Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 907

Tổng giám đốc Tô của chúng ta đối diện với lời phát biểu hết sức thâm sâu của cậu Lục chỉ tặng lại cho anh ta một nụ cười lạnh nửa miệng. Chỉ một nụ cười nhẹ như vậy đã đạp cậu Lục đến dưới đế giày rồi “Cậu có ý gì thế hả?” Lục Trầm không phục ồn ào, anh ta đuổi theo chặn trước mặt Tô Lương Mặc, chỉ thẳng mặt anh chất vấn: “Cậu nói đi, cậu cười như thế là có ý gì hả? Cậu khinh thường tớ đó hả?”

“Hư “Giờ cậu còn cười nhạo tớ nữa?”

“Lục Trầm, cậu có thể thần kinh hơn nữa được không?”

Bầu không khí vốn nghiêm túc bị Lục Trầm đùa một hồi như vậy liền trở nên hết sức khôi hài. Đi đến đoạn ngoặt chuyển bước đến phòng tra tấn, bóng lưng cao lớn của Tô Lương Mặc lớn đột nhiên dừng lại. Lục Trầm theo sát phía sau, thiếu chút nữa đụng vào. Anh ta lập tức mở loa máng cho Tô Lương Mặc một trận: “Gặp quỷ chắc? Đột nhiên dừng lại…”

“Lục Trầm, cảm ơn cậu”

“Hả..” Tô Lương Mặc đột nhiên dừng lại nói cảm ơn khiến Lục Trầm trong khoảng thời gian ngắn cũng không hiếu là có chuyện gì “Lục Trầm, cảm ơn cậu, và tâm trạng của tớ rất ổn” Tô Lương Mặc nói, Lục.

Trầm nghe vậy, khuôn mặt luôn ngả ngớn cũng bất giác cảm thấy ngại ngùng ˆÀ thì, không phải cậu cho rằng tớ cố ý phân tán lực chú ý của cậu, cố ý làm trò đó chứ?” Nói xong, vì chứng minh bản thân mình “thuần khiết”, Lục Trầm vội vã phủ nhận: “Cậu đừng nghĩ tớ thành người tốt đến thế. Tớ không có cố ý làm trò để sinh động không khí đâu” Cuối cùng cậu ấm Lục của chúng ta còn nhấn mạnh: “Tớ đâu phải kiểu người tốt đẹp đến thế”

Tô Lương Mặc không nói gì, nhưng đôi mt hẹp dài kia của anh lại tràn ra Vô tận vui vẻ.

‘Sau một hồi, Tô Lương Mặc mới nhỏ giọng một câu: “Vào đi thôi”

Trước mặt hai người chính là căn phòng giam giữ Ôn Tình Noãn.

Đây không phải là phòng tra tấn của Vân Môn mà là một phòng tra tấn tách riêng ở một khu khác, thiết kế bên trong có thế tra tấn ý thức của con người. Tối thiểu có thể khiến Ôn Tình Noãn lập tức muốn chạy ra khỏi nơi quỷ quái này “Nhốt trong căn phòng tối”, đây là một từ thuộc ngôn ngữ mạng, nhưng đối với Ôn Tình Noãn thì đó là một hình phạt thật sự tồn tại ‘ừ khi cô ta bị mang đến nơi này, bốn phía đen thui, trống rồng, tối đến mức không có lấy một tia sáng nào lọt vào Lúc vừa vào đây thì vẫn chưa cảm nhận được hết, đợi đến khi cánh cửa là nơi duy nhất ngưồn sáng có thế lọt vào bị người khóa kín từ bên ngoài, căn phòng mới biến thành một con thú dữ ăn thịt người, tối đến mức đưa tay ra khắp bốn phía cũng không thấy được năm ngón! Tổi đến mức cô ta run sợi Ở lâu trong này sẽ xuất hiện cảm giác vô cùng ngột ngạt. Lúc ẩy, cô tưởng bốn phía tĩnh lặng như chỉ có một mình bản thân chống chọi, thế nhưng, từ trong góc phòng, từ bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng phát ra một tiếng hét khản cả giọng, có lẽ có thứ gì đó đang tiến lại gần cô ta, nó đứng ngay bên cạnh cô, nhưng đáng sợ hơn là dù cho cô có cố gắng mở mắt to đến thế nào, cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì!

Cô ta sắp điên rồi!

Ai đó mau tới đi, mau cứu lấy cô ta!

Cô ta tình nguyện bị tra tấn xác thịt chứ không muốn phải chịu đựng sự dân vặt tinh thần như thế này!

Bên cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động lảnh lót, Ôn Tình Noãn đã bước đến ranh giới có thể thừa nhận của bản thân, bất kì một tiếng động lạ nào vang lên lúc này đều có thể khiến cô ta sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu “Án Lục Trầm cười hì hì: “Tô Lương Mặc, cậu đủ điên đấy, cậu nhốt cô ta thêm mấy ngày nữa, nói không chừng cô ta cũng thành kẻ thần kinh thác loạn”

“Vân Xuyên làm việc rất đáng tin, đúng như ý tôi muốn, dặn xuống bên dưới, đưa cho anh ta một tầng của khu nhà mới xây bên khu Nhị Hoàn”

“Chậc, hào phóng ghê” Lục Trầm cười hì hì nói.

Ôn Tình Noãn vẫn đang gào thét điên loạn, đôi mày của cậu Lục nhíu chặt, anh ta bước tới đá một cái cho Ôn Tình Noãn vừa sợ đến mức co rụt người ôm lấy đầu gối: “Kêu gì mà kêu, hai người còn sống sở sờ ra đây cũng dọa cô thành ra như vậy. Lá gan bé từng ấy mà cũng dám làm chuyện hại người khác?”

Ôn Tình Noãn lúc này mới run run ngẩng đầu, liền thấy Lục Trâm khinh khinh nhìn cô ta từ trên xuống, hoàn toàn không che giấu khinh bỉ nhìn cô ta.

“Thả tôi đi ra ngoài” Lúc này cô ta nào còn kiêu ngạo gì nữa, chỉ có thế đau khổ cầu xin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK