Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 834

“Đường Điềm, mau xin lỗi” Lương Tiểu Ý chỉ có thể liên tục thúc giục Đường Điềm. Bởi vì cô biết thân phận thiếu nữ trước mắt sẽ không bao giờ dung túng cho hành vi vô lý của Đường Điềm. Đối với cô ấy mà nói, đó là một sự sỉ nhục tột cùng.

“Tôi không…” Khi Đường Điềm nhảy cẵng lên, dữ tợn từ chối, cô gái bị cô ta làm nhục đã dứt khoát chế nhạo: “Không cần” Giọng nói lạnh lùng cùng thái độ dứt khoát cho thấy cô gái này sẽ không nhượng bộ.

Lương Tiểu Ý nhìn cô gái trước mặt thật sâu. Từ trên gương mặt cô ta không nhìn ra được chút chỗ nào để vòng vo.

Lúc này, Lương Tiểu Ý bực mình hết sức với thái độ của Đường Điềm, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Đường Điềm, cái người vẫn không chút ăn năn.

“Chị nhìn tôi như vậy làm gì?” Đường Điềm khẽ khịt mũi, thầm nghĩ, không phải chỉ làm hỏng một bộ quần áo sao?

Lương Tiểu Ý sống ở biệt thự của Tô Lương Mặc, còn không có tiền này sao? Lương Tiểu Ý không phải là không muốn trả tiền quần áo cho cô ta sao? Lương Tiểu Ý càng không muốn, cô ta càng sẵn sàng để Lương Tiểu Ý bị hút máu.

Bây giờ, chẳng nhẽ còn không ngoan ngoãn đi trả tiền.

Đường Điềm chắc chắn Lương Tiểu Ý sẽ giải quyết chuyện này cho cô ta. Bởi vì xảy ra chuyện gì với cô ở đây, Lương Tiểu Ý không thể giải thích với mẹ cô ta. Nếu Lương Tiểu Ý có thể nghe thấy giọng nói tiếng lòng của Đường Điềm, lúc này hẳn cô sẽ giận đến ngã ngửa.

“Tôi biết tôi làm rách quần áo” Đường Điềm cau mày khi thấy Lương Tiểu Ý đứng im, bĩu môi bất mãn: “Tôi làm rách quần áo là lỗi của tôi”

Cô ta vừa nói cô ta thừa nhận mình sai nhưng lúc này Lương Tiểu Ý lại vô cảm.

Lương Tiểu Ý muốn hỏi Đường Điềm. Có chỉ sai mỗi việc làm hỏng quần áo sao? Cô không còn sai gì khác nữa sao?

Tuy nhiên, dù trong lòng có bao nhiêu chất vấn, lúc này Lương Tiểu Ý không có tâm trạng đâu đi chất vấn Đường Điềm.

“Cho nên, chị họ, chị mua bộ váy này trước cho em, rồi thanh toán tiền đi” Lúc này Đường Điềm vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề – cô ta không đơn giản chỉ phá hỏng một chiếc váy. Mà chuyện này, không phải đưa tiền và nói lời xin lỗi là có thể được giải quyết.

Lương Tiểu Ý ngẩn người.

Bên tai vang lên giọng nói của Đường Điềm, khiến người ta nghe mà ngán. Con bé này cứ như muỗi vo ve, như vịt quang quác, nói không ngừng nghỉ.

“Chị họ, chị đừng bảo là chị không mang tiền đấy nhé?”

Nghe giọng nói này, Lương Tiểu Ý đã bỏ qua Đường Điềm rồi.

Cô ta vẫn còn nói: “Không sao đâu. Chị không mang tiền, có thể gọi điện cho tổng giám đốc Tô mà. Tổng giám đốc Tô chắc sẽ không quan tâm đến số chỗ tiền lẻ này đâu. Để tổng giám đốc Tô ứng trước ít tiền, sau này tôi sẽ báo đáp”

“Sau này báo đáp” mà không phải “sau này trả lại tiền”.

Khác biệt ở chữ này, nhưng lại chứa ý nghĩ không an phận.

Chỉ là Lương Tiểu Ý không có tâm trí để tâm từng lời từng chữ của Đường Điềm. Đầu óc của Lương Tiểu Ý hoàn toàn không ở vấn đề này, cũng vì vậy, hoàn toàn không để ý.

Cô vừa nghe Đường Điềm nói xong liền cảm thấy dở khóc dở cười. Đây là cái kiểu lý luận gì thế?

Tô Lương Mặc có tiền, cho nên không thèm để ý đến tiền, nên thay Đường Điềm ứng tiền? Thật sự muốn mắng Đường Điềm một trận: Cô điên sao?

Ngay khi Lương Tiểu Ý không nói nên lời, một tiếng giễu cợt vang lên.

“Ha ha…”

Tiếng cười khẽ này lại chọc giận đại tiểu thư Đường Điềm vốn đã không ổn định lại vô cùng nhạy cảm vô cùng của chúng ta. Trái tim thủy tinh của Đường Điềm bị tiếng cười khẽ này làm cho tan nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK