"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vòng tỷ thí thứ nhất, phú thi! Mà nội dung phú thi lần này sẽ khác với ngày trước, không phải là đề tài tùy ý, lần này viết về lễ hội bách hoa chương và ngày thất tịch, thời gian là một nén nhang, sau khi mọi người nghĩ ra sẽ viết lên giấy rồi đưa cho ta".
Giờ phút này, bốn tố liền đứng thành hình tam giác, trên bàn trước mặt mỗi tổ đều là giấy, bút và mực.
Mà nghe nói như thế, sắc mặt Tức Mặc Vãn Nguyệt nhất thời trắng bạch, nếu là thi liên quan đến thất tịch thì nàng đã lâu không có đọc qua? Nghĩ đến đây liền hung hăng trừng mắt nhìn U Tà, nếu không phải vì nàng ta và nhiếp chính vương đột nhiên tham gia, thì người ta đã không làm ra nhiều trò như vậy, chết tiệt!
Trên khán đài một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài thanh âm cúi đầu thảo luận, chỉ có tổ của U Tà và Liệt Hỏa Kình Thương là tổ sắc mặt vẫn như thường, cũng không có thảo luận, ngay tại lúc hương sắp cháy hết, U Tà mới cầm bút viết lên trên giấy, sau khi viết xong, ánh mắt của Liệt Hỏa Kình Thương dừng lại trên giấy, không bao lâu, sắc mặt liền tràn đầy sợ hãi cùng tán thưởng.
Thời gian một nén nhang qua đi.
"Tốt lắm, chư vị, đã hết giờ " Người của sơn trang Ngự Long phái đến, đi tới tổ của Tức Mặc Vãn Nguyệt đầu tiên, chỉ thấy trên tờ giấy trắng kia có dòng chữ thanh tú, rõ ràng là do Tức Mặc Vãn Nguyệt tự tay viết.
"Yên tiêu Vi Nguyệt đạm trường không
Ngân hà thu kỳ vạn cổ cùng
Mấy phần hoan tình cùng cách hận
Hàng năm cũng lúc này tiêu trung.",
Những câu thơ này quả thật là tuyệt đỉnh, thực là siêu việt. Mà dưới đài cũng là vang lên từng đợt khen ngợi, Tức Mặc Vãn Nguyệt kiêu ngạo ngẩng cao đầu, vô cùng tự phụ.
Theo sau đó là Tức Mặc Vãn Tinh cùng Long Tứ Thiên ,
"Một đạo cầu Hỉ Thước hoành miểu miểu
Ngàn thanh ngọc bội quá lanh canh
Biệt ly còn có kinh năm khách
Trướng vọng không bằng hà cổ tinh."
Khi vừa đọc thơ xong, ở dưới khán đài không khỏi vang lên tiếng ồ kinh ngạc, xem ra Bách hoa hội đèn lồng lần này thật là ngọa hổ tàng long, những câu thơ hôm nay quả thực rất hay.
Rồi sau đó tổ của Liễu Niệm Tình và Trương Tử Khiêm chủ động rút lui, tuy hai người đều rất có tài hoa, nhưng ở đây toàn ngọa hổ tàng long, bọn họ thực sự không có khả năng thắng được.
Cuối cùng là tổ U Tà và Liệt Hỏa Kình Thương, mà khi người của Ngự Long sơn trang nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy thì sợ hãi.
Vừa nãy tận mắt hắn thấy bài thi này là do chính tay cô nương che mặt kia viết, nhưng đây là phong văn của bậc đế vương, chữ viết cứng cáp hữu lực, làm lòng người phát ra rung động mạnh mẽ. Câu văn hiện ra thiên quân vạn mã đang đạp gió cưỡi mây, chỉ bằng một câu văn lại có thể miêu tả được như vậy?
"Tiêm vân làm khéo, phi tinh truyền hận, ngân hà xa xôi ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số.
Nhu tình như nước, ngày cưới như mộng, nhẫn cố cầu Hỉ Thước đường về!
Hai tình nếu là lâu dài khi, lại khởi tại triều sớm tối mộ!"
Vừa dứt lời, bốn phía im lặng không một tiếng động, tất cả mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong câu thơ, không bao lâu sau một trận tán thưởng truyền đến, tiếng vỗ tay vang vọng.
"Ha ha, hay, Hai tình nếu là lâu dài khi, lại khởi tại triều sớm tối mộ! Đúng là một nữ tử kỳ tài!", Long Tứ Thiên vô cùng tán thưởng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chính Tây Việt Tiêu giờ phút này cũng là vẻ mặt tán thưởng, hắn sao lại không biết ở Nguyệt Thần quốc có nữ tử tài hoa hơn người như vậy?!
Mà những câu thơ của U Tà viết khi rơi vào trong mắt hai người, sự tán thưởng và ý cười đều biến mất không thấy, chỉ còn lại sự ngưng trọng, sợ hãi, có thể viết ra những câu thơ đầy cuồng vọng, bá khí như vậy thì phải là một người vô cùng tài hoa, nếu như được nàng tương trợ, vậy thì sẽ rất may mắn.
Ánh mắt Liệt Hỏa Kình Thương nheo lại, nàng không phải là phế vật, chỉ cần có chất xúc tác thì nàng sẽ hóa phượng hoàng! Nữ Tử như vậy trong thiên hạ này rất hiếm, nếu nàng có gương mặt tuyệt đẹp thì sợ sẽ làm cho tứ quốc rung chuyển, tranh nhau cướp đoạt.
"Như vậy phần phú thi thì cô nương này cùng nhiếp chính vương dành chiến thắng! Bây giờ là phần thi thứ hai nội lực!", Vừa dứt lời, mấy người còn lại đều liếc nhìn nhau, tỷ thí cùng chiến thần Liệt Hỏa Kình Thương-nội lực thần bí khó lường. Nhìn ra được sự e ngại trong mắt mấy người đó, U Tà thản nhiên liếc mắt, sau đó lạnh lùng nói: "Trực tiếp tỷ thí vòng thi cuối cùng đi" .
Có thể không cần đánh nhau với Liệt Hỏa Kình Thương, hai tổ còn lại đều gật đầu đồng ý, mà Liệt Hỏa Kình Thương chỉ nhíu mày chứ không nói.
"Được, vậy thì vòng ba: Đoán đố đèn, trên đài sẽ có mười cái đèn để mỗi tổ đoán, trong thời gian một nén nhang, tổ nào đoán đúng nhiều nhất sẽ thắng!" Vừa nói xong, trên bàn mỗi tổ đều có một tờ giấy, phải viết tên từng cái đèn lồng lên giấy trong thời gian một nén hương.
Điều này làm cho hai tổ Tức Mặc Vãn Nguyệt và Tức Mặc Vãn Tinh đều nhíu mày lại, lập tức vừa nhìn những đèn lồng mới được thắp nến vừa đoán, còn hai người U Tà và Kình Thương không hề gấp chút nào.
"Chẳng lẽ cô nương kia lại không đoán được một chiếc đèn lồng nào? Như vậy không phải là sẽ liên lụy tới Vương gia sao?" Nhìn trên đài thấy U Tà không nhìn đèn lồng, Hồn Thiên mở miệng than thở nói, nhưng không ngờ lại bị Hàn Mai đứng không xa nghe thấy.
Hàn Mai lập tức giận dữ, nói: "Câm miệng của ngươi lại, cẩn thận không bổn cô nương không khách khí với ngươi đâu!" Nghe được lời nói như vậy, Hồn Thiên vô cùng ngạc nhiên, nghe thấy lời nói của hắn, chỉ sợ nội lực sẽ cực cao, tuổi trẻ như vậy mà đã có nội lực thuộc hàng cao thủ, thiên phú đều có thể so sánh cùng bốn người bọn hắn.
Mà nghe được lời nói của nàng thì hắn biết nàng là thị nữ của nữ tử trên đài kia. Chỉ là thị nữ mà cũng đã thuộc hàng cao thủ hiếm thấy? Vậy thì thế lực đằng sau của nữ tử trên đài kia tuyệt đối không thể khinh thường!
"Cô nương, tại hạ không phải là cố ý , mong cô nương thứ lỗi!" Hồn Thiên nghĩ nghĩ, xong hướng Hàn Mai xin lỗi chân thành, ai ngờ Hàn Mai chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý đến Hồn Thiên, Hồn Thiên sờ sờ mũi, chẳng lẽ bộ dạng của hắn xấu vậy sao? Hắn nhớ rõ là khi ở Ma Vực hay là phủ Nhiếp Chính Vương thì có không ít cô nương ái mộ hắn mà? Sao mới vừa đi ra khỏi Phong Mâu quốc lại thay đổi như vậy?
Lập tức, Hồn Thiên quay sang, liếc nhìn Hàn Mai một cái, nhưng cái liếc mắt này lại làm Hồn Thiên ngẩn người, một thân hồng nhạt màu hoa sen, tà váy dài thướt tha, thắt lưng nhỏ nhắn, cơ thể mềm mại, nõn nà, khí chất thoát tục. Hắn đã gặp qua không ít thị nữ, nhưng hắn chưa thấy qua thị nữ nào thanh nhã thoát tục như vậy!