Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 939

“Đúng đúng đúng, cục cưng vẫn ở đây? Người đàn ông cố gảng an ủi cô: “Cấp cứu kịp thời, cục cưng hiện tại vẫn ngoan ngoãn năm trong bụng em. Nào, uống nước đã”

Tô Lương Mặc đau lòng đút nước cho Lương Tiểu Ý uống.

“Em… Xin lỗi?

Người phụ nữ trên giường bỗng nhiên nói ra lời xin lỗi. Tô Lương Mặc không hiếu chuyện gì vậy: “Sao đột nhiên lại nói xin l “Xin lỗi, em đã nghỉ ngờ anh. Đột nhiên biết được tin Savvy đã chết, mà anh lại giấu em nữa, lúc đó em mới có suy nghĩ anh có liên quan đến cái chết của ‘Savvy là em võ đoán. Anh… giận em ư?”

Nỗi đau trong trái tim… Bị câu xin lỗi quá rụt rè của người phụ nữ xua tan hết toàn bộ, Tô Lương Mặc thở phào nhẹ nhõm, trên mặt của anh cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười: “Ngốc ạ” Anh đưa tay chạm lên đầu cô, xoa rối mái tóc của cô.

“Là chính anh lòng dạ hẹp hòi, là do anh đố kị anh ta. Vì em quan tâm anh ta như vậy nên anh ghen tự. Anh chỉ đang hờn dỗi với em thôi. Cô gái ngốc “Em lại ngủ thêm một lát đi. Ngày mai chuyển viện” Tô Lương Mặc nói rằng, “Tại sao phải chuyển viện? Lương Tiểu Ý khó hiểu. Không phải đang ở đây tất tốt ư2 “Ngày mai sẽ nói cho em biết”

‘Vậy được rồi Ngày hôm sau, Lương Tiếu Ý chuyển đến bệnh viện số Một.

Lại làm một loạt kiểm tra Cô yên tính năm ở trên giường bệnh, cửa bị đẩy ra Không lâu sau, Tô Lương Mặc đẩy cửa bước vào.

Làm sao vậy?’ Lương Tiểu Ý sắc mặt của Tô Lương Mặc có gì đó không đúng “Tiểu Ý… Đứa bé này, chúng ta buông tay con được không?”

Lương Tiểu Ý cả kinh, quả táo cô đang cầm trong tay rơi xuống ga giường, lăn xuống dưới mặt đất: “Anh, anh nói cái gì?”

“Đứa bé này, bỏ đi…”

“Bỏ đi… Tức là sao?” Cô nghe xong cũng đờ người luôn rồi, Lương Tiểu Ý run run môi nói: “Lương Mặc, anh… không thích đứa trẻ này sao?”

“Không phải. Bác sĩ nói trái tim của đứa bé không được phát triển đầy đủ, tỉ lệ sinh ra có thể sống được là vô cùng nhỏ nhoi, thêm nữa, đứa trẻ còn có dị tật.. Tiểu Ý, chúng ta còn trẻ, sau này chúng ta vẫn có thể có con mà”

Lương Tiếu Ý mở miệng ra rồi lại đóng vào, cô phát hiện bản thân không thể phát ra được âm thanh nào, trái tim phát triển không đầy đử? Dị tật? Cô như bị sét đánh! Cả người hoảng hốt, như thể bản thân đang đứng giữa biển mây.

mù không thể nhìn thấy xung quanh. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tiểu Ý, chúng ta vẫn có thể có con mà”

Một giọng nói xuyên qua giữa biển sương để chui vào lỗ tai cô. Lương Tiểu Ý giật mình, cô ngẩng đầu lên, cuối giường, cơ thể rộng lớn của Tô Lương Mặc đang ở nơi đó, Cô há miệng, cô muốn mảng anh là kẻ điên, kẻ khốn. Nhưng việc đứa trẻ có trái tim khuyết tật không đầy đủ cũng đâu phải lỗi của anh ấy.

“Không, em muốn giữ lại đứa bé này” Cô quả quyết.

“Tiếu Ý, cục cưng có dị tật. Em cũng không muốn thấy cục cưng của chúng ta sinh ra cụt tay cụt chân, trí lực kém cỏi đúng không, nếu như cục cưng may mắn lớn lên được, con không biết được thì tốt, nhưng khi con đã có lòng tự trọng, hiểu được tình cảm, làm sao con có thể đối mặt với ánh mắt của những người bên ngoài đây? Con có thể bởi vì bản thân mà tự tỉ hay không? Tiểu Ý,em muốn cục cưng phải sống dưới ánh mắt khinh bỉ của người đời, sống cả đời trong nỗi tự tỉ hay sao?”

Lương Tiểu Ý giật mình!

Mỗi một câu nói của Tô Lương Mặc, đều giống như con dao đang cưa từng nhát vào tìm cô, mỗi chữ lại đâm cô một lần.

“Em…” Cô làm được ư? Giống như Tô Lương Mặc nói vậy, nếu đứa bé có thể sống sót, nếu con không hiểu thế giới bên ngoài, vậy thì hẳn là con vẫn cảm nhận được vui sướng, nhà họ Tô, daddy và các anh của con, còn cả cô nữa, mọi người đều có thể khiến con sống cả đời mà không có lo toan buồn phiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK