội lực chém giết ám vệ quanh thân như chém củ cải.
Nhìn phần đông ám vệ ra tay đều không thể tiếp cận Liệt Hỏa Kình Thương, Thủy Ảnh cùng Địch Lê liếc mắt nhìn nhau, săc mặt trầm xuống, sau đó như nghĩ đến cái gì, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó liền gật gật đầu.
Tiếp theo, Địch Lê lấy ám vệ bốn phía làm điểm đẩy, cầm trường kiếm hướng về phía Liệt Hỏa Kình Thương đâm tới, nhưng mà Liệt Hỏa Kình Thương cũng không thèm để hắn vào mắt, chỉ là dùng lực hướng về phía cây kiếm kia mà đi.
Nhưng mà ở một khắc cuối cùng, kiếm trong tay Địch Lê chuyển hướng đâm về phía U Tà. Vừa rồi hắn mới nhìn ra, tuy rằng thế nhân đồn đãi Ma Vực Ma phi - Tức Mặc U Tà võ công nội lực đều là nhất đẳng , nhưng mà xem bộ dáng nàng bây giờ, sợ là bị thương mất nội lực.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy Địch Lê hướng kiếm về phía U Tà liền biến sắc, vội vàng thu lực bảo vệ U Tà, điểm yếu toàn thân cũng lộ ra, hễ gặp đến chuyện liên quan đến U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương luôn mất phương hướng như thế.
Cũng chính bởi vì vậy, Thủy Ảnh từ sau lưng đánh lén Liệt Hỏa Kình Thương liền cười lạnh một tiếng, ngưng tụ nội lực trong tay hướng về Liệt Hỏa Kình Thương đánh tới, nhưng mà một màn này liền bị U Tà nhìn thấy, lập tức con ngươi hổ phách U Tà co rụt lại, đánh vỡ sự cấm chế không được dùng nội lực, cũng ngưng tụ nội lực trong tay đánh một chưởng về phía Thủy Ảnh.
Mà Thủy Ảnh vẫn nghĩ rằng U Tà được Liệt Hỏa Kình Thương bảo hộ trong ngực chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt thôi, bởi vậy không có chút phòng bị nào, giờ phút này cảm nhận được một cỗ cường đại nội lực đánh tới, liền cảm nhận được hơi thở của tử vong đang đến gần.
Cỗ nội lực này so với Liệt Hỏa Kình Thương không kém mấy phần, tại sao hắn lại không biết ở Lăng Thiên đại lục còn có cao thủ bậc này?!
Nhưng mà giờ phút này hắn đã không kịp mà nghĩ nhiều như vậy, bởi vì nội lực cường đại của U Tà đã tới gần, hung hăng đem hắn đánh bay ra ngoài, sau khi ngã xuống liền phun ra một búng máu, sau đó liền ngất đi.
Mà Địch Lê cũng không ngờ tới U Tà đột nhiên ra tay, giờ phút này sắc mặt cũng vô cùng kinh hãi, mà Liệt Hỏa Kình Thương càng không thủ hạ lưu tình đem người trước mặt toàn bộ đánh bay.
Ở bên cạnh cảm nhận được U Tà dùng nội lực, con ngươi lục sắc hung hăng co rụt, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương, đưa cánh tay ôm lấy U Tà cũng bắt đầu run rẩy.
Ở xa mọi người liền quay đầu nhìn về phía U Tà, bởi vì áp chế nội lực, mà bây giờ lại phóng xuất ra nội lực lớn như thế, bất chợt huyết lưu khởi động nhanh hơn, U Tà liền phun ra một ngụm máu tươi, nhiều điểm như mai huyết dính ở trên khuông mặt tuấn mỹ của Liệt Hỏa Kình Thương.
Mà U Tà không kịp nói ra một câu nào, hai tròng mắt liền nhắm lại ngã vào trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương.
Cửu tử nhất sinh độc phát, giờ phút này cho dù có là Đại La thần tiên cũng không cứu sống được U Tà !
Liệt Hỏa Kình Thương cảm nhận được trên gương mặt có nhiều điểm huyết ấm áp, sau đó nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt U Tà, cảm nhận được sự lạnh lẽo cùng tái nhợt, hai mắt Liệt Hỏa Kình Thương đột nhiên đỏ đậm, nhanh chóng ôm chặt U Tà đã dần mất di sinh khí, ngửa đầu về phía chân trời kêu lên một tiếng thê lương: "A... !"
Thanh âm này chấn động tận chín tầng mây, nguyên bản đang đánh nhau khó dừng lại, giờ khắc này mọi người đều ngừng động.
Chỉ vì một tiếng tê rống hỗn loạn bi thương, vô cùng tuyệt vọng làm cho tất cả mọi người rung động tâm can, thanh âm nam tử kia giống như con sói đầu đàn mất đi bạn đồng hành, trầm thấp mà lại khàn khàn.
Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan nhìn thấy U Tà ở trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương đã không còn sinh khí, sắc mặt đều hoảng sợ trắng bệch, mà Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng không còn bộ dáng lạnh như băng nữa, săc mặt đại biến vọt lại đây.
Mà Liệt Hỏa Kình Thương cũng không ngăn cản, Vụ Ảnh Khuynh Thành muốn bảo vệ trái tim U Tà, để ngăn ngừa cửu tử nhất sinh ăn mòn vào tim thì sẽ nhanh chóng thăng thiên.
Nhưng mà chính vì như thế, hắn cũng không có chút nắm chắc có thể cứu tỉnh U Tà, cửu tử nhất sinh chi độc, chỉ cần vận dụng nội lực, liền thật sự vô phương cứu chữa!
Nhưng khi Vụ Ảnh Khuynh Thành đưa tay đặt lên mạch đập của U Tà sắc mặt liền đại biến.
Vốn dĩ hai mắt đỏ đậm Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy sắc mặt của Vụ Ảnh Khuynh Thành, không khỏi lớn tiếng mở miệng chất vấn nói, "Tà Nhi của ta làm sao vậy? !"
Vụ Ảnh Khuynh Thành nghe vậy lại nâng mắt nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, nói ra một câu làm cho trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang.
"Nàng, mang thai ."
(*Vy Nhi: Nghe được tin này không biết Thương ca nên mừng hay lo đây a....:( )