• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: ღ Vy Nhi ღ

Thủy Khiêm Mạch cười cười nhìn bóng dáng U Tà, sau đó lại nhìn Bích U thảo trong tay, thân mình chợt lóe liền biến mất khỏi lầy Mê Vụ, đi về hướng Di Thất đại lục.

Còn U Tà lại khẽ cong khóe miệng mang theo Hồn Thiên cùng Hàn Mai đi đến Thiên Hải Vực. Hồn Thiên cùng Hàn Mai đi theo phía sau U Tà có chút hai mặt nhìn nhau, bất quá hai người cũng rất cao hứng, mẫu thân của chủ tử đã tìm được rồi, hiện tại chỉ là nàng và tiểu thư chưa có gặp mặt, ngày sau người một nhà đoàn tụ chẳng phải sẽ cực hoà thuận vui vẻ sao?

Nghĩ đến đây Hồn Thiên cùng Hàn Mai đều liếc nhìn nhau, thần sắc tràn đầy kích động, lần này trở về cửu tử nhất sinh của tiểu thư sẽ được giải , Phệ tâm cổ của chủ tử cũng sẽ được giải, hết thảy đều rất tốt rồi.

Cứ như thế ba người liền đi đến Thiên Hải Vực.

Mà bên kia, Liệt Hỏa Kình Thương lẳng lặng ngồi ở trong phòng hồi lâu xong liền ngẩng lên, mặt không đổi sắc, tuy rằng không có chút biểu tình nào, nhưng lãnh khí âm hàn trong ánh mắt của hắn lại làm cho người ta kinh hãi không thôi.

Vẫn đứng ở ngoài cửa, mấy người Hồn Ảnh cảm nhận được hơi thở của Liệt Hỏa Kình Thương, nhất thời lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy ớn lạnh tận xương, bọn họ không kiềm chế được đều rùng mình một cái, "Chủ. . . Chủ tử, Hồn Thiên cùng Hàn Mai truyền tin tức đến, nói Vương phi đã đi đến Thiên Hải Vực, ở đầm lầy Mê Vụ cũng không gặp phải nguy hiểm gì, thỉnh chủ tử yên tâm!"

Nghe vậy ánh mắt Liệt Hỏa Kình Thương hiện lên một tia an tâm, sau đó lại lãnh liệt từ tính mở miệng nói, "Không sao là tốt rồi, các ngươi theo ta đi thư phòng, Hoa Tàn quốc an ổn cũng đã lâu lắm rồi đấy."

Liệt Hỏa Kình Thương ý vị thâm trường nói xong đó câu đó liền dẫn đầu đi đến ngự thư phòng, mà bọn người Hồn Ảnh thì hưng phấn liếc nhau, nói như vậy có phải bọn họ sẽ được động thủ hay không đây? Đã lâu không động thủ, tay chân đều ngứa a! Ha ha ha!

Nghĩ đến đây mấy người nhịn không được hô to, chờ Hồn Thiên trở về khẳng định sẽ ngưỡng mộ cùng ganh tị với bọn họ cho xem, ha ha.

Sau đó mấy người đi theo Liệt Hỏa Kình Thương đến ngự thư phòng.

Giờ phút này Hoa Tàn quốc bề ngoài bình tĩnh, kì thực nội bộ đã có chút hỗn loạn không chịu nổi.

"Vô Tình, như thế nào hôm nay lại đến chỗ ta vậy? Vị Ương công chúa đâu?", Tức Mặc Vãn Tinh nhìn Liệt Hỏa Vô Tình đang nằm ở bên cạnh chính mình, sau đó mị nhãn như tơ (ánh mắt lẳng lơ, mềm mại như tơ) mở miệng hỏi, ngữ khí ôn nhu như nước.

Nghe vậy sắc mặt Liệt Hỏa Vô Tình đen lại, vốn tưởng rằng chỉ cần hắn bên ngoài đối xử với Hoa Nghê Thường tốt một chút, làm gì cũng đều nghe theo nàng một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng dù như vậy vẫn không thể thu được lòng của nàng, nàng thế nhưng ba ngày nửa tháng lại thú một vài nam tử anh tuấn tiến cung, chuyện này quả thực là dọa hắn đến cực điểm!

Liệt Hỏa Vô Tình nghĩ như vậy, nhưng hắn có điều không biết, trước khi cùng hắn đại hôn, Hoa Nghê Thường cũng đã như vậy. Thân là đích hoàng nữ duy nhất của Hoa Tàn quốc đương nhiên là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ngày sau còn có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, làm sao có thể chỉ cam tâm có một người nam nhân là hắn chứ.

Liệt Hỏa Vô Tình càng nghĩ lại càng giận dữ, lập tức xoay người lên chút không hề ôn nhu phát tiết trên người Tức Mặc Vãn Tinh. Mà Tức Mặc Vãn Tinh cũng bởi vì hắn không ôn nhu nên có chút đau, lập tức hơi nhíu mi lại, nhưng không mở miệng ngăn cản.

Sau khi Tức Mặc Vãn Tinh dần dần thích ứng, hai tay cũng gắt gao ôm lấy thắt lưng Liệt Hỏa Vô Tình, ánh mắt hiện lên một tia đắc ý, nhất quốc công chúa thì sao chứ, có nhiều nam nhân như vậy nhưng chẳng phải vẫn không có được tâm của nam nhân này sao?

Liệt Hỏa Vô Tình chính là của Tức Mặc Vãn Tinh nàng, tuy rằng người nàng yêu không phải hắn, nhưng nếu hắn đã trở thành nam nhân duy nhất mà nàng nhận định, vậy thì về sau nàng liền toàn tâm toàn ý đối với hắn?

Nghĩ như vậy Tức Mặc Vãn Tinh càng tận lực phối hợp với Liệt Hỏa Vô Tình, điều này làm cho Liệt Hỏa Vô Tình tìm được cảm giác đế vương lúc trước, điều này không khỏi làm hắn mừng rỡ, đối với Tức Mặc Vãn Tinh cũng ôn nhu rất nhiều.

Rất nhanh một hồi triền miên liền chấm dứt, Tức Mặc Vãn Tinh ghé vào trước ngực Liệt Hỏa Vô Tình, hơi thở có chút hổn hển nói, "Vô Tình, ta yêu chàng, thực yêu thực yêu chàng".

Nghe vậy bàn tay Liệt Hỏa Vô Tình đang vỗ về Tức Mặc Vãn Tinh nhẹ nhàng đi xuống dưới, cũng nhu tình như nước nói, "Tinh Nhi, ngày sau kêu ta phu quân đi, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng không danh không phân như vậy đi theo ta, chờ sau khi ta lấy được toàn bộ bình quyền Hoa Tàn quốc, ta liền xưng bá Lăng Thiên đại lục, đến lúc đó tất nhiên ta sẽ thú nàng!"

Nghe vậy tâm tư Tức Mặc Vãn Tinh liền động, nàng đã sớm nhìn ra Liệt Hỏa Vô Tình tiếp cận Hoa Nghê Thường khẳng định là có mục đích khác, thì ra mục đích của hắn đó là lợi dụng binh lực của Hoa Tàn quốc xưng bá thiên hạ. Nghĩ đến đây Tức Mặc Vãn Tinh liền cao hứng, vốn tưởng rằng quãng đời còn lại của nàng đều chỉ có thể như vậy, nhưng thật không ngờ Liệt Hỏa Vô Tình thế nhưng lại hứa với nàng như vậy, ngày sau sẽ thú nàng.

Vậy có phải sẽ có một ngày nàng trở thành nữ nhân của đệ nhất bá chủ Lăng Thiên đại lục hay không? Điều này chẳng phải so với cái gì mà nữ nhi Trấn quốc đại tướng quân, cái gì mà đích hoàng nữ của một quốc gia đều cao hơn sao?

Nghĩ đến đây Tức Mặc Vãn Tinh càng tận lực mềm mại, ngón tay mảnh khảnh mơn chớn vẽ loạn ở trước ngực Liệt Hỏa Vô Tình, mị hoặc mở miệng nói, "Hảo, chàng không được nuốt lời đó, ta sẽ chờ chàng thú ta ".

"Ha ha, tiểu yêu tinh, làm sao có thể quên chứ, ta nhất định sẽ thú nàng!", Liệt Hỏa Vô Tình bị ngón tay Tức Mặc Vãn Tinh dụ hoặc mà hô hấp lại trở nên đứt quãng, đêm nay, âm thanh gầm nhẹ, rên rỉ vang lên không ngớt...

Mà một nơi khác, Hoa Nghê Thường cũng cùng một nam tử anh tuấn triền miên, nhưng mà không bao lâu khi nam tử anh tuấn kia động thân mình, Hoa Nghê Thường liền nhíu chặt mi, cảm thấy bụng đau đớn nói không nên lời, hạ thân còn xuất hiện một dòng nước ấm.

Nhưng mà nam tử ở phía trên hiện đang đắm chìm trong sung sướng triền miên tự nhiên là không hề phát hiện ra điểm bất thường của Hoa Nghê Thường, vẫn tiếp tục mãnh liệt di động thân thể của chính mình. Không bao lâu sau Hoa Nghê Thường liền cảm thấy không thích hợp, bụng càng ngày càng đau đớn, lập tức cau mày mở miệng nói, "Ngừng. . . Dừng lại, đau. . .", Hoa Nghê Thường nói xong lời này liền ngất đi.

Mà nam tử anh tuấn kia vẫn như trước ghé vào trên người Hoa Nghê Thường sắc mặt lập tức trắng bệch. Vốn tưởng rằng được Hoa Nghê Thường thu vào hoàng cung Hoa Tàn, ngày sau khẳng định sẽ được bay lên cành cao, ai ngờ hôm nay làm loại chuyện này, nàng thế nhưng cứ như vậy liền chết ngất đi, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Sau đó nam tử kia lại cảm giác được trên người Hoa Nghê Thường dường như có từng trận dòng nước ấm trào ra, nhất thời kinh hãi, chỉ thấy trên vật thể nam nhân kia hỗn loạn nhiều điểm huyết sắc màu đỏ tươi, dưới hạ thân của nàng ta còn có cục thịt gì đó trôi theo ra, giờ phút này nam tử kia quá mức sợ hãi, sau đó hướng về phía ngoài cửa hô lớn, "Người đâu, mau tới đây, công chúa chết ngất rồi, mau tới a !"

Nghe vậy nhóm thị vệ, cung nữ vốn đứng ở ngoài cửa tưởng tượng cảnh Hoa Nghê Thường cùng nam tử anh tuấn này làm việc nhất thời cả kinh, sau đó toàn bộ chạy vào trong phòng. Liền nhìn thấy Hoa Nghê Thường trần như nhộng nằm ở trên giường, hạ thân còn đang chảy ra những cục thịt nho nhỏ, bọn thị vệ cả kinh xoay người chạy ra ngoài, mà mấy cung nữ đều liếc mắt nhìn nhau tiến đến mặc quần áo cho Hoa Nghê Thường.

Mấy tên thị vệ kia khi chạy ra khỏi phòng thì sắc mặt ửng hồng, sau khi lấy lại tinh thần liền kêu người đi đến Thái Y viện truyền thái y.

Qua hồi lâu, Hoa Thích cùng Liệt Hỏa Vô Tình vốn đang triền miên ở chỗ Tức Mặc Vãn Tinh đều tiến đến, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, thỉnh thoảng còn có tiếng thở dài của y nữ truyền ra, hai người đều nhíu mày. Chỉ là Hoa Thích đầy lo lắng nhíu mày, mà Liệt Hỏa Vô Tình lại là ghét bỏ nhíu mày.

Cứ như thế, không bao lâu nhóm y nữ từng bước từng bước đi ra, hành lễ với Hoa Thích cùng Liệt Hỏa Vô Tình.

"Không cần đa lễ, mau nói, Thường Nhi thế nào rồi? Mau nói!", tuy rằng Liệt Hỏa Vô Tình đối với Hoa Nghê Thường quả thật là bất mãn, nhưng trước khi lấy được toàn bộ binh quyền của Hoa Tàn quốc, hắn tất nhiên muốn ở trước mặt Hoa Thích sắm vai một cái hảo nam nhân tuyệt sắc, bằng không như thế nào có thể làm cho Hoa Thích tín nhiệm hắn chứ?

Mà Hoa Thích ở bên cạnh quả thật cảm thấy Liệt Hỏa Vô Tình thật sự không tồi, Hoa Nghê Thường cùng nam nhân khác đã xảy ra loại sự tình này vậy mà hắn còn khẩn trương, lo lắng cho Hoa Nghê Thường như vậy, Hoa Thích rất là vừa lòng .

"Chuyện này. . . Phò mã chớ lo lắng, công chúa điện hạ nàng. . . Nàng chính là sảy thai, cũng không đáng ngại ", y nữ kia nhìn Liệt Hỏa Vô Tình kích động như vậy, sau đó run rẩy mở miệng nói.

Nghe vậy đồng tử Liệt Hỏa Vô Tình co rụt lại, còn Hoa Thích cước bộ run lên, kinh hãi lui lại mấy bước cũng may có cung nữ phía sau đỡ lấy bà.

"Ngươi, ngươi nói cái gì? Nàng. . . Nàng sảy thai ?!", Liệt Hỏa Vô Tình lập tức có chút không dám tin mở miệng nói, mấy ngày trước Hoa Nghê Thường vẫn còn ở cùng với hắn, mấy ngày gần đây mới bắt đầu cùng nam nhân khác triền miên, nói như vậy đứa nhỏ này. . . Là của hắn ? !

Nghĩ đến đây nắm tay Liệt Hỏa Vô Tình ở trong ống tay áo hung hăng siết chặt. Trước kia hắn thân là đế vương, nhưng con giống (t*ng trùng) loãng, chưa bao giờ có phi tử nào có thể hoài đứa nhỏ của hắn, nay thật vất vả hắn mới có được đứa nhỏ đầu tiên, đứa nhỏ này thế nhưng lại bị nữ nhân của chính hắn cùng nam nhân khác triền miên mà mất, quả thực là thiên đại vũ nhục!

Hoa Thích cũng không dám tin, đứa nhỏ đầu tiên của nữ nhi, tôn tử đầu tiên của bà thế nhưng cứ như vậy mà mất đi?

"Vậy Thường Nhi không có việc gì chứ?", Hoa Thích thất vọng cùng không dám tin, xong giống như nhớ tới gì đó liền lớn tiếng hỏi y nữ kia, ngữ khí cực kì lo lắng, nếu như vì sảy thai lần này về sau không thể sinh dục được nữa,vậy thì Hoa Tàn quốc của bà thật sự xong rồi.

"Nữ hoàng bệ hạ thỉnh yên tâm, công chúa cũng không có trở ngại, chỉ là. . . việc sinh hoạt khuê phòng rất thường xuyên, cho nên đứa nhỏ mới bị sảy, nếu như ngày sau tỉ mỉ điều dưỡng, đứa nhỏ vẫn là sẽ có ", y nữ kia đương nhiên là biết Hoa Thích lo lắng cái gì. Giờ phút này Hoa Tàn quốc chỉ có duy nhất một vị hoàng nữ, nếu như có gì không hay xảy ra vậy thì Hoa Tàn cũng sẽ tuyệt hậu.

Sau khi biết Hoa Nghê Thường cũng không có trở ngại, Hoa Thích lại nhìn về phía Liệt Hỏa Vô Tình ở bên cạnh, trong đáy mắt tràn đầy sự không đành lòng, đứa nhỏ này là của ai bà đương nhiên cũng biết, nhưng nào ngờ thế sự vô thường, một người từng là đế vương, thế nhưng lại xảy ra nhiều biến cố như vậy, nay ở Hoa Tàn quốc còn phải chịu vũ nhục như thế.

Thân là nữ hoàng Hoa Thích tự nhiên biết uy nghiêm của đế vương một quốc, Liệt Hỏa Vô Tình có thể dễ dàng tha thứ việc nữ nhân của mình cùng nam nhân khác ở bên nhau đã là chuyện rất là bất khả tư nghị, nay hắn đứa nhỏ đầu tiên của hắn thế nhưng lại vì như vậy mà mất đi, trong lòng hắn tất nhiên sẽ rất thống khổ .

Nhưng mà dưới ánh mắt của Hoa Thích, Liệt Hỏa Vô Tình ngẩng đầu lên, trên mặt không có một tia biến hóa, sau đó là nói với Hoa Thích, "Mẫu hoàng, Thường Nhi lúc này vừa mới sảy thai, cần phải tịnh dưỡng thân mình cho tốt, như vậy đi, sau này ta liền ở lại đây chiếu cố nàng, sắc trời đã muộn, mẫu hoàng nên trở về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lâm triều nữa ".

Hoa thích nghe thanh âm Liệt Hỏa Vô Tình bình tĩnh, lập tức kinh ngạc, xong cũng yên tâm, mở miệng nói với Liệt Hỏa Vô Tình, "Hảo, ngươi chiếu cố Thường Nhi cho tốt, mẫu hoàng liền đi về trước ."

Nói xong sau Hoa Thích cẩn thận bước từng bước rời khỏi Lưu Hân điện. Sau khi Liệt Hỏa Vô Tình nhìn Hoa Thích rời khỏi liền cất bước vào phòng, hơn nữa còn hạ lệnh, "Không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào!"

Cung nữ ngoài cửa nghe vậy cũng không dám nhiều lời, nhu thuận nói, "Dạ, phò mã, nô tỳ tuân mệnh!"

Sau khi Liệt Hỏa Vô Tình đi vào phòng, liền ngửi thấy một cỗ hương vị triền miên nồng đậm, sắc mặt lại âm trầm xuống, đi tới bên cạnh Hoa Nghê Thường, chỉ thấy nàng nhắm mắt nằm ở trên giường, trên cổ trắng nõn vẫn còn nhiều điểm dấu hôn hồng nhạt, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn như cũ không che được xuân sắc mị hoặc.

Liệt Hỏa Vô Tình lạnh lùng nhìn Hoa Nghê Thường, dưới ánh mắt lạnh như băng kia, Hoa Nghê Thường dần dần chuyển tỉnh, vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Liệt Hỏa Vô Tình đầy thương tâm, phẫn nộ, chỉ trích, lập tức ánh mắt nàng cũng giật thót lại, mở miệng nói, "Phu. . . Phu quân chàng làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì ?"

Nhìn thấy Hoa Nghê Thường đã tỉnh, ánh mắt Liệt Hỏa Vô Tình vòng vo lưu chuyển, trở nên đau lòng mà thâm tình, đi qua đi cầm tay Hoa Nghê Thường nói, "Thường Nhi, dù cho nàng muốn cùng nam nhân khác triền miên ta cũng sẽ không nói gì, vì dù sao nàng cũng là công chúa duy nhất của một quốc gia, nhưng mà nàng sao có thể mặc kệ con của chúng ta không thèm để ý chứ, hài tử là vô tội mà!"

Hoa Nghê Thường nghe lời nói của Liệt Hỏa Vô Tìn, lại sờ sờ bụng chính mình, hạnh mâu cũng lập tức tràn đầy bi thống, sau đó liền nhào vào trong lòng Liệt Hỏa Vô Tình, "Phu quân, thực xin lỗi, Thường Nhi không phải cố ý, Thường Nhi cam đoan với chàng, sau này sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa ."

Liệt Hỏa Vô Tình do dự một chút rồi cũng đưa tay ôm lấy Hoa Nghê Thường, chỉ là trong ánh mắt tràn đầy chán ghét, vừa mới cùng nam nhân khác triền miên xong thế nhưng liền yêu thương nhung nhớ hắn, quả thực là ghê tởm đến cực điểm.

Nhưng mà thanh âm Liệt Hỏa Vô Tình cũng không thay đổi, "Tốt lắm, Thường Nhi, chúng ta còn trẻ, đứa nhỏ còn có thể có, không cần như vậy ", Hoa Nghê Thường nghe Liệt Hỏa Vô Tình ôn nhu tinh tế an ủi, trong lòng càng cảm thấy có lỗi với hắn, lập tức đưa tay len vào trong quần áo của Liệt Hỏa Vô Tình, thanh âm mị hoặc nói, "Phu quân, hiện tại Thường Nhi sẽ, chúng ta rất nhanh sẽ lại có đứa nhỏ ."

Liệt Hỏa Vô Tình nhìn bàn tay của Hoa Nghê Thường đang sờ soạng trước ngực mình, chán ghét trong mắt càng sâu, thật sự là cái nữ nhân không chịu nổi cô đơn! Tuy rằng ghét nhưng lại không thể cự tuyệt, dù gì nàng đã không để ý thân thể của chính mình như vậy mà muốn cùng hắn triền miên, hắn là một nam nhân lại làm sao lại cự tuyệt chứ?

Lập tức hai người lại diễn ra một màn xuân sắc trên giường. . .

Mà Tức Mặc Vãn Tinh vẫn đứng ở cách Lưu Hân điện không xa biết Hoa Nghê Thường sảy thai thì vô cùng mừng rỡ, lại thấy Liệt Hỏa Vô Tình ngủ lại Lưu Hân điện cũng không quá để ý, xong nàng lại sờ sờ bụng chính mình, cười lạnh nói, "Hoa Nghê Thường, công chúa thì như thế nào, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, chỉ có ta, Tức Mặc Vãn Tinh, mới có thể hoài trưởng tử của Vô Tình !"

Sau đó Tức Mặc Vãn Tinh liền rời khỏi Lưu Hân điện.

Còn U Tà mang theo Hồn Thiên cùng Hàn Mai cũng đã đến Thiên Hải Vực.

Lần này đi vào Thiên Hải Vực đã không giống như lần trước đi đến di tích thượng cổ, Thiên Hải Vực không giống lần trước náo nhiệt như vậy, nhưng cũng không hề thê lương, vẫn đầy vẻ gấm hoa như trước.

"Tiểu thư, chúng ta hiện tại đi đâu?", đi vào Thiên Hải Vực, Hàn Mai liền mở miệng hỏi, hiện tại thực không biết nên đi nơi nào trước.

Nghe vậy con ngươi U Tà lóe lóe nói, "Cũng đã lâu ngày không gặp Thương Hải Minh Nguyệt rồi, không bằng đến Vực chủ phủ đi ."

Nghe vậy Hồn Thiên cùng Hàn Mai liếc nhau rồi đều gật gật đầu, sau đó ba người liền đi về hướng Vực chủ phủ.

Vực chủ phủ vẫn như lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vậy, Hồn Thiên tiến lên gõ cửa, không bao lâu liền có người ra mở cửa, mà người mở cửa chính là vị Phúc bá lần trước, hiển nhiên Phúc bá còn nhận ra mấy người, "Thì ra là các vị khách quý, mời vào, Vực chủ chúng ta lúc này đang dùng bữa, chi bằng cùng nhau ăn chút đi ."

Phúc bá vẫn hòa ái như trước, chỉ là lúc mới nhìn thấy mấy người U Tà thì có chút kinh ngạc một phen, chuyện di tích thượng cổ đã qua, Thiên Hải Vực tựa hồ cũng không có lý do gì để cho mấy người bọn họ phải đến đây, bất quá bọn họ có thể đến Vực chủ phủ cũng là cho Vực chủ phụ thiên đại mặt mũi rồi.

Sau đó Phúc bá dẫn ba người U Tà đi về phòng ăn, mà giờ phút này Thương Hải Minh Nguyệt đúng là đang dùng bữa, khi nhìn thấy U Tà, Thương Hải Minh Nguyệt cũng có chút sửng sốt, nhưng lập tức cười mở miệng nói, "Ma phi đại giá quang lâm không có tiếp đón từ xa, chi bằng cùng nhau ngồi xuống dùng bữa, người thấy sao?"

"Được", nghe vậy U Tà cũng khẽ cười cười mở miệng nói, sau đó ngồi ở bên cạnh Thương Hải Minh Nguyệt, mà Hồn Thiên cùng Hàn Mai cũng được Phúc bá an bài đến nơi khác dùng bữa.

Nhìn tất cả mọi người lui xuống, Thương Hải Minh Nguyệt mới cười nói với U Tà, "Người đến Thiên Hải Vực là có việc gì? Cần hỗ trợ sao?"

Nghe vậy U Tà thản nhiên gật gật đầu, nàng quả thật cần hỗ trợ, "Ta muốn ngươi tìm giúp ta vài người có kỹ năng lặn tốt nhất xuống biển giúp ta tìm san hô", thanh âm U Tà trong trẻo pha chút lạnh lùng mà hờ hững.

Nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt nhíu mi, san hô tham, "Không phải là có ai trúng cửu tử nhất sinh chứ?" Bởi vì toàn bộ Lăng Thiên đại lục chỉ có duy nhất Thiên Hải Vực mới có san hô tham, cho nên đối với việc điều chế thuốc giải cửu tử nhất sinh cần san hô tham nàng đương nhiên biết.

Nghe thấy lời Thương Hải Minh Nguyệt nói U Tà cũng không kinh ngạc, thản nhiên gật gật đầu nói, "Phải, cho nên ta cần san hô tham, nếu như một mình ta đi tìm, tất nhiên sẽ không có kết quả gì ."

Nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt nhíu mày càng sâu, nhìn nhìn bụng U Tà dã nhô cao, cổ quái nói, "Không cần xuống biển tìm, san hô tham này Vực chủ phủ của ta có một gốc, liền cho người đi!"

Nghe nói như thế U Tà mới có chút kinh ngạc, san hô tham có bao nhiêu trân quý nàng biết chứ, vậy mà lại dễ dàng cho nàng như vậy?

"Có yêu cầu gì, ngươi có thể nói", U Tà thản nhiên mở miệng, nàng cũng không cho rằng nàng cùng Thương Hải Minh Nguyệt có thân tình đến mức trong nháy mắt có thể đem báu vật trân quý như san hô tham tặng nàng.

Nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt cũng không khách khí, lập tức mở miệng nói, "Lúc này Lăng Thiên đại loạn, ta chỉ hy vọng Thiên Hải Vực có thể không bị liên lụy mà thôi, chỉ cần Phong Mâu đế quốc không động thủ với Thiên Hải Vực, ta liền đem san hô tham giao cho người, như thế nào "

Thương Hải Minh Nguyệt, quả thật có thể coi là một Vực chủ không tồi, cũng không hổ là người khiến cho toàn bộ dân chúng Thiên Hải Vực sùng kính, không màng lợi ích cá nhân dùng trân bảo quý giá nhất của bản thân để đổi lấy bình an cho oàn bộ dân chúng nơi đây.

Nghe được lời Thương Hải Minh Nguyệt nói, U Tà mặt không đổi sắc, sau đó mở miệng nói, "Chuyện này không nên lấy ra làm điều kiện, ta đáp ứng ngươi. Ta lại cho ngươi thêm một cái hứa hẹn, nếu như ngày sau có chuyện gì khó xử đều có thể đến tìm ta ."

Nghe vậy Thương Hải Minh Nguyệt gật gật đầu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, "Quả nhiên không hổ là Ma phi, đế hậu của Phong Mâu đế quốc. À đúng rồi, Tuyết Phong công chúa Mộc Hoàn Hi khi còn ở di tích thượng cổ có tìm được một vật nhờ ta giao cho người ."

Nghĩ đến đây Thương Hải Minh Nguyệt liền đứng dậy đi vào phòng ngủ, không bao lâu đã trở lại, trong tay cầm một hộp gấm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK