Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 889

Trước khi đi Lương Tiểu Ý đột nhiên hét lên: “Chờ một chút”

‘Sada Yamaichiro dừng lại: “Có chuyện gì vậy?”

“Chờ tôi với” Cô nhanh chóng chạy tới chỗ máy ảnh, yếu ớt run run lấy thẻ nhớ của máy ảnh ra. Cô bước nhanh ra cửa, đi ngang qua Ôn Tình Noãn, cô dừng lại: “Ôn Tình Noãn, việc này tôi đã ghi nhớ rồi”

Lương Tiểu Ý siết chặt thẻ nhớ máy ảnh trong tay, nói: “Hôm nay cô để người khác phá hủy sự trong sạch của tôi, cũng chính là để người khác lấy đi mạng của tôi. Tôi Lương Tiểu Ý sống không hổ thọn, có chết cũng không khiến anh ấy mất mặt. Vì vậy, Ôn Tình Noãn, hôm nay cô nợ tôi một mạng”

Hai mắt Lương Tiểu Ý đỏ hoe, nói rành mạch rõ ràng từng chữ một.

Sada Yamaichiro đứng sau lưng cô, nghe thấy tiếng cô nói, anh ta quay đâu lại nhìn cô.

Ánh mắt anh ta hiện lên một vẻ thắc mắc khó tả, trong số những người phụ nữ anh đã gặp, không có người phụ nữ nào kiên quyết tìm đến cái chết chỉ vì sự trong trắng. Đối với Sada Yamaichiro, đây là một cảm giác rất lạ. Ít nhất, từ trước cho đến nay, anh ta chưa gặp một người phụ nữ nào như thế này.

Anh ta nhìn Ôn Tình Noãn, lúc này mặt cô ta tái mét đi, tuy rắng sắc mặt nhợt nhạt nhưng khiến người khác thương hại… Ôn Tình Noãn, tuy rằng người phụ nữ này có khuôn mặt trong sáng tinh khiết, ngoại hình xinh đẹp thanh tú, nhưng bên trong cô ta là một con rẳn độc nhiều màu sắc.

“Tôi đưa cô đi bệnh viện trước” Sada Yamaichiro thu hồi ánh mắt trên người cô, lạnh nhạt nói.

“Không, tôi không sao” Cô nở nụ cười đầy cảm kích: “Cảm ơn anh, ngày hôm nay nếu không có anh, chỉ sợ rằng tôi đã gặp hoạ lớn rồi. Ồ, đúng rồi, anh là. Tôi có thể gọi anh là gì?”

“Sada… Khi lời nói vừa cất lên môi, Sada Yamaichiro đột nhiên không muốn cô biết tên thật của mình: “Cứ gọi tôi là anh Sada”

“Anh Sada, cảm ơn anh”

Lương Tiểu Ý đi theo sau Sada Yamaichiro, hai người đi thang máy xuống lầu: “anh Sada, tôi có thể mượn điện thoại di động của anh để dùng một chút không?”

Anh ta dừng lại, sau đó nở một nụ cười: ‘Tôi thực sự xin lỗi, điện thoại của tôi vừa mới hết pin?

“Thì ra là thế”

Nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt “người phụ nữ của Tô lương Mặc”, anh ta cụp mi xuống… Lẽ ra anh ta nên yêu cầu cô gọi cho Tô Lương Mặc, nhưng bây giờ, anh ta đã thay đối ý định.

Lúc này trong khi không ai nhìn thấy, khóe miệng anh ta chậm rãi cong lên.

“Tinh” một tiếng, thang máy đã đến tầng một, Lương Tiểu Ý vừa định đi ra ngoài thì có người kéo cánh tay cô lại, cô quay đầu nhìn về phía sau một cách khó hiếu: “Anh Sada?”

Gương mặt căng thắng của Sada Yamaichiro đột nhiên nở nụ cười, nhu hoà, vừa cởi áo khoác vừa lịch sự nhẹ nhàng nói: “Một cô gái dịu dàng nên xuất hiện trước mặt mọi người một cách tao nhã” Anh ta vừa cởi áo khoác vừa khoác nó, lên người Lương Tiểu Ý: “Như vậy, tốt hơn nhiều.”

Chà.

Lương Tiểu Ý đỏ mặt, bây giờ cô mới nhận ra quần áo của mình đã bị xé rách khi ở trong câu lạc bộ. Nhận ra điều này, khuôn mặt Lương Tiểu Ý càng đỏ bừng hơn.

Mặc dù cô đã khoác chiếc áo khoác rách vào người khi rời khỏi câu lạc bộ, nhưng… Lương Tiểu Ý cúi đầu nhìn quần áo xộc xệch của mình.

“Cảm ơn” Cô chân thành cảm ơn. Nếu anh Sada không kịp thời phát hiện ra sự khiếm nhã của cô, thì cô đã bước vào đám đông một cách thất thần như vậy tồi Hai người ra khỏi thang máy, vẻ mặt Lương Tiếu Ý thay đối: “Tôi lại phải đi lên đó một chuyến, túi của tôi vẫn còn ở trong đó”

‘Vừa mới xoay người, cánh tay đã “Anh Sada?”

“Bỏ đi, nơi đó nguy hiểm, vẫn nên trở về đi, nếu như gặp phải nguy hiểm lần nữa thì sao? Tôi đưa cô về” Vừa nói, anh ta vừa cầm tay Lương Tiểu Ý bước ra khỏi cửa.

người nằm lấy “Cái này… làm phiền anh rồi?

“Cô sống ở đâu?”

Lương Tiểu Ý nói địa chỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK